Chương 14 Bọ ngựa bắt ve
Ngắt điện thoại, “Dương Quý phi” ngơ ngác nhìn quan tài triều Đường…“Nàng” bắt đầu tẩy trang, thời gian như quay chậm gấp trăm lần. Tháo trang sức tóc, dùng nước nóng rửa mặt, tẩy lớp thuốc màu dùng để hóa trang, thay trường sam, trở thành đàn ông thế kỷ hai mươi, Nghị viện Quốc hội Trung Hoa Dân quốc. Anh ta không thể từ chối cuộc điện thoại này, không thể kiềm chế được niềm yêu thích. Giống như Đường Minh Hoàng trong “Mã Ngôi Pha” (1) chỉ đành nhìn Dương Quý phi treo trên ba thước lụa trắng. Khúc Tĩnh Hòa đi ra khỏi cửa tam tiến, hạ nhân và vệ sĩ đã chuẩn bị sẵn. Bây giờ đã đến giờ hẹn hôm qua, đêm tới lấy báu vật trước. Từng giọt nước tí tách chảy, anh ta ngồi trong phòng khách uống trà, im lặng chờ đợi sinh ly tử biệt. Cuối cùng, người trông cửa thông báo, đến rồi. Phòng khách có hai quân nhân mặc đồng phục xanh lục bước vào. Người đi đầu chưa tới ba mươi tuổi, trắng trẻo mà tuấn lãng, chỉ tiếc rằng trên má phải có một vết sẹo, quân hàm trên vai bậc Thượng tá. Còn người kia trẻ hơn, nhưng vóc dáng cao to như trâu rừng xuống núi, trên vai đeo quân hàm cấp Thiếu tá. “Ngài Khúc, chúng tôi phụng mệnh đến lấy báu vật” Người mặt sẹo nói xong bèn đưa một bức thư. Khúc Tĩnh Hòa vội vàng xem qua, xác nhận thân phận liền dặn dò gã sai vặt pha trà cho khách. Hai quân nhân chỉ uống một ngụm trà, rồi khoát tay nói đã đêm không tiện ở lại lâu, xin nhanh chóng giao nhận. “Hai vị, mời theo tôi” Khúc Tĩnh Hòa mời họ vào sân tam trọng, đến thẳng phòng chứa cỗ quan tài, đằng sau còn mấy vệ sĩ. Mở cửa phòng nhìn thấy cỗ quan tài cực lớn, sĩ quan mặt sẹo hơi cau mày. Hắn sờ nhẹ lên mặt cỗ quan tài, nhân vật đẹp đẽ trong bức tranh thời Đường giống như đang gõ tỳ bà về phía hắn. Hắn chuyển hai miếng ván ở đầu quan tài, nhỏ giọng hỏi, “Tiểu Hoàng Tử có trong này không?” Vẻ mặt Khúc Tĩnh Hòa khá khó coi, nhưng anh ta vẫn mở quan tài. Hắn chỉ nhìn liếc qua để tránh làm hỏng bảo bối kim thân. Vì thế, tên sĩ quan mặt sẹo mượn ánh đèn nhìn vào đôi chân chủ mộ. Đóng nắp quan tài cẩn thận, lại thêm một lớp khóa đồng, người hầu bắt đầu chuyển quan tài đi. Chiếc quan tài thời Đường đó vô cùng nặng, phải mười tráng sĩ khiêng, chật vật mãi mới chuyển ra ngoài được. Cả dám người hì hục chuyển quan tài như một công trình xây dựng nhà ở. Chiếc quan tài được chuyển đến xe ngựa ở cửa, bốn con ngựa đang thở phì phì đứng đợi. Khó khăn lắm mọi người mới chuyển được quan tài lên xe ngựa. Khúc Tĩnh Hòa kéo hai sĩ quan lại nói, “Xin hai vị viết cho tôi cái giấy biên nhận” Sĩ quan mặt sẹo tỏ ra mất kiên nhẫn, hơi do dự nhưng vẫn ký tên dưới ánh trăng lờ mờ. Nghị sĩ Quốc hội cẩn thận nhìn tên, rồi lại đối chiếu với bức thư đó, quả nhiên không khác chút nào. Nhưng Khúc Tĩnh Hòa hỏi một câu, “Sao chỉ có hai vị thôi?” “Chủ công dặn dò chúng tôi hành sự phải kín đáo. Ngõ hẹp này toàn nhà giàu ở, không được phái nhiều người đến làm kinh động hàng xóm” Sĩ quan nói xong, định ngồi lên xe ngựa đi lại bị Khúc Tĩnh Hòa níu dây cương hỏi, “Xin hỏi hai vị tốt nghiệp trường Quân đội Bảo Định sao?” “Ừ… đúng thế” “Xin hỏi khóa nào?” “Tôi là khóa một, cậu ta là khóa ba” Nghị sĩ Quốc hội cười mỉm, “Ồ, Hiệu trưởng Dương Tổ Đức là bạn lâu năm của nhà tôi” “Đúng thế, Hiệu trưởng Dương rất chăm sóc, dìu dắt tôi” Nói đến đây, Khúc Tĩnh Hòa cười lạnh, níu chặt dây cương, “Hai ngươi là kẻ giả mạo!” “Dựa vào đâu?” “Hiệu trưởng khóa một Bảo Định vẫn là Tiên sinh Tương Bách Lý sớm đã từ chức. Dương Tổ Đức là Hiệu trưởng bây giờ. Tôi nghi ngờ hai vị nên mới thử một chút, quả nhiên…” Lời chưa dứt hẳn, cổ họng Khúc Tĩnh Hòa đã bị cắt đứt. Anh ta sợ hãi nhìn sĩ quan mặt sẹo, muốn nói mà không nói được, khí quản kéo sợi phát ra âm thanh, máu tươi ở động mạch cổ văng tung tóe cho đến khi dừng hô hấp và tim ngừng đập. Vệ sĩ xung quanh và hạ nhân chưa kịp phản ứng, dao cán nhỏ đã lần lượt cắt đứt cổ họng họ. Chỉ có duy nhất một tên vệ sĩ rút được súng ra, chưa kịp bóp cò thì lưỡi dao đã đâm trúng tim. Trong vòng một phút, xung quanh xe ngựa chở quan tài chỉ còn lại chín cái xác. Một phút sau, Tần Bắc Dương nhảy vào trong sân nhà Khúc Tĩnh Hòa. Cậu nhìn vào bên trong chậu sứ nứt vỡ. Mặt nước như gương, một bông sen khô héo hoàn toàn không hợp cảnh. Bông sen nhìn như hoa giả, cô đơn lặng lẽ nở rồi lặng lẽ tàn. Sau đó, cậu nhìn những người chết nằm la liệt dưới đất… Trừ một người bị dao đâm trúng ngực, những người khác đều bị cứa cổ. Sát khí theo gió lởn vởn bên tai, chính là mùi mái tanh trong cổ họng ứa ra. Dưới ánh trăng, người đàn ông da trắng nõn, mặc trường sam, chết không nhắm mắt. Máu vẫn còn ấm. Thích khách đến rồi. Có lẽ, quan tài vẫn ở trong? Cậu rút Đường đao sau lưng, cúi thấp người nép vào mé tường, chạy về phía sân tam trọng tìm kiếm. Tần Bắc Dương lần lượt mở từng cửa phòng, liền nhìn thấy bàn trang điểm và gương của phụ nữ, còn có hí phục và trang sức tóc của hoa đán. Cậu nghĩ đây hẳn là của nữ quyến trong phủ. Cuối cùng, cậu vào một gian phòng rộng rãi, ở giữa có một khoảng trống. Thắp đèn lên là có thể thấy trên nền nhà có vụn gỗ. Trong không khí còn phảng phất mùi của địa cung, mùi hương cực kỳ quen thuộc với Tần Bắc Dương. Cậu phát hiện trên bàn có một cuộn giấy dài bên trên biết chi chit chữ, chính là “Văn tế Quận vương Chung Nam Đại Chu”. Vết mực còn chưa khô, rõ ràng mới viết tối nay. Xem qua nội dung văn tế, rõ ràng là thương tiếc cho Lý Long Kỳ, cháu trai của Võ Tắc Thiên và Cao Tông Lý Trị Căn phòng này từng đặt quan tài của tiểu Hoàng tử. Nửa đêm, Tần Bắc Dương ra khỏi nhà của Nghị sĩ quốc hội, trèo qua bức tường bên ngoàicổng lớn, hẻm Mạo Nhi yên tĩnh. Cậu bò xuống đất quan sát, phát hiện hai vết bánh xe. Chắc chắn là chúng vừa đi chưa lâu. Đuổi men theo vết bánh xe, vừa vòng qua đường Địa An môn thì nghe thấy hai tiếng súng. Cậu thò đầu ra thăm dò từ ngõ Mạo Nhi mới thấy ngọn đuốc phía trước chiếu sáng rõ ràng, một chiếc xe ngựa lớn. Trên xe chứa một chiếc quan tài cực lớn. Nhìn từ hình dáng đến quy cách, chắc chắn đó là của Hoàng gia. Đây là lần đầu cậu nhìn thấy tận mắt quan tài thời Đường. Trên xe ngựa còn có hai người, họ đều mặc quân phục Bắc Dương màu xanh lam, quân hàm và mũ đều là cấp sĩ quan. Mà đối diện hai người họ toàn là lính có vũ trang xếp thành hai hàng, đứng chắn đường, ngắm tầm bắn vào xe ngựa. Ánh đuốc của quân lính chiếu rõ hai khuôn mặt trên xe ngựa, Tần Bắc Dương nhìn thấy một trong hai khuôn mặt đó. Vết sẹo kéo từ miệng tới mang tai bên má phải – lại là gương mặt này! Thù giết mẹ. Tần Bắc Dương nắm chặt đao trong tay, muốn lập tức chạy lên cắt đầu đối phương. Nhưng nghĩ đến những họng súng phía đối diện, tạm thời đừng tham dự vào phiền phức, tránh chết chum với hai tên thích khách. “Ai?” Quân đội phía đối diện vang lên tiếng quát của sĩ quan, “Bỏ báu vật xuống!” Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi. __________ Chú thích: (1) Mã Ngôi pha là gò Mã Ngôi, bài thơ của thi nhân Trịnh Điền. Khi có loạn An Lộc Sơn, Đường Huyền Tông chạy sang nước Thục. Tới dịch quán Mã Ngụy, quân sĩ không chịu đi, nhất định giết Dương Quý Phi trước. Vua chấp nhận, cho Cao Lực Sĩ xử Dương Quý Phi.