Chương 21 Địa cung hàng nhái
Mặt Nạ Quỷ kéo cậu nằm xuống, trên đỉnh đầu gió lạnh vèo vèo, mũi tên đồng loạt cắm vào tường gạch sau lưng, sâu đến ba tấc! Nếu như phản ứng chậm nửa nhịp thì chắc chắn sẽ bị đâm thành con nhím ngay tại chỗ“Nguy hiểm quá!” Tần Bắc Dương toát mồ hôi lạnh toàn thân. Bọn họ liên tiếp mở ba cánh cửa mộ thất, muôn phần mạo hiểm tránh né cơ quan cung nỏ. Cuối cùng, trước mắt trải dài ra một địa cung rộng lớn. Mặt Nạ Quỷ thắp mồi lửa bên tường, vô số ngọn đèn sáng lên. Tần Bắc Dương bị chói mắt đến không mở nổi mắt, chỉ thấy trên đỉnh đầu dường như có mây trắng trôi qua, dưới chân là sông sâu biển rộng đang chảy, bối cảnh cũng là dãy núi trập trùng này… “Huyệt mộ trên trời?” Tần Bắc Dương ngẩn người tiến lại gần mấy bước. Đời này cậu sinh ra trong địa cung, lớn lên trong địa cung, nhưng chưa từng nhìn thấy địa cung nào vĩ đại và sang trọng thế này. “Khi Thủy Hoàng mới lên ngôi đã sai đào Ly Sơn, đến khi thôn tính được thiên hạ thì dời hơn bảy mươi vạn người trong thiên hạ đến đấy đào ba con suối, ở dưới đổ đồng rồi đưa quách vào, đem những đồ quý báu của các cung, của trăm quan xuống chất đầy ở dưới. Lại sai thợ làm nỏ máy bắn tên, có ai đến gần thì bắn. Lấy thủy ngân đổ xuống làm ra một trăm con sông, sông Trường Giang, sông Hoàng Hà và biển lớn, để cho các dòng sông chảy vào nhau, ở trên có đủ thiên văn, ở dưới có đủ địa lý, lấy mỡ nhân ngư làm nến, trù tính thế nào để cháy lâu không tắt” Mặt Nạ Quỷ cao giọng đọc, Tần Bắc Dương lập tức nhận ra, “Mô tả trong “Sử kí” của Tư Mã Thiên về địa cung lăng mộ Tần Thủy Hoàng!” “Trí nhớ của cậu rất tốt” “Lăng Tần Thủy Hoàng ở dưới chân Ly Sơn, Ly Sơn nằm ở bình nguyên Quan Trung!” Tần Bắc Dương còn biết, Ly Sơn nơi có lăng của Tần Thủy Hoàng chỉ cách Bạch Lộc Nguyên nơi mình sinh ra có mấy chục dặm, “Sao có thể ở trên ngọn núi cao này chứ?” “Nơi đây là Thiên Quốc, không phải nhân gian. Hoàng đế Tần Thủy Hoàng có vĩ đại hơn nữa thì cũng chỉ là một vị vua ở nhân gian, mộ của ông ta đương nhiên không thể ở đây!” Mặt Nạ Quỷ đi về hướng cỗ quan quách Hoàng trường đề thấu (1) to lớn không gì sánh được, “Đây là một sản phẩm sao chép, tất cả mộ của quân vương ở nhân gian đều có bản sao chép ở trên trời. Đây cũng là nơi tu hành đạo Địa cung của trường Thiên Quốc” “Bản sao chép của địa cung lăng Tần Thủy Hoàng?” Tần Bắc Dương không dám thở mạnh, cậu đi đến mép địa cung, nhìn vô số những giá nến đồng xanh đang tỏa ra ánh sáng chói mắt, “Tư Mã Thiên nói “Mỡ nhân ngư làm nến”, đây thực sự là mỡ nhân ngư nấu thành sao?” “Đây là mỡ của giao nhân (2), “Sưu Thần Ký” của Can Bảo có ghi lại rằng, bên ngoài biển Nam Hải có giao nhân, sống dưới nước như cá, không bỏ y phục vải vóc, nước mắt hóa thành ngọc trai. Giao nhân giỏi dệt vải, có thể dệt ra loại vải không bị ướt khi nhúng vào nước. Thi thể giao nhân có thể nấu thành mỡ nhân ngư, rất dễ cháy, chỉ một giọt cũng có thể cháy mấy ngày không tắt. Nếu có vài thi thể giao nhân có thể làm thành trường minh đăng hai nghìn năm không tắt” “Nếu đã là bản sao chép, các người bắt giao nhân từ nơi nào vậy?” “Đây là một bí mật! Tần Bắc Dương cảm thấy rất bất ngờ, cậu nhớ đến Cửu Sắc của mình, bèn ngẩng đầu lên hỏi, “Nơi này có hàng sao chép của thú trấn mộ không?” “Đi theo ta!” Mặt Nạ Quỷ quay về mép địa cung, giống như cung điện lớn vậy, bốn phía đầy những hang động, như bên trong lăng mộ sẽ có nhiều trắc thất và nhĩ thất mai táng đồ bồi táng và thê thiếp của chủ mộ. Nhưng mỗi một hang ở nơi đây đều có lan can sắt to như miệng bát, Tần Bắc Dương rút thanh Đường đao đao ra gõ thử, thấy lan can sắt phát ra tiếng trong trẻo, chứng minh đây là thép tôi thượng đẳng, gần như kiên cố không phá vỡ nổi. Chính vì tiếng gõ của cậu, bên trong hang động tối thui truyền đến một tiếng vang. Một cơn gió hôi tanh thổi ra, Tần Bắc Dương lùi lại, suýt nữa thì ngã xuống đất. Tiếp đó vang lên tiếng gầm chấn động tâm thần, không thể nói rõ là loại dã thú nào? Miếng ngọc ở lồng ngực dường như đang âm ỉ tỏa nhiệt. “Ở đây có thú trấn mộ?” “Đương nhiên có” “Đây chính là đạo Địa cung mà các người muốn học sinh tu hành? Thú trấn mộ chỉ có thể canh giữ bên trong một ngôi mộ, điều kiện tiên quyết là trung thành với một vị chủ mộ nào đó. Nhưng nếu mộ bị phá hoại, quan tài của chủ mộ bị tiêu hủy, thú trấn mộ có thể sẽ bị người ta khống chế” Chưa dứt lời, Tần Bắc Dương đã thấy hối hận, thật sự chỉ muốn lấy kim khâu mồm mình lại – nghìn vạn lần không nên tiết lộ cơ mật của tổ tiên truyền lại! “Đạo Địa cung đâu chỉ có một mình gia tộc nhà họ Tần?” “Ngươi cũng biết gia tộc thợ mộ?” Xem ra không giấu được rồi! “Biết chút ít” Mặt Nạ Quỷ chỉ vào địa cung lăng Tần Thủy Hoàng hàng giả, trong hang truyền đến hơi nóng của thú trấn mộ, “Bắc Dương, cậu có biết thú trấn mộ nào lợi hại nhất trong thiên hạ này không? “Lẽ nào là…” Tần Bắc Dương lập tức ngừng lại, mặc dù “Tần Thị Mộ Tượng Giám” giấy trắng mực đen viết rõ ràng nhưng không thể nói, sợ rằng Mặt Nạ Quỷ đang bẫy cậu, cậu quyết định lôi Cửu Sắc ra làm lá chắn, “Thú trấn mộ ấu kì lân?” Mặt Nạ Quỷ gật đầu rồi lại lắc đầu, “Cửu Sắc của cậu đích thực là một sự tồn tại xuất sắc trong đám thú trấn mộ, nhưng cậu có biết sức mạnh của Cửu Sắc đến từ đâu không?” “Xin thầy chỉ bảo cho tôi thoát khỏi bến mê” “Thiên tử trấn mộ!” Mặt Nạ Quỷ sang sảng nói ra bốn từ. Trong lòng Tần Bắc Dương cả kinh, thì ra hắn thực sự biết bí mật trong này! “Thiên tử trấn mộ chính là thú trấn mộ cấp bậc thiên tử, tự cổ chí kim từ trong ra ngoài có một không hai! Con thú này chỉ được chôn trong Càn lăng của Đường Cao Tông Lý Trị và nữ Hoàng Võ Tắc Thiên” “Càn lăng?” Mặt Nạ Quỷ đứng trên địa cung trên trời đĩnh đạc nói, “Càn lăng nằm ở khu vực Bắc Bộ của Quan Trung, nay là huyện Càn – tỉnh Thiểm Tây, cũng là lăng mộ của Hoàng đế triều Đường duy nhất chưa bị đào trộm. Cặp vợ chồng Hoàng đế Đường Cao Tông và Võ Tắc Thiên này, phía Đông diệt Cao Câu Li, phía Tây chinh phạt Tochari, mở ra thời kì cường thịnh nhất trong lịch sử Trung Quốc, đem danh tiếng của Đại Đường truyền bá ngoài vạn dặm. Bởi vậy trong Càn lăng, bảo vệ hai vị Hoàng đế mạnh nhất này bắt buộc phải là thú trấn mộ cấp bậc thiên tử” “Đây là một suy luận hợp lý. Nhưng sức mạnh của thú trấn mộ thiên tử chưa ai được thấy, thậm chí chưa ai dám tưởng tượng!” “Chắc chắn là vượt xa thú trấn mộ Cóc Vàng của Viên Thế Khải, thú trấn mộ mười sừng bảy đầu của An Lộc Sơn. Đám quái vật này tuy lợi hại nhưng so với thiên tử trấn mộ chẳng khác nào gò đất so với núi Thái Sơn, dòng suối so với biển hồ, kiến so với hổ báo” __________________ Chú thích: (1) “Đề thấu” là một loại cách thức an táng có từ thời thượng cổ, thường thấy ở thời Chu và thời Hán, sau thời Hán rất ít dùng lại. Hoàng trường đề thấu, bốn phía quách thất của lăng đế vương Tây Hán dùng gỗ bách chất thành kết cấu hình khung. (2) Giao nhân là sinh vật thần bí thân người đuôi cá, tương tự mỹ nhân ngư trong thần thoại phương Tây nhưng khác ở chỗ giao nhân giỏi dệt vải, những tấm vải do giao nhân dệt ra không ướt khi nhúng nước, nước mắt của họ sẽ biến thành ngọc trai, mỡ của họ đốt nghìn năm không cháy hết.