← Quay lại trang sách

Chương 19 Bạch hạc hành

Trường Thiên QuốcMạnh Bà lấy chính mình là ví dụ, khi ám sát, nhảy lên sẽ gây bất ngờ, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, lên trời xuống đất, khiến người ta không thể đề phòng. Mà khinh công xuất sắc không những hỗ trợ cho việc ám sát nhanh như cắt mà còn giúp cho thích khách rời khỏi hiện trường nhanh chóng, như vậy mới xứng đáng với mấy chữ “sao chổi đâm mặt trăng”. Khinh công lại thuộc về Đồng tử công, càng nhỏ tuổi càng dễ học. Dưới sự bảo vệ của Mạnh Bà, mỗi một học sinh đều có thể leo lên cây tùng nghênh khách, hoàn thành huấn luyện bay đỉnh cao. Cuối cùng, bà lão chỉ tay về phía Tần Bắc Dương, “Đến lượt cậu rồi!” “Cháu?” Tần Bắc Dương thầm nghĩ mình đã mười tám tuổi rồi, cao và nặng hơn đám trẻ con kia nhiều, đừng nói là bay trên vách đá, chỉ riêng trèo cây cũng sẽ biến thành quả cân mất. Thấy cậu liên tục lắc đầu lùi về sau, Phương Tử nói, “Sợ cái gì chứ? Anh đã là một người chết rồi! Còn có thể chết thêm lần nữa được sao?” Dứt lời, Phương Tử đẩy cậu một cái từ phía sau. Trong nháy mắt Tần Bắc Dương đã mất thăng bằng, rơi xuống vách đá như con diều đứt dây… Người chết liệu còn có thể chết thêm một lần không? Vách đá cao vạn trượng… Cậu bắt đầu kêu la thảm thiết, đến cả lá của cây tùng nghênh khách còn chưa chạm đến đã lao sâu xuống những đám mây trắng như kẹo bông. Đám mây cũng chẳng hề đỡ lấy cậu, sức hút trái đất tóm lấy trọng lượng hơn năm mươi cân của cậu, xuyên qua từng lớp từng lớp mây. Càng giãy giụa thì tác dụng đệm của đám mây càng kém đi. Trên đường rơi xuống địa ngục, cậu cũng đồng thời nhìn thấy những cảnh sông nước núi non vô cùng tươi đẹp, nhìn thấy vách đá trắng như tuyết, cao vạn trượng, sắc nhọn như dao gọt, nhìn thấy cả bầy khỉ đang vui đùa trong núi, thác nước Nhất Tuyến Thiên đổ xuống, dường như còn có hang động của nhà sư khổ hạnh thời xưa. Chết thêm một lần nữa vậy! Cậu tuyệt vọng nhắm chặt mắt, chỉ mong hoặc là trở lại Thiên Quốc, hoặc là về lại nhân gian. Đột nhiên, một con hạc trắng từ trong mây bay ra, chặn ngang đỡ Tần Bắc Dương lại. Hạc trắng to hơn trong tưởng tượng rất nhiều, đôi cánh xòe rộng ra bằng mấy con ngựa, thân thể rắn chắc như yên ngựa. Cậu cưỡi trên hạc trắng như cưỡi trên lưng ngựa, giống như tiên nhân cưỡi hạc bay về phía Tây. Mỏ và nửa đầu phía trước của bạch hạc là màu đỏ, vì vậy còn gọi là hạc đầu đỏ, hai chân nhỏ và dài cũng là màu đỏ, đoạn lông cuối của cánh lại là màu đen, chủ thể còn lại mang một màu trắng muốt, giống như trong các bức tranh mà văn nhân xưa thường miêu tả vậy. Cảm thấy giống như đang mơ! Không, có lẽ cả “Thiên Quốc” đều là một giấc mơ mà người ta mơ sau khi chết? Cưỡi hạc mà bay. Hai tay cậu bám chặt vào cổ con hạc trắng, gần như áp sát tai vào đầu hạc, tựa như có thể cảm nhận được từng suy nghĩ của con hạc này? Từ khi sinh ra nó đã đậu trên đỉnh núi này? Hay là được Mạnh Bà nuôi dưỡng? Chuyên để cứu những học sinh vì luyện khinh công mà rơi xuống? Tần Bắc Dương không biết được. Cậu chỉ cảm thấy hạc trắng vỗ cánh bay cao, xuyên qua tầng mây lần nữa, hướng về phía đỉnh núi, hướng về phía bầu trời, xé tan trở lực của gió và không khí, khiến cho thiếu niên cưỡi trên lưng hạc cũng dâng trào nhiệt huyết! Cuối cùng, hạc trắng đưa Tần Bắc Dương về trên cây tùng, cậu ngồi vắt ngang trên thân cây to nhất, con hạc trắng cũng không đậu lại trên cành mà vỗ cánh bay lơ lửng trên không. “Hạc huynh! Hạc huynh! Đa tạ ơn cứu mạng của huynh! Sau này nếu có cơ hội, Tần Bắc Dương nhất định sẽ báo đáp!” Hạc trắng như hiểu lời của cậu, nó lơ đễnh bay một vòng quanh cây tùng nghênh khách rồi nhào xuống tầng mây dưới vách đá, giống như tu hành giả lánh đời bặt vô âm tín. Tần Bắc Dương nhìn đến ngây người ra, đứng lên theo bản năng, men theo cây tùng đi về vách đá. Cậu lại tung người nhảy lên một lần nữa, ung dung leo lên đỉnh núi, biển mây mênh mông mấy nghìn dặm trôi nhanh dưới chân. “Xem kìa, không phải đã luyện được khinh công rồi sao?” Phương Tử cũng bay lên như tiên nhân, “Anh có biết không? Dưới vách đá này là Địa Ngục cốc, bất kì người nào rơi xuống cũng đều thịt nát xương tan, cho dù anh có là người chết đi nữa cũng phải chết lần thứ hai!” Tần Bắc Dương đỏ bừng mặt, tránh cô bé thật xa, sợ rằng lại trúng chiêu của cô bé này một lần nữa, bị đẩy xuống chỗ chết. Luyện tập khinh công đã quá bảy ngày. Chỉ là không biết giờ đã là năm nào? Càng không có lịch ngày, tiết khí gì cả. Tần Bắc Dương cùng mấy người bạn nhỏ như Phương Tử, Trung Sơn, Chiêu Long, Marcos chung sống rất hòa hợp. Mặc dù đã mười tám tuổi, nhưng cậu vẫn rất thích được làm trẻ con, vào thời gian rảnh rỗi giữa lúc lên lớp và luyện công, cậu thường dẫn đám đồng nam đồng nữ này chơi các loại trò chơi trên núi. Khinh công của cậu ngày càng tiến bộ, cảm thấy có thể bay nhảy tùy ý, nhảy một bước cao đến hai ba trượng ung dung thoải mái, nhảy từ độ cao ba bốn tầng lầu xuống cũng không phí chút sức lực nào. Có lẽ là khi rơi từ vách đá xuống, cậu đã nhận được sự gia trì nào đó của hạc trắng nên đã lĩnh ngộ được cách điều khiển không khí của loài chim. Đi trên mép đỉnh núi cao chót vót, cậu cũng không còn run chân nữa. Thích khách đạo, cửa thứ tư, chính là binh khí. Mạnh Bà lấy ra mười tám loại binh khí, chia thành chín loại dài, chín loại ngắn. Chín loại dài, thương, kích, côn, việt, xiên, thang, móc, giáo, khuyên. Chín loại ngắn, đao, kiếm, quải, rìu, roi, giản, chùy, gậy, chày. Đám học sinh mỗi người tự chọn lấy một binh khí vừa tay, nhưng bắt buộc mỗi một loại đều phải biết dùng, đây đều thuộc về phạm trù kiến thức cơ bản. Nhưng Tần Bắc Dương chỉ tin thanh Đường đao của mình, đây là quà mà cha tặng cho cậu từ trong mấy đồ bồi táng trong ngôi mộ của An Lộc Sơn. Mạnh Bà xem xét tỉ mỉ thanh hoàn thủ đao dài ba thước này, xác nhận chính là vật của triều Đường. Những binh khí bằng sắt thông thường khi chôn xuống đất sẽ bị oxi hóa ăn mòn, rất ít thấy loại bảo đao nào đã trải qua một nghìn hai trăm năm mà vẫn sắc bén như mới thế này. Bà múa một bộ đao pháp bên cạnh biển Đại Già, nghe nói là bộ đao pháp do Thích Kế Quang tự sáng tạo ra vào thời chống Nhật. Không ngờ một bà cụ tám mươi tuổi lại có thể múa đao mạnh mẽ đầy uy lực, tựa như mỗi một đao đều mang sức mạnh vô biên, cuối cùng bà bổ đôi một khối đá hoa cương lớn, vậy mà lưỡi đao không bị mẻ, bị cong. Bà lão lạnh lùng nói, “Bên trong thanh đao đời Đường này có ẩn giấu linh hồn của An Lộc Sơn!” Tần Bắc Dương đương nhiên biết, An Lộc Sơn là người thế nào chứ, “Nghe nói bên trong tất cả đao kiếm thời xưa đều có linh hồn, không phải linh hồn của người thợ đúc kiếm thì cũng là linh hồn của chủ mộ mà đao kiếm được chôn theo?” “Không sai, nhưng ngươi phải học cách hiệu triệu và sử dụng linh hồn của đao kiếm, không được để đao kiếm phản lại” “Phản lại?” “An Lộc Sơn là kẻ cầm thú tàn phá Trung Quốc, sức mạnh trên người hắn hoàn toàn mang tính phá hoại, nếu cậu không thể khống chế được thanh đao này thì ắt sẽ bị nó khống chế lại!” Tần Bắc Dương nghe mà toát mồ hôi lạnh toàn thân, “Cháu phải làm thế nào mới được?”