← Quay lại trang sách

Chương 17 Trường Thiên Quốc Miễn phí

Trên Thiên QuốcCô bé lườm Tần Bắc Dương một cái rồi từ xà nhà đá nhảy về, đi về phía cậu thiếu niên mặc Hán phục, “Trung Sơn, em đến rồi! Người mới đến này tên là Bắc Dương, anh ta còn tưởng mình là người sống cơ” “Mới đến?” Xem ra trên núi này vẫn còn người khác có cảnh ngộ giống Tần Bắc Dương, sau khi hôn mê vừa tỉnh lại đã thấy đến được “Thiên Quốc”, cậu bèn đuổi theo sau lưng Phương Tử mà nói, “Ha ha, quả nhiên là em lừa anh, còn nói Thiên Quốc cái gì chứ! Người chết rồi sao có thể ăn được ngũ cốc? Ăn sáng chứng tỏ vẫn còn đang ở trên nhân gian mà” “Mong anh ăn ngon miệng!” Cô bé nói lời này ra với vẻ kì quái, tựa như lại ném một viên đá nhỏ vào đầu Tần Bắc Dương vậy. Chạy đến phía bên kia của đỉnh núi, xung quanh là bụi cỏ mọc đầy hoa dại, bên trên trải một tấm thảm vuông. Hơn mười đứa trẻ cả nam lẫn nữ đang ngồi xếp bằng trong cảnh màn trời chiếu đất. Nhiều tuổi nhất trong đám trẻ chính là cậu thiếu niên tên là Trung Sơn, tiếp đến là Phương Tử, còn lại đều chỉ mới hơn mười tuổi, có mấy đứa trên mặt còn chưa hết vẻ ngây thơ. Tổng cộng mười hai đứa trẻ, chín nam, ba nữ. Tần Bắc Dương là người thứ mười ba. Đám trẻ này đến từ khắp mọi nơi. Có đứa tên là “Marcos”, nói tiếng Hán cũng không lưu loát, da ngăm đen, mắt sâu mũi cao, có chút dáng vẻ con lai. Còn một đứa là “Chiêu Long”, gầy đét như một con khỉ nhưng lại dũng mãnh hiếu chiến, người khác đều không dám đến gần, nó cũng nhìn Tần Bắc Dương với ánh mắt chằm chằm như hổ đói. Dọn cơm ra rồi, đám trẻ đã bưng bữa sáng đến. Tần Bắc Dương không biết là đã hôn mê được bao lâu, lúc này cậu đã sớm đói bụng đến cồn cào. Nhưng cậu lại trợn tròn mắt lên, trên tấm thảm bày mấy chục quả dại, không giống táo mà lại càng không giống lê, bên trên lớp vỏ màu vàng đất còn có một lớp lông tơ thô ráp, tựa như lông của khỉ Macaca vậy. Phương Tử nói bên tai cậu, “Quả kiwi đấy, ăn đi!” Tần Bắc Dương túm lấy một quả nhét vào trong miệng, đó là một vị chưa từng nếm qua, nước quả tươi ngon, phần thịt mịn mà lại chua ngọt, dư vị còn vương vấn mãi trong miệng. Quả tiên này mặc dù ngon lành nhưng ăn có thể no sao? Canh đã được bưng lên, một nồi canh nóng rất lớn nhưng gần như không nhìn thấy dầu mỡ. Màu sắc trong suốt, tỏa ra mùi vị kì quái. Trước mặt mọi người đều không có bộ đồ ăn, chỉ ra sức dùng mũi hít, tham lam hưởng thụ mùi vị của món canh nóng hổi. Tần Bắc Dương sắp ngất xỉu rồi nhưng cũng chỉ đành hùa theo đám đông. Nhưng cái mùi này cứ không ngừng tràn vào lỗ mũi, dường như còn cuốn theo cả protein, carbohydrate, chất điện giải, calories… Tất cả bọn trẻ đều im lặng, tựa như đã bị mùi này thôi miên, chỉ cần ngửi là no! Một lát sau, Tần Bắc Dương ợ một cái, Phương Tử lại gần cậu nói, “Ngon không ạ?” “Không tưởng tượng nổi! Đúng là mỹ vị nhân gian!” “Đây là canh nấu từ hạt sương đấy!” “Trời! Ngày nào bọn em cũng ăn món này sao?” “Vâng, bữa sáng uống sương, trưa uống nước tuyết tan…” Phương Tử chỉ về đống tuyết đọng quanh năm không tan trên đỉnh núi. “Đúng rồi, bữa tối bọn em ăn gì?” Tần Bắc Dương vẫn còn hy vọng có thể ăn được một bữa thịt, ít nhất là một bát cơm, cho dù chỉ là mì thôi cũng được. Phương Tử lắc đầu, trợn mắt lên kiểu “trẻ nhỏ không thể dạy dỗ” nói, “Lời dạy của người xưa rằng quá trưa không ăn nữa, anh đã quên rồi sao?” “Bọn em tu theo đạo Phật?” “Không” “Vậy thì chắc chắn là Đạo gia rồi!” “Cũng không phải!” Phương Tử nhìn Trung Sơn đứng bên cạnh, “Anh nói cho anh ấy đi” Cậu bé đã thu lại món canh hạt sương, để mặc cho chậu nước này hóa vô hình trong mây mù, cậu hướng về phía vách đá vạn trượng mà cao giọng nói… “Chúng ta tu hành đạo Thích khách” Đạo Thích khách! Trái tim lạnh giá đến đóng băng. Xưa nay Tần Bắc Dương ghét nhất là thích khách, đám người này đã giết hại cha mẹ nuôi, còn giết không biết bao người vô tội, bao gồm cả cha của Âu Dương Anna, đánh cắp vô số kho báu của “Núi Đạt Ma trên biển”, còn vu khống Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn là hung thủ. Cậu đẩy ngã Trung Sơn và Phương Tử, tránh xa những đứa trẻ này rồi chạy như điên về phía sườn núi. Nhưng đã không còn đường xuống dưới nữa, chỉ có mép vách đá sắc nhọn như dao. Không khí càng ngày càng lạnh, cỏ dại cũng trở nên thưa thớt hơn, trên mặt đất nơi quay lưng lại với mặt trời kết từng mảng băng. Bỗng nhiên một vùng hồ xanh biếc xuất hiện, nó có hình giọt lệ, chu vi khoảng trăm mét, không có bất kì dòng nước nào đổ vào, càng giống một đầm sâu thiên nhiên trên vùng núi cao, xanh ngắt đến mức khiến trái tim đập loạn nhịp. Cậu xông đến bên mép nước, phần rìa kết thành đá cục, cậu dè dặt vốc nước hồ lên uống, lạnh thấu tim gan. Trên mặt nước ngoại trừ bóng của mình, còn có thêm một khuôn mặt nữa. Một bà lão. Da của bà tái nhợt, đầy những nếp nhăn như dao khắc, tựa như một lão Hoàng hậu từ trong mộ cổ bò ra. Không có mũ phượng, cũng không nhìn thấy đầu tóc bạc trắng, bà dùng một chiếc khăn lụa màu đen quấn quanh đầu, giống như người phụ nữ ta thường thấy ở vùng Tây Nam. Bà mặc một chiếc áo dài cổ tròn, cổ áo rất nhỏ, bó eo, không giống với trang phục thời tiền Thanh. Tà áo xẻ phía bên trái, là “áo vạt trái” hiếm gặp. Theo tập tục của người Hán, chỉ có áo liệm mặc cho người chết mới xẻ tà bên trái. Đám trộm mộ khi mở quan tài ra, thi thể mà chúng nhìn thấy đều là “áo vạt trái”. Bà ta là một người chết? Hay chỉ là ảo ảnh phản chiếu trong nước hồ trên núi cao? Tần Bắc Dương đột nhiên quay đầu lại, bà lão giơ bàn tay gầy guộc lên, chém đúng chỗ cổ cậu. Lực đạo như đại đao của quỷ khiến người ta tưởng rằng đầu mình vừa rơi xuống đất, cậu lại mất đi ý thức một lần nữa… Không biết đã qua bao lâu, Tần Bắc Dương dần tỉnh lại, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là đôi mắt của Phương Tử, sau đó là Trung Sơn, tiếp đến là bà lão. Cậu đang nằm trên một chiếc bàn dài. Trên đỉnh đầu là khung trang trí ô vuông mạ vàng, cột cái thếp bột vàng, đây là một gian đại điện nguy nga lộng lẫy. Cậu há miệng thở hổn hển rồi ngồi dậy. Tần Bắc Dương cho rằng mình bị dây thừng trói chặt – bởi mười hai đứa trẻ đang vây quanh cậu, nhìn cậu tò mò, tựa như giáo sư y khoa đang dẫn đoàn học sinh nghiên cứu giải phẫu thi thể vậy. Nhưng cậu ngồi dậy rất nhẹ nhàng, còn sờ thấy thanh Đường đao đao ở cạnh tay, cũng chưa hề mất đi sự tự do. Bà lão dần dần tiến lại gần, không cần phải dựa vào nước hồ khúc xạ nữa. Một đôi mắt đục ngầu nhìn cậu chăm chú, bà ít nhất cũng bảy mươi tuổi, thậm chí tám mươi tuổi? Tần Bắc Dương nhìn thấy lịch sử từ trong con ngươi của bà. “Tần Bắc Dương, chào mừng đến Thiên Quốc” “Bà là…” “Mạnh Bà” Bà rút ra một tờ giấy trắng, dùng bút lông viết ra hai chữ này. Đi đời nhà ma! Mạnh Bà không phải bà lão canh giữ ở đầu cầu Nại Hà trong truyền thuyết sao? Phàm là người sau khi chết đều phải uống một bát canh Mạnh Bà, như vậy là có thể hoàn toàn quên đi kí ức của kiếp trước, buông bỏ tình ái hận thù, trần trụi đi đến luân hồi kiếp sau.