Chương 15 Chim sẻ rình mồi
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồiHai tên thích khách chính là bọ ngựa, chúng quay sang nhìn nhau rồi đột ngột ném một thứ như pháo. Sau đó, một màn khói đen đậm đặc như mực tàu bao phủ. Xe ngựa kéo theo chiếc quan tài hoàn toàn bị lớp khói đen bao phủ. Đường Địa An môn về đêm tối om, Tần Bắc Dương không nhìn rõ thứ gì, cùng lúc đó cậu nghe thấy tiếng súng dồn dập. Mấy chục viên đạn bay về phía Địa An môn. Sau đó là một tràng ho, Tần Bắc Dương cũng thấy mùi của đám khói kì lạ nhưng cố nhịn không phát ra tiếng. Một cơn gió từ tháp chuông thối tới mới làm lớp khói dần tan. Trên xe ngựa chỉ còn lại chiếc quan tài, hai thích khách mặc đồ sĩ quan không thấy đâu. Không có người sống, cũng không có xác chết, chỉ trừ lại thứ trong quan tài. Binh lính vây quanh xe ngựa xác nhận không thấy bóng dáng hai người kia đâu. Dùng khói để rút lui, đây cũng là cách thường thấy trên giang hồ. Chỉ cần lấy được món đồ cổ, các sĩ quan ngồi lên xe ngựa điều khiển dây cương, trước sau trái phải đều có lính bảo vệ, đi về phía chòi gác nguy nga. Tần Bắc Dương lặng lẽ đi theo, may mà cỗ quan tài này nặng nên xe ngựa không đi nhanh được. Đến chòi gác rẽ phải, cậu theo sau đi qua mấy con phố, tới giao lộ lại rẽ phải đi về phía Nam… Chẳng khác nào đi một vòng, đến ngõ Thiết Sư Tử lại rẽ trái đi về phía Đông. Xe ngựa đột nhiên qua một cánh cửa kiểu Trung, mái làm theo kiểu Huyền Sơn ba gian, hai bên có hai con sư tử đá trông cửa, đường đối diện có một bức bình phong điêu khắc mái kiểu Huyền Sơn. Nhìn có vẻ vô cùng khí phách, dinh thự nhà ai nhỉ? Ở cửa có một trạm gác dài, có mấy chiếc lồng đèn lớn chiếu rõ tấm biển. Thị lực Tần Bắc Dương rất tốt, trong đêm vẫn có thể đọc được ba chữ. Bộ Lục quân. Kiến trúc kiểu Tây nguy nga này được xây dựng từ năm Tuyên Thống, do Thẩm Ký – kiến trúc sư người Trung Quốc đi du học Anh về thiết kế. Ông chính là kiến trúc sư người Trung Quốc cuối triều Thanh giỏi nhất. Kiến trúc cùng hoàn thành thời gian đó là Bộ Hải quân. Toà nhà chính của Bộ Lục quân là một tòa nhà gạch xám kiểu cổ điển, phong cách chiết trung châu Âu, ở giữa có ba tầng, hai bên hai tầng. Hành lang bên ngoài chạy vòng quanh nối ra hiên, được trang trí bằng những viên gạch khắc hoa tỉ mỉ. Xe ngựa đi tới trước cửa tòa nhà chính, binh lính chuyển quan tài xuống, hò hét đưa vào phòng khách dưới tầng. Lúc này, trong Bộ Lục quân thắp đèn đuốc sáng trưng, một sĩ quan Bắc Dương mặc áo choàng, nhìn không đến bốn mươi tuổi, trên vai đeo đủ ba ngôi sao kim. Đây chính là quân hiệu Thượng tướng cao nhất của Bắc Dương. Ông ta cạo đầu đinh trắng hếu, cặp mắt có thần khác hẳn người thường. Ông ta đánh giá cỗ quan tài, ngón tay chạm nhẹ vào hình vẽ nhân vật triều Đường, nhỏ giọng hỏi, “Khúc Tĩnh Hòa nói thế nào?” “Chưa… chưa gặp ạ…” Sĩ quan rụt tè kể lại chuyện vừa trải qua, mặt thượng tướng nghiêm lại, “Chết rồi! Lập tức phái người đến Khúc phủ kiểm tra, nhất định phải bảo vệ Nghị sĩ Quốc hội an toàn!” Ông lại chỉ hai tấm ván ở đầu kia của quan tài, nhìn cũng biết là do người ta thêm vào sau. Ông lệnh cho lính cần vụ gỡ đinh, còn mình thò vào lỗ hổng của quan tài, cầm theo đèn pin xem… Đột nhiên một tia sáng hắt ra từ trong quan tài, như sao chổi bay qua, tỏa vầng sáng trắng. Con dao nhỏ đâm thẳng vào cổ họng. Có thích khách! Vị thượng tướng này phản ứng nhanh nhạy, ngay lập tức ngửa cổ lên trời thoát một nhát dao chí mạng. Thoáng chốc, Bộ Lục quân loạn cào cào, trong quan tài có hai bóng đen phi ra. Phản ứng đầu tiên là xác chết sống dậy, nhưng hai người này vẫn mặc quân phục của quân Bắc Dương. Giờ binh lính lới hiểu rằng vừa rồi trên đường Địa An môn, làn khói đó không phải để chúng trốn đi mà tranh thủ chui vào quan tài cùng với xác chết. Thảo nào biến mất vô duyên vô cớ, vì không có ai kiểm tra bên trong quan tài. Mọi người bắn loạn xạ nên mất tầm ngắm. Hai thích khách không tham chiến, chúng bay lên tầng của tòa nhà, đạn đều bắn vào tường gạch. Thượng tướng bò từ dưới đất lên, cầm súng bắn lên trời, dặn dò toàn bộ sĩ quan lùng bắt. Hai thích khách sớm đã trốn trong màn đêm, thoát khỏi tường rào của Bộ Lục quân, chạy vào trong một ngõ nhỏ phía Tây. Chúng thở hổn hển, có vẻ như vừa rồi là một trận chiến kịch liệt, vô cùng nguy hiểm, có thể thoát khỏi tình cảnh đó là may mắn lắm rồi. Phía Nam ngõ Thiết Sư Tử là cửa chính của Bộ Lục quân, chắc hẳn có đầy quân đội, chúng chỉ có thể chạy về phía cửa Bắc. Vừa rẽ vào một ngõ nhỏ, có một bóng người nghênh đón dưới trăng. Trong tay người nọ cầm một thanh đao dài ba thước. Đối phương ngẩng đầu nhìn, đôi mắt lanh lợi sáng quắc, khuôn mặt thiếu niên anh tuấn chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi. Tần Bắc Dương. “Tôi đã chờ các người lâu rồi” Thiếu niên lắc đầu, “Không, phải là đợi các người chín năm rồi” Thích khách mặt sẹo bỏ mũ quân Bắc Dương xuống, cởi quân phục màu lam, lộ ra một bộ đồ đen, cầm thêm con dao nhỏ trong tay. Thích khách to khỏe hơn cũng hành động y hệt. Nhưng Tần Bắc Dương không muốn hò hét gọi lính của Bộ Lục quân tới, đối diện với kẻ thù giết cha mẹ chín năm trước, cậu dùng tay trái của mình cứa lên má phải như cứa vào vết sẹo xấu xí. Đây chính là món quà mà Tần Bắc Dương năm chín tuổi tặng cho kẻ thù. Trước khi bản thân mình tức giận, cậu phải chọc giận kẻ thù đã. Vừa rồi, cậu một mực theo dấu quân đội và xe ngựa, luôn cảm thấy có điều bất thường. Hai tên thích khách sao có thể biến mất không dấu vết được? Vì thế, cậu chọn mai phục ở ngõ bên cạnh Bộ Lục quân, xem xem có chuyện gì xảy ra? Sau đó, cậu nghe thấy tiếng súng vang lên dữ dội bên trong bức tường, chắc chắn có người trốn trong quan tài, trà trộn vào Bộ Lục quân. Như Tết Nguyên đán hai năm trước, tại chùa Bích Vân dưới chân Hương Sơn, thích khách một trẻ một già trốn trong quan tài. Đây là mánh khóe thường dùng của chúng. Cậu chọn cách chờ ở ngõ này, quả nhiên hai tên thích khách cũng xuất hiện. Không ngờ, tên mặt sẹo không hề hoảng hốt, ngược lại còn dùng ngữ điệu bình tĩnh đáp, “Còn tôi đợi cậu một đêm rồi” “Anh đang đợi tôi?” Tần Bắc Dương không dám hỏi tiếp. Khoảnh khắc, trong đầu cậu như một tờ giấy kỳ diệu, vẽ muôn vàn những nét có thể, tạo thành một cái bẫy đầy gai. Chẳng lẽ là Thám trưởng Diệp? Không thể nào! Bí mật mình trốn trong vườn Viên Minh và vườn trường Bắc Đại có lẽ sớm đã bị đám thích khách phát hiện. Chúng luôn bí mật theo dõi? Vì thế, thích khách ôm cây đợi thỏ, chỉ chờ cậu rời khỏi Cửu Sắc để hành động một mình. Không có Cửu Sắc, chỉ dựa vào một mình Tần Bắc Dương tuyệt không phải đối thủ của hai thích khách. Vốn tưởng rằng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ vồ mồi, Tần Bắc Dương là chim sẻ… Thực ra, bản thân mình mới là con “ve” yếu đuối nhất! Bất ngờ là tên thích khách mặt sẹo không muốn giằng co với Tần Bắc Dương, càng không dùng dao cắt cổ họng cậu mà chỉ lặng lẽ nhảy lên tường, như muốn chạy trốn. “Đứng lại!” Tần Bắc Dương dõi mắt đuổi theo, ánh sáng phản quang từ thanh đao lập lòe chiếu lên chúng. Đối phương nhẹ nhàng trốn thoát. Mũi đao sắc bén sượt qua tường gạch tạo nên ánh lửa. Cậu tiếp tục trèo lên tường, đi về phía tứ hợp viện. Thích khách mặt sẹo quay lại ném ra thứ gì đó. Ám khí? Trong màn đêm, vật thể đó xoay tròn đập trúng trán Tần Bắc Dương. Thì ra chỉ là một viên sỏi bình thường, nhưng nhờ lực cổ tay của thích khách làm trán cậu chảy máu, ngã từ trên mái nhà xuống… Trời đất quay cuồng, Tần Bắc Dương nhìn một mặt trăng thành hai nửa, như rơi xuống giếng vàng trong địa cung, vô cùng vô tận. Trước khi mất đi ý thức, viên ngọc trước ngực cậu lại nóng lên…