Chương 13 Lưu luyến quan tài
Khúc Tĩnh Hòa đang soi gương trong phòng ngủSo với các quan lớn và Nghị sĩ khác cùng hệ Giao thông chính phủ Bắc Dương, anh ta có gương mặt trẻ tuổi, tầm hơn 30 tuổi, vóc người thon cao gầy dài, da dẻ trắng trẻo mọng nước, râu cạo sạch sẽ, nếu ở quê nhà Hồ Nam thì chính là “Nhạc Vân” (1) dưới ngòi bút Thẩm Tòng Văn, áo bào trắng, áo giáp trắng, môi đỏ thanh tú. Nói tới môi đỏ thanh tú, anh ta quả nhiên đang tự tô son, vẽ lông mi, trang điểm, dùng son tô má hồng, lại biến thành một vị phu nhân diễm lệ ướt át. Anh ta lấy vải cột chặt tóc, mí mắt bị kéo xếch lên, dù đau nhưng sung sướng. Kế tiếp là “dán tóc giả”, lấy hỗn hợp nhựa vỏ cây du và tóc thật dán lên tóc mai… đeo lưới, đeo trâm, lót phồng tóc, búi tóc, đeo mặt nạ, đội thủy sa, cuối cùng là đeo trang sức điểm thúy. Khúc Tĩnh Hòa mặc vào một bộ hí phục rực rỡ lấp lánh, cuối cùng biến thân từ đàn ông cao to thành Dương Quí phi trên sân khấu kịch. Anh ta – không, nên gọi là “nàng”, cất giọng hoa đán vô cùng quyến rũ, hát một đoạn du dương, “Con chim nhạn non bay lên trời cao, con chim nhạn non bay a con chim nhạn non bay, con chim nhạn non bay cao nghe tiếng hoa rơi, người say cảnh sắc bất giác đến đình Bách Hoa…” “Đây chẳng phải “Quý phi túy tửu” của Mai Lan Phương?” “Nàng” cầm chén rượu nhỏ, một chén tiếp một chén, chuốc say chính mình, miệng có duyên những lúc mỉm cười, mắt xinh đen răng trắng sáng ngời (2), cộng thêm phục trang lộng lẫy trang điểm đẹp đẽ, quả thật hợp với câu nói “Áo xiêm giục giã bồi hồi, bình phong rèm ngọc lần hồi mở ra” của Bạch Cư Dị. (3) Trong phòng trang trí khá nhiều đồ cổ, có thị nữ bằng gốm màu đời Đường, có bản mẫu “Bộ Liễn Đồ” (4), thậm chí là đồ chôn theo bị khai quật từ cổ mộ triều Đường, màn che trang trí trong nhà cũng thuộc thời Đường. Quý phi điệu đà ra khỏi phòng ngủ, bước tới đình viện thấm lạnh ánh trăng. Nếu có ai thấy ắt hẳn cho rằng hương hồn Dương Ngọc Hoàn hiển linh. “Nàng” lại lấy chìa khóa mở một cánh cửa, quả nhiên trong phòng có một chiếc quan tài lớn. Chiếc quách to ngang một ngôi nhà nhỏ, lại giống thuyền ô bồng trên kênh đào, hai đầu nhếch cao, mái cong vượt tường. Gỗ tử mộc ngàn năm vẫn rắn chắc, màu sơn son chỉ loang lổ đôi chỗ, vẫn nhìn ra hình dạng thần thú và con người thời Đường. Một đầu quan tài bị búa bổ thủng một lỗ, đã được đắp lên hai tấm ván gỗ, cửa sổ ngầm để bảo vệ. Ba tháng trước, Khúc Tĩnh Hòa nghe nói Lý Bác Thông Lũng Tây đường, thương nhân kinh doanh đồ cổ lớn nhất Bắc Kinh mới nhập một món hàng lớn thời Đường. Anh ta mang danh Nghị sĩ ghé thăm mới nhìn thấy được quan tài đến từ ngôi mộ lớn triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên, hơn nữa còn biết thân phận thật của chủ nhân ngôi mộ – Quận vương Chung Nam Lý Long Kỳ, cháu trai của Nữ hoàng Võ Tắc Thiên và Cao Tông Lý Trị. Cò kè mặc cả, cuối cùng mua được bằng 5000 đồng bạc. Hệ Giao thông mới khống chế đường sắt, trong phủ đương nhiên có vạn lượng bạc trắng, Khúc Tĩnh Hòa thanh toán toàn bộ trong ngày, bí mật vận chuyển cỗ quan tài hiếm có này. Nghĩ đến sắp hết năm, anh ta phải về quê nhà Hồ Nam, bèn bí mật đưa bộ quan tài vào một ngôi chùa phía Bắc thành, nói dối là quan tài họ hàng trong nhà. Chùa chiền kiêm thêm quản lý nghĩa trang (5), tạm thời đặt quan tài ở đây cũng là bình thường, không ai nghi ngờ. Ăn Tết xong, Khúc Tĩnh Hòa trở lại Bắc Kinh, lấy quan tài ra khỏi chùa chiền, vận chuyển về để trong nhà mình ở ngõ Mạo Nhi. Bấy giờ, Nghị sĩ Quốc hội trang điểm thành Dương Quý phi chạm vào quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường, miệng nỉ non, “Quận vương gia, ngài là em trai cùng cha khác mẹ của Đường Minh Hoàng Lý Long Cơ, tôi chính là chị dâu ngài, đến chào hỏi ngài đây.” “Nàng” lại đốt đèn, bên cạnh quan tài có chiếc bàn sách đặt văn phòng tứ bảo. “Nàng” mở ra một cuộn giấy Tuyên Thành, nghiên mực đề bút, viết xuống mấy chữ to bên đầu phải tờ giấy “tế Quận vương Chung Nam Đại Chu”. Vị Dương Quý phi này đặt bút lại viết thể chữ Khải của Nhan Chân Khanh (6), oai hùng tròn trịa, nét bút mạnh mẽ, không giống chữ phụ nữ chút nào. Thoáng suy nghĩ, nàng lại viết bài văn tế… Bài tế lưu loát, đầy ẩn ý, hiển hiện tài văn chương nhuần nhuyễn. Đoạn cuối cùng “nàng” chép lại “Tế Thập nhị lang văn” của Hàn Dũ, “Chao ôi, lời nói có hạn nhưng tình cảm vô hạn, người có biết chăng? Hay người không biết chăng? Chao ôi thương thay! Mong người hưởng tế phẩm!” (7) Nghị sĩ Quốc hội Khúc Tĩnh Hòa đặt bút xuống, bước tới trước quan tài, do dự hồi lâu, sau cùng mở ra hai tấm ván gỗ che lỗ thủng. “Nàng” cầm đèn, chiếu vào bên trong quan tài, phần quách ngoài và bên trong quan tài đều thủng một lỗ, bóng sáng u ám, tro bụi bay li ti, lờ mờ nhìn thấy đôi giày mũi cao dưới tấm chăn liệm. Làn khí lạnh như băng sương tạt vào mặt. Bờ môi đỏ tươi của Quý phi run rẩy, nhưng “nàng” vẫn bò vào trong quan tài. Bên trong lạnh như trời giá rét, làm tay chân “nàng” gần như đông cứng. Như ác mộng cũng như xuân mộng, “nàng” hoàn toàn ở bên trong quan tài, nhìn thấy đôi giày năm màu sặc sỡ đầu tiên, tiếp đến là chủ nhân ngôi mộ nằm dưới tấm chăn liệm. Một thiếu niên. Từ suối Vàng âm u ba nghìn thước dưới lòng đất, từ tro bụi 1200 năm trước, từ núi Chung Nam và Bạch Lộc Nguyên, từ cung Đại Minh ở Trường An, từ cung Thái Sơ ở Lạc Dương xuyên không đến. Không thối rữa. Quận vương Chung Nam Lý Long Kỳ, chết năm 15 tuổi, trông vẫn sống động, mặt mày như tơ sáng rọi, tựa như uống một vò rượu Đỗ Khang, say ngàn năm, vạn năm không tỉnh. Khúc Tĩnh Hòa chưa bao giờ nhìn thấy thiếu niên như vậy, “nàng” ngừng thở, từ tốn nằm xuống bên cạnh cậu. Bộ quan tài này rất rộng, giống như tẩm cung hòa vào dưới lòng đất, đủ chỗ cho hai người nằm song song. Giống như Quý phi sau khi thắt cổ ở gò Mã Ngôi, nhìn thấy Đường Minh Hoàng đã âm dương cách trở. “Nàng” thật sự tin tưởng Lý Long Cơ thuở thiếu thời cũng có dung mạo anh tuấn nhường này. Chỉ là giữa sinh tử, hai người đổi vị trí. Khóe mắt “nàng” tuôn lệ ào ạt, bày tỏ nỗi nhớ thương mong mỏi ngàn năm… Bên tai như lại vang lên “Trường Hận Ca”, “Phớt tay áo bay màu ngọn gió, giống Nghê Thường khúc múa năm xưa. Lệ dàn mặt ngọc lưa thưa, cành lê hoa trĩu hạt mưa xuân đầm.” Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên. Bên ngoài quan tài tiểu Hoàng tử thời Đường hóa ra còn lắp đặt một bộ máy điện thoại, tiếng chuông nỉ non rên rỉ, tức khắc cắt ngang tất cả vọng tưởng và xuân tình của Nghị sĩ Quốc hội Khúc Tĩnh Hòa. Cuối cùng, thoáng nhìn dung nhan Lý Long Kỳ, “nàng” vội vàng bò ra khỏi quan tài, đậy kĩ hai tấm ván gỗ, giống như khép lại cổng ngôi mộ. Tiếng chuông điện thoại vang liên hồi, Khúc Tĩnh Hòa vội vàng cầm máy, nghe thấy giọng đàn ông trầm lắng, “Chuẩn bị xong chưa?” “Chuẩn bị… xong rồi.” Anh ta chuyển về giọng đàn ông, chỉ có điều âm thanh nhỏ nhẹ, như giọng thiếu niên. “Tốt, trong vòng một tiếng, tôi phái người tới đón.” _________ Chú thích: (1) Nhạc Vân là nhân vật nam trong tác phẩm Biên thành của Thẩm Tòng Văn, một trong những nhà văn vĩ đại nhất của Trung Quốc hiện đại, sánh cùng Lỗ Tấn. (2) “Miệng có duyên những lúc mỉm cười, mắt xinh đen răng trắng sáng ngời”: Nguyên văn là “Xảo tiếu thiến hề, mĩ mục phán hề”. Câu thờ nằm trong bài Thạc nhân 2 – Vệ phong – Quốc phong – Kinh Thi của Khổng Tử. Bản dịch của Tạ Quang Phát. Nguồn thiviennet. (3) Câu thơ trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị, một bài thơ nổi tiếng kể về mối tình giữa Đường Minh Hoàng và Dương Quí phi. (4) Bộ Liễn Đồ là bức họa nổi tiếng của họa gia Diêm Lập Bổn, tái hiện hình ảnh Lộc Đông Tán triều kiến Đường Thái Tông. (5) Là ruộng đất thuộc về dòng tộc, thường cho thuê thu địa tô để giúp đỡ con em khó khăn trong dòng tộc được đi học, cũng để mai táng, cứu tế. (6) Thể chữ Khải của Nhan Chân Khanh cũng có nghĩa là thể chữ Nhan do nhà thư pháp thời Đường tự sáng tạo. (7) “Tế Thập nhị lang văn” là bài văn tế mà Hàn Dũ sáng tác, Hàn Dũ mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống với gia đình người anh nên ông rất quí trọng họ, bài tế văn thể hiện tình cảm thân thiết, thương tiếc, hoài niệm với gia đình người anh ruột, với tổ tiên và tự sự về cuộc sống sinh hoạt thường nhật.