Chương 16 Hoan nghênh tới Thiên Quốc
Tôi chết rồi sao?Hít thở sâu, trong không khí có mùi gì đó. Hương thơm ưu nhã không thể diễn tả cứ từ từ thấm vào mũi và phổi của cậu, khiến người ta điên đảo thần hồn… Máu trong người lại chảy, mỗi tấc da thịt đều có tri giác. Linh hồn như đứa trẻ tinh nghịch, quay về thân xác Tần Bắc Dương. Đêm lạnh như nước, bầu trời trước bình minh, tinh thần mê mê tỉnh tỉnh. Những cơn gió điên cuồng ập đến, cuốn theo vô số mùi hương không thể hình dung, lướt qua mái tóc và suy nghĩ. Đầu ngón tay có thể động đậy rồi, sau đó là cánh tay, chân cả cổ nữa. Tần Bắc Dương đứng dậy, chân hơi lảo đảo như vẫn còn đang trên thuyền đêm của núi Đạt Ma trên Đông Hải. Nhưng cậu sờ thấy viên huyết ngọc ấm trước ngực, thanh Đường đao ba thước sau lưng. “Cửu Sắc!” Cậu lớn tiếng gọi thú trấn mộ nhỏ của mình, dãy núi xung quanh vang lên tiếng vọng như có vô số thiếu niên cùng gọi. Nhưng cậu phát hiện mình chỉ có một thân một mình với bầu trời mây khói lượn lờ. Trí nhớ dừng lại ở Bắc Kinh, Nghị sĩ Quốc hội Khúc Tĩnh Hòa và án diệt môn. Cậu để Cửu Sắc ở vườn Viên Minh, để mình theo dõi quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường, đến Bộ Lục quân Bắc Dương ở ngõ Thiết Sư Tử. Trong cơn hỗn loạn, hai tên thích khách trẻ xuất hiện, một trong số đó là tên có sẹo bên má phải – kẻ thù giết mẹ Tần Bắc Dương. Cậu rút dao, muốn tóm thích khách báo thù, trong cuộc đuổi giết trên mái nhà bị một viên sỏi đập trúng. Sau đó rơi xuống vực… Tần Bắc Dương tin những gì trước mắt mình tuyệt đối không phải ở trong Bắc Kinh, chỉ e đến cả núi Tây Sơn cây cối trùng điệp cũng không thể có phong cảnh như thế này… Đỉnh núi trùng điệp cao ngất, bên trái là đá nham thạch màu đen, như những thanh kiếm chọc thẳng lên trời. Bên phải là rừng cây trắng, nhờ tài nghệ siêu phàm của ông trời mà chẻ thành như mình bia đá. Giữa hai đỉnh núi đen trắng có một mảnh đất bằng phẳng hình yên ngựa. Một thác nước trắng toát chảy từ trên đỉnh núi màu đen xuống. Quyện với mây mù, hơi ẩm tạt vào mặt Tần Bắc Dương, đúng lúc gió tới thổi hơi lạnh xuống lồng ngực khiến cậu nổi da gà. Cuối cùng trời cũng sáng, mặt trời nhô lên từ biển mây. Tựa như một quả trứng muối vàng ươm nhô lên từ cánh đồng bông vải, kỳ quan nghìn năm hiếm thấy. Hiểu rồi, đây là đỉnh núi cao nghìn thước so với mực nước biển, tiên cảnh xa chốn nhân gian. Đột nhiên có một hòn đá nhỏ đập vào đầu cậu. Cậu lăn vài vòng dưới đất, đồng thời rút đao ra mới phát hiện dưới đất nhiều loại hoa thơm cỏ lạ như những sợi tơ ngũ sắc được thêu dệt thêm trên thảm cỏ xanh rì. Đây cũng chính là hương thơm lạ phảng phất trong mũi cậu. “Anh là ai?” Có một cô gái đứng trước mặt cậu, tay cầm một viên đá. Không nói cũng biết vừa rồi cô bé đã ném vào Tần Bắc Dương. Cô bé khoảng mười hai, mười ba tuổi, mặc một bộ quần áo cổ đại, đỉnh đầu có hai búi tóc đen nhánh giống như hai chiếc tai mèo. Hai sợi tơ hai bên búi tóc rủ xuống lắc lư cạnh tóc mai, như đồng tử của giới thần tiên. “Tôi là Tần Bắc Dương, đây là đâu?” “Chào mừng đến với Thiên Quốc!” “Thiên… Quốc?” Tần Bắc Dương xoa đầu, cô bé đó lại ném đá thẳng vào trán cậu. Nỗi đau vô cùng chân thực, còn để lại vết bầm. “Này, đừng sợ!” Cô bé mặc Hán phục nói giọng Bắc Kinh, trong ánh mắt toát lên khí chất phú quý. Cô bé có gương mặt hơi gầy, cặp lông mày tinh tế, da hơi tái, giống những cô gái Bát Kỳ trong thành phố Bắc Kinh, “Thực ra, tất cả các cảm giác của anh đều là giả” “Ý gì vậy? Ở đây đều là giả?” “Đối với anh là thật, nhưng đối với thế giới này thì nó không tồn tại!” Cô bé nhảy tung tăng đến đỉnh núi bên cạnh, bên dưới chính là vách đá sâu vạn trượng, chỉ nhìn thấy mây khói mù mịt, “Vì anh là người chết” “Tôi là người chết?” Tần Bắc Dương nhéo thật mạnh vào cánh tay mình, rõ ràng cảm thấy độ ấm của cơ thể và thấy đau, lẽ nào chỉ là tưởng tượng? Đây là đâu, cô bé trước mắt cũng vô cùng chân thực, lẽ nào… “Vậy còn cô? Cô là người sống hay là quỷ?” “Người à, quỷ à, đúng à, sai à, không bằng trăng trong nước, không như cùng ngắm biển mây, cùng xem mặt trời mọc!” Cô bé bước đi cũng tỏa đầy tiên khí, tay áo bay phất phơ. Cô bé bước lên một chiếc cầu đá giữa không trung, mỗi bước đi đều khiến Tần Bắc Dương lo lắng. Vì chỉ cần sơ sẩy một chút cũng có thể ngã thịt nát xương tan. “Cẩn thận!” Cậu buột miệng nhắc nhở, cô bé không quay lại chỉ cười hì hì, “Người chết chỉ có ở nhân gian, nhưng ở đây là Thiên Quốc!” “Một thế giới không có sinh – lão – bệnh – tử, yêu, ghét, ly biệt?” “Thế giới thoát khỏi luân hồi hồng trần” “Đúng rồi, đây là thời nào? Thời Đường?” “Không là thời nào cả, nơi đây cùng tuổi với trời đất! Nhưng thời Đường mà anh nói sớm đã bị Chu Toàn Trung hủy diệt rồi. Thậm chí ngoài Thiên Quốc còn là thế giới gọi là thế kỷ hai mươi công nguyên” “Thế kỷ hai mươi công nguyên? Trung Hoa Dân Quốc còn tồn tại? Bây giờ là năm Dân Quốc thứ bảy, năm 1918 theo lịch Tây phải không?” “Không biết, có lẽ là năm 1988, hoặc năm 1998” Cô gái ngồi khoanh chân trên cầu đá, giống đạo nhân tu hành trên núi thời cổ đại, chỉ có hai búi tóc nhìn hơi đáng yêu. Tần Bắc Dương cũng khoanh chân dưới đất, đối diện với cô, nhìn vào mặt trời đang mọc trên biển mây nói, “Xin hỏi, sao tôi lại ở đây?” “Anh tới đây học” “Học?” “Anh có từng đi học ở nhân gian không?” Cậu không che giấu, nói lớn, “Học đến lớp ba” “Hừ, anh chính là thế hệ vô học” “Tôi không phải loại vô dụng, càng không phải loại mù chữ! Tôi từng đọc rất nhiều sách trong địa cung, tôi còn theo cha học được hàng trăm kỹ thuật thủ công” Tần Bắc Dương biện minh cho bản thân, không muốn bị cô bé này xem thường. “Hiện tại, dù tôi là học sinh của Đại học Quốc lập Bắc Kinh nhưng cũng chỉ xem trộm người ta học hàng ngày thôi” Trong lúc nói chuyện, đằng sau vang lên giọng nói của một thiếu niên, “Phương Tử! Ăn sáng thôi!” Tần Bắc Dương quay lại nhìn, đó là một cậu bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi, đang trong giai đoạn vỡ giọng, giộng nói ồm ồm như vịt đực. Vóc dáng cậu bé cao gầy, dung mạo tuấn mỹ, cũng mặc Hán phục, búi tóc trên đầu, phần tóc dài hai bên gáy buông xuống ngực. Trong khung cảnh đỉnh núi sương mờ thế này, cậu cứ như bước ra từ tranh của Ngô Đạo Tử. “Hì! Thì ra em tên là Phương Tử!”