← Quay lại trang sách

Chương 12 Trinh thám lừng danh ở vườn Viên Minh

Ngày Anna đốt khế ước bán mình trong vườn trường Bắc Đại, sau này được ghi chép lại trong lịch sử cận đại Trung Hoa, chương Giải phóng phụ nữCùng ngày, tại Viên Minh Viên ngoài thành, Tần Bắc Dương và Cửu Sắc như dân khảo cổ đang tìm kiếm tượng đá bị tàn phá trong đống cỏ dại hoang vu. Hoàng đế Càn Long thích nhất đặt bàn cờ vây bằng đá trước cung điện, có lẽ Càn Long và Hòa Thân còn từng đánh cờ với những tảng đá lâu năm ở đây. Cậu làm mấy trăm quân cờ đen trắng, đánh cờ với Cửu Sắc. May mà vườn hoang vắng không người, nếu bị ai nhìn thấy cậu đang đánh cờ với chó, hoặc nghĩ cậu bị điên, hoặc nghĩ chó bị ma nhập hồn. Đang lúc hai người đối chọi hăng say, có người cầm lên một quân đen, đặt vào điểm quan trọng, ăn mất Đại Long của quân trắng. Tần Bắc Dương cầm quân trắng tức giận, bỗng nhìn thấy gương mặt quen thuộc. “Thám trưởng Diệp!” Trinh thám lừng danh Diệp Khắc Nan vẫn mặc trường sam phóng khoáng, che kín cổ, lông mày đen đặc, chòm râu đen, bỏ chiếc mũ dạ trắng xuống, vuốt đầu Cửu Sắc, “Mi còn biết chơi cờ vây! Bí mật của thú trấn mộ thật vô cùng vô tận nhỉ.” Mấy hôm trước, Tần Bắc Dương viết một bức thư nặc danh cho Thám trưởng Diệp ở phòng cảnh sát, hẹn gặp mặt tại vườn Viên Minh. Diệp Khắc Nan nhận được thư, thầm nghĩ Bá tước núi Đạt Ma ôm của cải bạc triệu, sa sút ẩn thân trong lâm viên Hoàng gia bị vứt bỏ, cũng phù hợp khí chất tiểu thuyết của Dumas. “Tiểu niên trước Tết âm, tối 23 tháng Chạp, Đức Thắng môn, Lũng Tây đường có án diệt môn, thương nhân kinh doanh đồ cổ lớn nhất Bắc Kinh Lý Bác Thông bị cứa cổ chết, thợ thủ công Lý Long Đễ trong lệnh truy nã chính là cháu phải không?” “Thám trưởng Diệp, chú tới bắt cháu ư?” “Chỗ ở này vẫn là chú gợi ý cho cháu đấy!” Thám trưởng Diệp vuốt râu, “May mà cháu thông minh, dùng tên giả. Chú nghĩ, cháu đã bị coi là hung thủ, ắt đã nhìn thấy khuôn mặt hung phạm.” “Thích khách! Chính là tên có sẹo, cháu nhìn thấy mặt hắn, nhưng không chỉ mình hắn. Hơn nữa, thủ pháp giết người của bọn họ tiến bộ rất nhiều, quả thực càng ngày càng đáng sợ.” Tần Bắc Dương kể lại những gì cậu chứng kiến và nghe thấy ở Lũng Tây đường, bao gồm tượng Phật bằng gỗ thời Liêu phun ra thuốc mê, giả trang Tiêu Yến Yến nói chuyện khiến Diệp Khắc Nan hết sức ngạc nhiên. “Tung tích quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường do Lý Bác Thông nói cho tượng Phật, cũng không khác gì nói cho thích khách nghe trộm ngoài cửa sổ.” “Nghị sĩ Quốc hội Khúc Tĩnh Hòa.” Diệp Khắc Nan cau mày, “Chú biết cái tên này, xuất thân danh môn vọng tộc Hồ Nam, tổ tiên là đại tướng dưới quyền Tăng Quốc Phiên, sở hữu vạn khoảnh ruộng tốt bên hai bờ sông Tương. Khúc Tĩnh Hòa từng du học Nhật Bản, chính là quan lớn bộ Giao thông, quản lý cho vay đường sắt, nhân vật quan trọng của hệ Giao thông mới. Quan tài tiểu Hoàng tử rơi vào tay hắn, không dễ lấy ra.” “Hệ Giao thông mới?” “Cháu nói xem trong thiên hạ hiện giờ, sản nghiệp quan trọng nhất, kiếm tiền nhất là gì?” “Ngân hàng? Nhà máy công thương nghiệp? Than đá quặng sắt?” Tần Bắc Dương nhắc tới vài thứ, đều bị Diệp Khắc Nan bác bỏ, “Cháu quên chúng ta di chuyển giữa Bắc Kinh và Thượng Hải như thế nào?” “Đường sắt?” “Không chỉ đường sắt, còn có tàu thủy, bưu chính, điện thoại, điện báo… Ai nắm giữ giao thông và thông tin là sẽ nắm giữ sự lưu thông trong thiên hạ – con người, hàng hóa và cả tin tức, những thứ này đều bị bộ Giao thông khống chế. Cháu nói đến ngân hàng cũng không sai, bộ Giao thông còn nắm giữ Ngân hàng Giao thông, Ngân hàng Hối nghiệp Trung Hoa, mảng dự trữ Hối đoái của Bưu chính.” (1) “Rõ ràng, tục ngữ nói, đường sắt hễ vang, vàng thêm vạn lượng!” “Các cường quốc đều muốn giành đặc quyền đường sắt, cạnh tranh bợ đỡ bộ Giao thông. Người Nhật Bản khống chế đường sắt phương Nam, biến thành bá chủ ba tỉnh Đông Bắc (2). Viên Thế Khải thất thế, dẫn đầu hệ Giao thông mới là Tào Nhữ Lâm, Lục Tông Dư, Chương Tông Tường, toàn thuộc phái thân Nhật” “Thám trưởng Diệp, ngài quả thật hiểu rõ nằm lòng thời cuộc chính phủ Bắc Dương nhỉ.” “Nội các Vương Sĩ Trân bị hạ bệ, bây giờ Thủ tướng Quốc vụ là Đoạn Kỳ Thụy. Hoàn hệ, chính khách và chính khách của hệ Giao thông mới đều do Tiểu Từ dắt dây liên kết trong ngõ An Phúc Tuyên Vũ Môn, thành lập câu lạc bộ An Phúc, Khúc Tĩnh Hòa chính là một thành viên trong đó.” “Thám trưởng Diệp, chú có thể lấy quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường từ tay Nghị sĩ Khúc Tĩnh Hòa không?” Nghe thấy bọn họ bàn tán chủ đề này, đôi mắt Cửu Sắc phát sáng, ánh màu lưu ly. “Chú không có quyền đi lục soát. Nghị sĩ Quốc hội hệ An Phúc, lại là hệ Giao thông mới, đang lúc nổi danh.” Diệp Khắc Nan tạm thời không thể giải quyết, bèn thoải mái nói, “Bắc Dương, mấy tháng không gặp, cháu có khỏe không?” “Một người một thú, cô đơn chân trời, lang thang đây đó.” Tần Bắc Dương thở ra vài câu văn vẻ, đang ở trong vườn Viên Minh, không thể không bị ảnh hưởng. “Âu Dương Anna học ở Bắc Đại. Mấy hôm trước chú đi thăm cô bé. Nó vẫn không tìm được cháu, rất nhớ nhung. Nhưng chú đoán, cháu ẩn bên cạnh nó, phải không?” Tần Bắc Dương đỏ mặt, “Phải, nhưng cháu không thể để cô ấy biết. Thám trưởng Diệp, chú cũng thấy rồi đấy, bắt đầu từ năm 9 tuổi, không, từ khi cháu sinh ra, cháu không ngừng mang lại tai họa cho người khác, trước hại chết mẹ đẻ, sau hại chết cha mẹ nuôi, cha đẻ cháu hiện tại bị bắt cóc đến quan ngoại không rõ sống chết. Còn nơi cháu đi qua, không phải chém giết hàng loạt thì chính là án diệt môn, Sở Cảnh sát Hồng Khẩu, Tô giới công cộng Thượng Hải, Âu Dương Tư Thông ở “Núi Đạt Ma trên biển”, Lý Bác Thông của Lũng Tây đường… Cháu chính là ngôi sao chổi, nếu không vì cháu, Anna cũng không mất cha. Thay vì mang lại tai họa cho người khác, chi bằng cô đơn một mình. Đúng rồi, Cửu Sắc cũng là tai tinh, hai tai tinh ở với nhau, một lòng báo thù, không liên lụy tới kẻ khác.” “Nhóc con, gan dạ lắm! Nhưng cháu nào biết tâm tư cô bé? Đúng là sống trong phúc mà không biết phúc. Cháu cũng phải đồng ý với chú, ở yên trong vườn Viên Minh, không được hành động thiếu suy nghĩ.” Diệp Khắc Nan căn dặn xong bèn tạm biệt. Tuy nhiên, Tần Bắc Dương đã hạ quyết tâm, tối nay phải đi tìm quan tài tiểu Hoàng tử thời Đường. Có cần mang theo Cửu Sắc đồng hành không? Suy đi tính lại, Tần Bắc Dương quyết định không mang. Cửu Sắc có lợi trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nhưng lần này không phải đi đại chiến, mà là thăm dò. Nếu tối nay mang theo Cửu Sắc, một khi đánh rắn động cỏ, e rằng lần sau không còn cơ hội. Cha đưa cho cậu Đường đao ba thước, cậu cố ý mài trên đá hồi lâu, khôi phục sự sắc bén thời sử An Loạn 1200 năm trước. Tần Bắc Dương ra khỏi cổng vườn hoang phế, một đôi mắt sau tấm vải đen lạnh lùng nhìn chàng thiếu niên… Đêm xuân ánh trăng sáng ngời, cậu không dám đến phía Bắc cổng thành, sợ bị cảnh sát ngăn cản kiểm tra, bèn thả dây vượt tường thành. Vòng qua lầu gác chuông trống, dọc theo bóng tối dưới mái hiên, không rẽ vào Địa An môn, đến ngõ Mạo Nhi. Rất nhiều quan lớn của chính phủ Bắc Dương đều ở nơi đây, canh gác nghiêm ngặt hơn so với nơi khác. Cậu còn nhớ phủ đệ của Nghị sĩ Khúc Tĩnh Hòa, trong đêm tối tường cao đại viện, rừng trúc rậm rạp vươn ra khỏi tường. Thời gian này ở Bắc Đại sửa chữa nhà, Tần Bắc Dương liền luyện được tuyệt kỹ leo tường, nhảy vài cái đã lên đến đầu tường. Đến lúc cậu nhảy vào sân, miếng huyết ngọc ấm trên ngực chợt nóng lên, mới phát hiện có chuyện lớn. __________ Chú thích: (1) Dự trữ hối đoái: dự trữ ngoại tệ. (2) Tỉnh Liêu Ninh, Cát Lâm và Hắc Long Giang.