Chương 18 Thích khách đạo
Trường Thiên QuốcMạnh Bà lui về phía sau nửa bước, tiếng Quan Thoại mang đậm giọng Quảng Đông, “Các học sinh, kể từ hôm nay, mọi người sẽ phải học tập ở đây. Đừng chần chừ do dự, cũng đừng nhớ nhung về nhân gian. Các người đã là người chết, xông qua Quỷ Môn Quan, đi qua đường Hoàng Tuyền, vượt qua sông Vong Xuyên, bước lên cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà…” Cổ họng Tần Bắc Dương siết lại, lẽ nào chậu canh hạt sương nóng sáng nay chính là canh Mạnh Bà ở cõi âm? Trong đầu cậu xoay chuyển nhanh một vòng, may mà vẫn còn nhớ mình là ai, cũng nhớ mình từ đâu đến, rốt cuộc muốn đi đâu! Trong đại điện bày đầy những chiếc bàn dài, còn có cả ghế và những băng ghế dài, giống như trong lớp của phủ công chúa tại Bắc Đại vậy. Mười hai đứa trẻ mỗi đứa đều ngồi ở vị trí riêng, Tần Bắc Dương ngồi ở chính giữa. Bên ngoài là đỉnh núi mây khói bao quanh, đám mây bay thẳng vào cửa sổ, truyền đến luồng hơi nước lạnh đến rùng mình. “Các học sinh, xin hãy nhớ lời của Mạnh Bà – con người sau khi chết, trong mười người thì đến tám chín kẻ rơi xuống địa ngục, hoặc nhập vào đạo Súc sinh, người có thể vào Thiên Quốc thực sự rất hiếm có. Nhất định phải trân trọng cơ hội này, có như vậy sau khi sống lại các ngươi mới có được những thành tựu lớn” “Còn có cơ hội sống lại sao?” Sống lại? Trên trường Thiên Quốc, bà lão nghiêm mặt với Tần Bắc Dương, “Các ngươi chỉ được nghe thôi, không được phép hỏi! Đây là lần đầu ngươi phạm lỗi nên không phạt ngươi” Trong lớp lại xuất hiện một người đàn ông cũng mặc trang phục thời xưa, nhưng lại đeo một chiếc Mặt Nạ Quỷ, mặt xanh nanh nhọn khiến người ta nhìn mà khiếp sợ. Mạnh Bà vui vẻ hòa nhã nói với hắn, “Lâu Nhi, từ hôm nay, ta sẽ dạy đạo Thích khách, ngươi dạy đạo Địa cung” “Bà bà, Lâu Nhi nhất định sẽ tận tâm tận lực!” Giọng của người này rất trẻ trung, có lẽ mới chỉ hai mươi mấy tuổi. Tần Bắc Dương nhìn chằm chằm vào Mặt Nạ Quỷ, đằng sau hai hốc mắt là con ngươi đen nhánh. Đạo Thích khách tạm thời còn có thể hiểu được; còn đạo Địa cung là cái gì vậy? Mạnh Bà phát sách cổ đóng buộc chỉ cho mỗi một học sinh, đó là “Sách Chiến quốc”, phiên bản in vào những năm Sùng Trinh triều Minh, sách giáo khoa của trường Thiên Quốc đều là văn vật cổ. “Chương 4: “Ngụy sách”” Các học sinh lật đến trang này mới phát hiện ra đó là “Đường Tùy không phụ sứ mạng”… “Chuyên Chư hành thích Vương Liêu, sao chổi đâm mặt trăng; Nhiếp Chính hành thích Hàn Khôi, cầu vồng trắng vắt ngang qua trời; Yêu Ly hành thích Khánh Kỵ, chim ưng tấn công vào cung điện. Ba người này đều là người có tài trong đám thường dân áo vải, sự phẫn nộ trong lòng chưa phát ra, ông trời đã giáng xuống điềm báo lành dữ, ba người này cộng thêm thần là bốn. Người tài bị ép buộc ắt sẽ nổi giận, vậy hãy để thi thể hai người ngã xuống, máu chảy ra năm bước, bách tính thiên hạ vì vậy mà mặc tang phục, tình hình hôm nay chính là như vậy” Mạnh Bà cao giọng đọc đoạn này lên, mặc dù đã lớn tuổi nhưng giọng nói sang sảng. Cơn phẫn nộ của người dân áo vải vang vọng khắp bốn phương tám hướng đại điện, giống như cao thủ đóng vai bà già trong kinh kịch Lê viên (1), bắt buộc phải có nội lực thâm hậu mới làm được. Tần Bắc Dương lại nhớ lại chín năm trước, con dao găm chuôi ngà voi đã giết chết cha mẹ nuôi của mình, “sao chổi đâm mặt trăng” trong hình khảm trai. Trước tiên bà lão giới thiệu bối cảnh thời Xuân Thu Chiến Quốc, sau đó là câu chuyện truyền kì về ba đại thích khách Chuyên Chư, Nhiếp Chính, Yêu Ly, cuối cùng giảng giải từng câu từng chữ một. Bà dặn dò mọi người nhất định phải thuộc nằm lòng “Đường Tùy không phụ sứ mạng”. Khắp phòng, các học sinh gật gù đọc thuộc lòng tựa như ở trường tư thục thời xưa. Tần Bắc Dương là người đầu tiên đứng lên, cậu đọc thuộc lòng cả bài văn, không thiếu một chữ… Năm chín tuổi, cái năm bị giam trong địa cung lăng Hoàng đế Quang Tự, cậu đã đọc thuộc “Sách Chiến quốc”, ấn tượng sâu sắc nhất chính là phần này. Phương Tử lén kéo vạt áo cậu rồi giơ ngón tay cái lên. Mạnh Bà nhíu mày nói, “Tần Bắc Dương, cuốn sách cậu đọc nhiều nhất là cuốn nào?” “Tam Quốc Diễn Nghĩa” “Tốt lắm, có thể đọc thuộc lòng một chương không?” Trong đầu Tần Bắc Dương vô số hàng chữ bay vụt qua, chương một trăm lẻ tư “Rơi sao lớn, Thừa tướng qua đời. Trông tượng gỗ, Đô đốc mất vía”, khi cậu đọc đến đoạn “Ban đêm, trời đất u sầu, ánh trăng tối tăm, Khổng Minh cứ thế ra đi”, trong mắt đã rưng rưng lệ. Học sinh cả phòng vỗ tay khen ngợi cậu, đặc biệt là Phương Tử và Trung Sơn. Mặt Nạ Quỷ im lặng từ đầu đến cuối, lúc này cũng mở miệng nói, “Tần Bắc Dương, chắc hẳn Gia Cát Khổng Minh là nhân vật cậu sùng bái nhất” “Hai bài “Tiền xuất sư biểu” và “Hậu xuất sư biểu” khiến người ta đọc mà nước mắt ướt đầm vạt áo” Tiếng nói của Mặt Nạ Quỷ mặc dù rất trẻ trung nhưng giọng điệu lại như một giáo sư đại học, “Đáng tiếc, thế giới hiện giờ đã không còn là thời “Tam quốc chí” nữa! Đừng có dùng con mắt của anh hùng Tam Quốc để đối xử với nhân vật, cho dù là Lưu Huyền Đức, Quan Vân Trường hay Trương Dực Đức đều khó có thể lập thành sự nghiệp vĩ đại ngay lúc này. Còn về Khổng Minh, chỉ e sẽ trở thành một thuật sĩ giang hồ, nhiều lắm cũng chỉ là môn khách phụ tá cho đội quân phiệt địa phương mà thôi, đặt vào thời tiền Thanh cũng chỉ là sư gia Thiệu Hưng phe phẩy quạt thôi. Điều này rất đáng buồn, không phải sao?” “Thật đáng buồn làm sao!” Tần Bắc Dương mười tám tuổi ngửa mặt lên trời thở dài, nghĩ đến cổ nhân mà mình bội phục nhất, đường đường là Gia Cát Khổng Minh, nếu sinh ra vào thời này khác nào hổ xuống đồng bằng, giọt lệ rưng rưng nơi khóe mắt cuối cùng đã rơi xuống. Buổi học ngày đầu tiên đến đây là kết thúc. Tần Bắc Dương bước ra khỏi đại điện, trên đỉnh núi tối đen mù mịt, tiết xuân se lạnh, Bắc Đẩu thất tinh hiện rõ mồn một, tựa như đang ở trung tâm của vũ trụ, tiến lên phía trước một bước là có thể bước từ sao Thổ đến sao Mộc. Nếu là quá trưa không ăn nữa, cũng tức là không có bữa tối. Nhưng mọi người đều không cảm thấy đói bụng. Tần Bắc Dương túm lấy Phương Tử hỏi, “Bọn em có ăn thêm thức ăn đặc biệt gì không?” “Không có, chỉ uống nước suối ở đây thôi” Tần Bắc Dương mò đến cạnh suối, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mát lạnh ngọt ngào, vào đến dạ dày lại như thiêu đốt lên, lập tức hết đói bụng, cả người tràn đầy nhiệt lượng. Đây tuyệt đối không phải nước suối bình thường, chắc chắn đã thêm một loại vật chất nào đó để tăng thêm các loại dinh dưỡng và năng lượng cho bọn trẻ. Phương Tử dẫn cậu đi trong đêm tối, trên tay mỗi người cầm một chiếc đèn lồng, giống như mười ba ngọn lửa quỷ lờ mờ, chỉ cần bước sai một bước là sẽ rơi xuống vực sâu ngay cạnh chân. Bọn họ đi đến một căn kiến trúc xây dựng bằng gỗ mang phong cách triều Đường chính cống. Đây là phòng ốc để học sinh ở, bên trong bày chiếc giá sách cổ kính, còn có đàn cổ và đàn tì bà, trong lư hương tỏa ra mùi long diên hương thấm vào lòng người. Cậu nhìn thấy sáu cái giường tầng, hoàn toàn không hài hòa phù hợp với căn phòng mang phong cách triều Đường này. Mười hai đứa trẻ ngủ trên sáu cái giường. Tần Bắc Dương không có chỗ ngủ, bèn trải chăn đệm ở góc phòng. Ở đây vốn đã rải chiếu cói dày, thêm chăn đệm tơ tằm thì khi ngủ cũng không quá lạnh. Đêm mới vào canh một, nhưng theo thói quen của người xưa thì bắt buộc phải đi ngủ. Đây là lần đầu tiên trong đời Tần Bắc Dương ở kí túc xá học sinh, lại còn là nam nữ ở chung, cũng may đều là đám trẻ con, chỉ có mỗi cậu đã mười tám tuổi. Cậu chui vào trong chăn, thổi tắt ngọn nến cuối cùng, khe khẽ nói với chiếc giường tầng bên cạnh, “Phương Tử, anh có thể hỏi em một câu được không?” “Anh mau hỏi đi” Phương Tử trở mình, ánh mắt lóe lên yếu ớt trong bóng tối, “Trước khi em ngủ mất!” “Làm sao em đến được nơi này vậy?” “Giống như anh thôi, sau khi chết thì đến Thiên Quốc” Tần Bắc Dương hít một hơi lạnh, “Em còn nhớ cái chết của mình sao?” “Vâng, em đã chết lâu rồi! Vào cái năm triều đình Đại Thanh diệt vong, cha em đã nhẫn tâm đuổi em ra khỏi nhà, khiến em bị kẻ ác hại chết trong cảnh đầu đường xó chợ” Nói đến đây, Phương Tử đột nhiên nghẹn ngào. Không thể tưởng tượng cô bé này bị hại ra sao? Tần Bắc Dương lòng đầy căm phẫn nói, “Kẻ ác nào? Anh giúp em báo thù!” “Anh… chính anh cũng bị hại mà! Chúng ta đều là người chết!” Phương Tử nhảy xuống giường, giống như một con cá lớn nhảy nhót loạn xạ, cô bé chui vào trong chăn của Tần Bắc Dương, cắn tai cậu nói, “Em không thể nói ra bí mật của quá khứ…” Tần Bắc Dương bị cô bé làm cho kinh hãi, “Này, em làm gì vậy?” “Em nói cho anh biết, nếu xuất thân của em bị Mạnh Bà phát hiện, em sẽ bị giết lần thứ hai ở đây!” “Được được được! Anh không hỏi nữa là được rồi! Mau ra đi! Nam nữ thụ thụ bất thân! Nếu không anh đi đây!” “Xin lỗi anh Bắc Dương” Suy cho cùng mới chỉ là cô bé mười hai tuổi, Phương Tử không kiêng kị nhiều đến thế, “Em chỉ thấy lạnh thôi mà” “Anh cho phép em nằm thêm chút nữa” Thành ra Tần Bắc Dương lại thấy lòng mình thật xấu xa, “Phương Tử, nếu chúng ta đều đã chết rồi, vậy thì đã uống canh Mạnh Bà chưa? Không phải em vẫn còn nhớ chuyện kiếp trước đó sao?” “Đợi đến khi tốt nghiệp, anh sẽ uống thôi” “Tốt nghiệp?” Có vẻ như cậu đã nhìn thấy hi vọng. “Bao lâu thì được tốt nghiệp?” “Nghe nói tư chất thông minh cần một hai năm. Nếu người ngu dốt hoặc không hiểu, chỉ e cả đời cũng không tốt nghiệp được” “Cả đời? Không phải chúng ta đều là người chết sao?” “Đó là mãi mãi, còn dài hơn cả một đời! Chết thì cũng chết rồi nhưng không thể đi đầu thai mà bị kẹt ở giữa đường” Phương Tử trở mình, “Có lúc em nghĩ, nếu có thể mãi mãi ở tiên cảnh Thiên Quốc này, không cần về về chốn nhân gian hỗn độn nữa thì tốt biết mấy!” Phương Tử nói xong liền ngủ, Tần Bắc Dương không tiện đuổi cô đi, cậu cũng cảm thấy hơi buồn ngủ. Chẳng lẽ là mùi của long diên hương? Trộn thêm thứ gì khác mới có hiệu quả thôi miên? Đoạn ký ức trước khi ngủ thiếp đi, hình như cậu nhìn thấy Cửu Sắc… Trời tờ mờ sáng, học sinh chuẩn bị rời giường. Tần Bắc Dương mở mắt nhìn gầm giường bên cạnh, Phương Tử đang vươn vai chải đầu. Chẳng lẽ cuộc đối thoại hôm qua đều là ảo tưởng? Chất lượng của giấc ngủ này khá tốt, một đêm không mộng mị, tinh thần thoải mái, tràn đầy năng lượng. Trẻ con trưởng thành trong lúc ngủ, nếu đêm nào cũng có thể ngủ như thế, có thể sẽ phát triển vô cùng tốt, dù cả ngày chỉ ăn hoa quả ngửi hơi nước. Lũ học trò nhanh chóng gấp xong chăn nệm, chuẩn bị đến văn phòng tứ bảo. Đám con gái còn đến chỗ gương rửa mặt, ít nhất cũng không thể để đầu bù tóc rối đi học. Không ai nói gì, vì quá khứ đã là đời trước. Mọi người đều tin rằng mình đã chết, đây là Thiên Quốc. Trung Sơn là lớp trưởng phụ trách quản lý kỷ luật của đám học trò. Tần Bắc Dương nói chuyện với đám bạn học, cậu cực kì thích thú với hai đứa trẻ dân tộc khác. Marcos tự nhận là người Philippines, Chiêu Long là người Xiêm La. Ngoài ra kín như bưng không tiết lộ gì. Hôm nay vẫn học đạo Thích khách, nhưng không học ở lớp mà ở hồ nước trên núi cao hôm qua Tần Bắc Dương bị chuốc mê. Mạnh Bà nói đầm này tên là “Biển Đại Già”, nước cực kỳ lạnh. Mỗi năm nước hồ đóng băng sáu tháng, ai nhảy xuống cũng bị nuốt trọn ngay lập tức. “Học đạo Thích khách, giết người dễ như lấy đồ trong túi!” Đây là câu đầu tiên Mạnh Bà nói với đám trẻ. Bao gồm cả Tần Bắc Dương ở trong mười ba học trò. Quay mặt về phía biển Đại Già, dựa lưng vào mây mù trên đỉnh núi, đầu tiên học đứng tấn và dồn khí xuống đan điền. Đây là cửa đầu tiên của đạo Thích khách. Điều này không khó với Tần Bắc Dương, từ nhỏ cậu đã luyện với cha ở trong địa cung của Hoàng đế Quang Tự. Trong địa cung có khí của giếng vàng long huyệt, làm cho tư thế tấn của cậu rất chắc chắn, không chỉ hai chân toàn cơ bắp, khí ở đan điền cũng sung mãn. Nhưng đối với những đứa trẻ bình thường chỉ có thể kêu khổ cả ngày. Nhưng Phương Tử, Trung Sơn, Chiêu Long có vẻ như có kinh nghiệm luyện tập, đứng tấn rất bài bản. Marcos thì thảm, thi thoảng lại bị Mạnh Bà giáo huấn, ăn vài quả hạt dẻ lông. Chỉ tập đứng tấn cũng mất bảy ngày, sau này luyện công cũng không thể lơi là. Ai nấy sau khi ăn sáng xong cũng đứng tấn hai canh giờ. Bước thứ hai là ngồi tĩnh tâm vận khí. Đám học trò vẫn ngồi khoanh chân trên cỏ bên biển Đại Già, nhắm mắt, ngửi mùi nước trong hồ, giống như hấp thụ khí âm dương trong địa cung. Tần Bắc Dương cảm thấy ngồi ở đây, kinh mạch toàn thân như được khai mở. Một luồng chân khí từ mũi và phía dưới mông cùng tràn vào cơ thể, vòng qua mười hai kinh chính, di chuyển theo kỳ kinh bát mạch. Mạnh Bà cảnh cáo mọi người, nếu trong lúc ngồi thiền xuất hiện ảo giác, ví dụ như có cô gái nào xinh đẹp đá lông nheo, rồi có lão nhân tỏa sáng lấp lánh dẫn ngươi đi luyện công, không được để ý. Nếu rơi vào thế giới ảo tưởng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, khó kiềm chế. Nhẹ thì tự đoạn tâm mạch mà chết, nặng thì phát điên giết người. Phải giữ vững chính khí và chính đạo, luyện đến một giai đoạn nhất định, nội khí sẽ đả thông “hai mạch Nhâm Đốc” trở thành tiểu chu thiên (2). Mà muốn đả thông toàn bộ tiểu chu thiên phải cỡ tuyệt thế cao thủ. Tần Bắc Dương nhớ đến chuyện võ hiệp dài kì trên báo trong thành Bắc Kinh. Ngồi vận khí và luyện hết bảy ngày, vào tới khâu thứ ba, khinh công. Đám học trò cùng leo lên đỉnh núi phía Tây của Thiên Quốc với Mạnh Bà. Tần Bắc Dương đoán không sai, vị Mạnh Bà này thân mang tuyệt kĩ, dù nhiều tuổi nhưng bước nhẹ như bay, đứng trên đỉnh núi như giẫm trên đất bằng. Mạnh Bà trèo lên một bụi tùng cao, giẫm lên cành cây như giẫm lên dây thép. Gió núi gào thét lướt qua, như thể múa trên dây mỏng. Đám học trò nhìn mà sợ hãi. Phương Tử xung phong trước, cơ thể nhẹ như chim yến bay lên cành tùng. Cô nhón đôi chân ngọc như thể những cô gái nước ngoài múa ballet. Cô bé bay lên vách đá, hai tay bám chặt vào khe hở vách núi, nhìn linh hoạt như con vượn. ____________ Chú thích: (1) Lê Viên có thể coi là học viện nghệ thuật đầu tiên của Trung Quốc. Đường Huyền Tông đam mê ca múa nên cho người tập trung ở Lê viên, học tập múa ca, hát hí khúc…, mởi cả người dạy, mời các văn nhân nổi tiếng đương thời biên soạn tiết mục… (2) Tiểu là nhỏ, chu là một vòng, thiên là trời. Tiểu Chu Thiên có nghĩa là vận chân khí đi một phần nhỏ, nhưng khắp cơ thể. Còn vòng Đại Chu Thiên là vận chân khí đi hết toàn cơ thể.