← Quay lại trang sách

Chương 20 Huyệt mộ trên trời

Trường Thiên QuốcTần Bắc Dương nhìn thanh đao An Lộc Sơn thời Đường trên tay, không biết món quà cha để lại cho con trai rốt cuộc là phúc hay là họa? Mạnh Bà trả lời, “Một là luyện khí, hai là vận dụng ý niệm từ tận đáy lòng, ba là cần cương trực chính khí mới có thể trấn áp được tà khí của An Lộc Sơn” Cửa binh khí lại học bảy ngày. Trường Thiên Quốc dạy toàn công phu chân chính, chiêu nào cũng sắc bén, bước nào cũng chí mạng, không phải là loại “đằng trước đá cằm, đằng sau đạp mông” đẹp mắt mà vô dụng như trong võ quán Kinh thành dạy. Cửa tiếp theo, Mạnh Bà phát vũ khí mới cho mỗi học sinh, chính là dao găm. Con dao găm chuôi ngà voi, bên trên có khảm trai hình “sao chổi đâm mặt trăng” – cùng loại với hung khí trong vụ diệt môn tại Tô giới Đức ở Thiên Tân chín năm trước. Tần Bắc Dương cố kiềm chế sự kích động, cậu vốn nên tóm lấy Mạnh Bà ngay tại chỗ để hỏi nguồn gốc của con dao găm này? Liệu bà ta có cùng một phe với đám thích khách đã giết cha mẹ nuôi cậu không? Nhưng cậu hiểu rõ, với công lực của mình, cậu căn bản không phải đối thủ của Mạnh Bà, ngược lại còn làm hại đến đám trẻ con vô tội xung quanh. Hơn nữa Cửu Sắc lại không có ở đây, mất đi sự trợ giúp của thú trấn mộ, Tần Bắc Dương cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử mà thôi. Nhưng có một điểm có thể khẳng định – cái gọi là “Thiên Quốc” chắc chắn không phải là thế giới sau khi chết! Càng không phải tiên cảnh gì cả! Thời khắc này chính là năm 1918 công nguyên! Địa điểm ư? Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là trái đất! Có thể là một chỗ nào đó trong lãnh thổ Trung Quốc, cũng có thể là một quốc gia khác phía bên kia đại dương, ví dụ núi Phú Sỹ của Nhật Bản? Núi Alps? Núi Andes? Thậm chí là núi Kilimanjaro? Tóm lại là nơi quanh năm tuyết không bao giờ tan. Thấy Phương Tử và mọi người bắt đầu luyện kĩ thuật dùng dao giết người, thuần thục cắt yết hầu người gỗ, trong lòng cậu lại bùng cháy lên ngọn lửa báo thù. Cuối cùng, con dao găm chuôi ngà voi đã được giao đến tay Tần Bắc Dương. Nhưng bệnh cố chấp của cậu lại phát tác, “Cháu ghét dao găm!” “Không ai được bỏ qua cửa này” “Cháu bị ốm rồi” Tần Bắc Dương giả bộ bị sốt, cậu bắt đầu lăn lộn trên mặt đất, run rẩy, co giật, sùi bọt mép – diễn hơi lố, không giống sốt chút nào, mà giống bị động kinh hơn! Phương Tử, Trung Sơn, Marcos, Chiêu Long đều nhìn ra, đám trẻ cười lớn. Mạnh Bà vừa định dạy dỗ đám học sinh thì mặt trời vừa vặn xuống núi, đã đến giờ đi ngủ. “Sáng sớm mai tiếp tục luyện tập!” Dứt lời, Mạnh Bà tung người bay vào đỉnh núi phía Đông, để lại Tần Bắc Dương với ánh mắt lộ vẻ hung ác. Đêm, đám học sinh đã sớm chìm sâu vào giấc ngủ trong mùi long diên hương, chỉ có Tần Bắc Dương cố ý nín thở, chỉ dùng khóe miệng hít thở từ từ, vậy nên mới giữ được tỉnh táo. Cậu lén lút lần mò ra khỏi phòng, sau lưng giắt thanh Đường đao ba thước, trở lại dưới ánh trăng của Thiên Quốc. Không thể thắp đèn, trên núi tối đen như mực, cho dù là ánh đèn nhỏ như hạt đậu cũng có thể bị người ta phát hiện. May mà trăng sáng chiếu khắp dãy núi. Cậu đã sống ở “Thiên Quốc” một tháng, mỗi lần đến một nơi đều ghi nhỡ rõ đặc điểm địa hình trong đầu. Bốn bề đều là vách đá, nhưng cậu không tin không có đường ra, nếu không thì mình lên đây bằng cách nào? Cậu phát hiện phía sau đỉnh núi phía Tây còn có một con đường hẹp quanh co. Đầm nước sâu của biển Đại Già phản chiếu bóng trăng, chỉ con đường sáng cho cậu. Tần Bắc Dương giẫm lên bậc thang đá đi xuống, con đường chỉ đủ một người đi vừa. Một bên là vách đá dựng đứng, bên kia là vực sâu vạn trượng. Đi trên con đường này vào ban đêm quả là tự sát. Nếu bậc thang nứt vỡ hoặc chuyển hướng thì sẽ rơi xuống Địa ngục cốc – không thể trông chờ hạc trắng cứu cậu lần thứ hai. Quả nhiên chân trước đạp hụt, may mà cơ thể vẫn giữ được thăng bằng. Tần Bắc Dương ngồi xổm xuống, trợn trừng mắt lên như mắt mèo, từ từ làm quen với bóng tối, dẫu sao ngoài trời cũng có ánh sao. Con đường nhỏ chạy quanh núi đến đây là hết, phía đối diện vẫn còn một đỉnh núi, cầu treo lơ lửng giữa không trung, mọi người qua lại đỉnh núi thông qua chỗ này. Chỉ cần cầu treo không hạ xuống thì đó chính là một hòn đảo biệt lập với đời, trừ phi mọc thêm cánh, nếu không tuyệt đối không có khả năng chạy thoát. Trong chớp nhoáng, một bàn tay vỗ vào lưng cậu, Tần Bắc Dương kinh sợ suýt chút nữa thì rơi xuống vách đá, nhưng đã có người ôm eo ngăn cậu lại. Vừa quay đầu thì thấy một khuôn mặt quỷ dữ tợn, trái tim đột nhiên thắt lại. “Đừng sợ!” Âm thanh rất trẻ trung, Tần Bắc Dương nhận ra đây là giáo sư Mặt Nạ Quỷ, người thầy thứ hai của “trường Thiên Quốc”. Tần Bắc Dương vừa đứng vững đã muốn thừa lúc người đối diện không phòng bị mà rút thanh Đường đao sau lưng ra, cắt đầu phía sau chiếc Mặt Nạ Quỷ, nhưng cậu đã bị đối phương kẹp chặt cổ tay, không thể động đậy. “Cậu muốn giết ta?” “Xin lỗi, tôi…” Tần Bắc Dương đánh liều, thế này còn bị phát hiện, e rằng chết chắc. “Bất kể sống chết thế nào thì cũng không ai có thể thoát ra khỏi Thiên Quốc, trừ phi tốt nghiệp!” Mặt Nạ Quỷ khống chế Tần Bắc Dương từ phía sau, nắm tính mạng cậu trong lòng bàn tay, “Nghe Mạnh Bà nói cậu học đạo Thích khách tiến bộ rất nhanh” “Nhưng tôi ghét ám sát” “Cậu nhất định sẽ không ghét địa cung” Tần Bắc Dương nhớ lại những lời đã nói trên lớp, “Đạo Địa cung?” “Theo lý mà nói, học sinh của Thiên Quốc nên học đạo Thích khách trước rồi mới học đạo Địa cung. Đêm nay chúng ta có duyên gặp nhau tại đây, cậu lại muốn chặt đầu ta, chi bằng ta đưa cậu đến địa cung trước” “Thiên Quốc còn có cả địa cung?” Mặt Nạ Quỷ thắp một ngọn đèn, chỉ lên đỉnh đầu, “Ở trên trời!” Một sợi dây thừng dường như rủ xuống từ bầu trời sao, vừa vặn rơi xuống phía trước hai bọn họ. Mặt Nạ Quỷ buộc dây thừng vào giữa eo Tần Bắc Dương, bản thân mình cũng túm chặt dây, hắn huýt gió một tiếng dài, sợi thừng tự động rút lên cao. Bên trên vách đá dựng đứng cao vạn trượng, Tần Bắc Dương và Mặt Nạ Quỷ gần như dí sát mặt vào nhau, bay thẳng lên trên như đi thang máy vậy. Dường như tất cả trăng sao đều rơi xuống, cuồng phong tiễn cậu đi, cơ hồ có thể sờ được cả cằm của ông trời. Cuối sợi dây thừng, trên vách đá lộ ra một cửa hang, vô cùng giống hang của người tu hành. Mặt Nạ Quỷ kéo Tần Bắc Dương nhảy vào bên trong, lúc này cậu mới phát giác hang động này sâu hun hút, quả nhiên có cảm giác của địa cung mộ cổ. Mặt Nạ Quỷ đi trước cầm đèn, tựa như kẻ trộm mộ. “Đây là mộ của người nào?” “Mộ của Thiên Quốc” Mặt Nạ Quỷ chỉ trả lời một câu, trước mặt là cửa mộ thất. Hai cánh cửa Hán Bạch Ngọc chạm khắc tiên hạc bay vào dãy núi, nhật nguyệt chìm vào biển mây, chính là kỳ quan của đỉnh núi Thiên Quốc này. Tần Bắc Dương vận dụng kĩ thuật của gia tộc thợ mộ, nhẹ nhàng mở cửa ra. Trong phút chốc, hơn chục mũi tên bay thẳng về phía đôi mắt cậu…