Chương 22 Thiên tử trấn mộ
Huyệt mộ trên trời, bên trong địa cung của mộ Tần Thủy Hoàng giảMặt Nạ Quỷ còn biết cả Cóc Vàng và Thập Giác Thất Đầu? Lẽ nào hắn cũng tận mắt chứng kiến cuộc chiến Ngô Tùng Khẩu tháng Mười hai năm ngoái? Tần Bắc Dương lạnh hết nửa lưng. “Nếu có người đã đào rất nhiều ngôi mộ cổ, chế ngự và thuần hóa nhiều thú trấn mộ thì cũng có khả năng mở Càn lăng của Võ Tắc Thiên, đánh bại thiên tử trấn mộ, lấy được vô số kho báu và bí mật?” Tần Bắc Dương tự nhiên phát hiện ra bí mật địa cung trên trời. “Nhưng điều này vẫn còn chưa đủ, nếu muốn mở lăng mộ vĩ đại nhất Trung Quốc thì còn thiếu một chiếc chìa khóa nữa” “Chìa khóa gì?” “Không thể nói! Không thể nói!” Mặt Nạ Quỷ còn úp úp mở mở khiến Tần Bắc Dương cúi đầu trầm ngâm hồi lâu, trong đầu cậu thoáng hiện ra tất cả mọi thứ từ lúc mình sinh ra đến nay – tai nạn đổ máu trên quan tài ở địa cung lăng mộ triều Đường trên Bạch Lộc Nguyên, vụ thảm án diệt môn tại Tô giới Đức ở Thiên Tân, án diệt môn ở núi Đạt Ma trên biển tại Tô giới công cộng Thượng Hải, Bắc Dương đồ long ký tại núi Đạt Ma trên Đông Hải… “Lẽ nào chiếc chìa khóa này… chính là tôi?” Lưng Tần Bắc Dương lại một lần nữa đổ mồ hôi lạnh, nói không chừng mình sắp thành phạm nhân rồi! Nhìn về phía chiếc quan tài lớn Hoàng trường đề thấu nằm giữa địa cung, tựa như có di thể Tần Thủy Hoàng nằm bên trong vậy. Nếu không phải là hàng nhái thì đây chắc chắn là do tổ tiên mình thiết kế và xây dựng nên. Nếu cha Tần Hải Quan có mặt ở đây thì hẳn ông sẽ dành cả một đời để vùi đầu ở nơi này… Nghĩ đến đây, đột nhiên cậu thấy sống mũi cay cay, bèn ngồi trên đất mà khóc. Suy cho cùng cậu mới chỉ là đứa trẻ mười tám tuổi, vẫn còn chưa đủ chín chắn, vẫn còn đang trong giai đoạn đa sầu đa cảm. Chỉ xem một cuốn “Tam Quốc Diễn Nghĩa”, ngôi sao Gia Cát Lượng rơi xuống trong gió thu trên đồng bằng Ngũ Trượng cũng khiến cậu bất giác khóc nức nở. “Bắc Dương, nỗi bi thương của cậu dâng trào từ sâu thẳm cõi lòng, hẳn là cậu đang nhớ đến người nào đó” “Tôi nhớ đến cha tôi!” “Tần Hải Quan?” Tần Bắc Dương lau nước mắt, “Thầy biết tên ông ấy?” “Ta còn biết cậu sinh ra trên quan tài trong địa cung của ngôi mộ triều Đường trên Bạch Lộc Nguyên! Từ năm chín tuổi trở đi, cậu đã gặp biến cố rất lớn, hoàn toàn thay đổi vận mệnh của mình! Ta nói có sai không?” “Không sai chút nào!” Tần Bắc Dương nhích mông ra, cậu không dám ngồi quá gần với Mặt Nạ Quỷ, “Cha tôi là một người thợ thủ công xây Hoàng lăng, ông ấy đã tự tay xây địa cung lăng mộ, còn cả thú trấn mộ, mặc dù không lợi hại như thú trấn mộ của Tần Thủy Hoàng nhưng cũng để cho Hoàng đế triều Thanh sử dụng. Tâm tư cả đời của ông, ngoại trừ việc mua nhà cho tôi để ta lấy vợ sinh con, còn lại đều đặt cả vào địa cung, mộ thất, quan tài, còn cả việc làm sao tạo ra thú trấn mộ lợi hại nhất, vĩ đại nhất nữa…” “Chọn một nghề, theo cả đời, cha cậu là một người thợ tốt!” Câu này của Mặt Nạ Quỷ khiến Tần Bắc Dương trầm tư hồi lâu – chọn một nghề, theo cả đời? “Cha tôi vẫn còn một câu – không điên cuồng, không thể sống!” “Ừm, cậu vẫn chưa đủ điên cuồng!” Tần Bắc Dương cùng thầy giáo Mặt Nạ Quỷ của cậu ngồi trên bậc đá của địa cung, lại còn trút bầu tâm sự với nhau. Đương nhiên, chỉ có Tần Bắc Dương trút bầu tâm sự, còn Mặt Nạ Quỷ thì hỏi chuyện. “Điên cuồng? Nhưng tôi lớn lên trong địa cung của Hoàng đế Quang Tự! Khi vừa đến địa cung, tôi rất ghét làm thợ thủ công, ghét cái việc “Chọn một nghề, theo một đời”! Dựa vào cái gì chứ? Tôi không thể đi học như những đứa trẻ khác ư? Tôi không thể trưởng thành một cách tự do thoải mái ư? Tôi không thể ra ngoài mà ngắm nhìn thế giới ư?” “Cậu có thể ra ngoài ngắm nhìn thế giới mà!” “Thật sao? Tôi nhớ Cửu Sắc lắm rồi! Có lẽ nó vẫn đang đợi tôi ở vườn Viên Minh? Cũng có lẽ đã chạy rồi?” Tần Bắc Dương có chút mất bình tĩnh, “Đi tìm tiểu Hoàng tử của nó rồi?” “Ta đoán, thứ mà cậu nghĩ đến không chỉ có cha cậu và Cửu Sắc…” Đôi mắt phía sau chiếc Mặt Nạ Quỷ dường như có phép đọc ý nghĩ vậy, luôn luôn nhìn thấu tâm tư của Tần Bắc Dương. “Anna!” Tần Bắc Dương gãi gãi sau gáy, nhớ đến đôi mắt màu lưu ly ấy, cậu đang khóc mà cũng bật cười như một đứa trẻ, “Cô ấy là người con gái mà tôi thích!” “Thích đến nhường nào?” Mặt Nạ Quỷ dường như đang trêu chọc cậu, Tần Bắc Dương vươn vai, giống như hai người bạn vừa uống hết nửa cân rượu trắng Nhị Oa Đầu. “Tôi không biết nữa… không nói rõ được… Đợi tôi thêm hai tuổi nữa mới hiểu được” “Còn gì nữa không?” “Ừm… tôi còn một người em gái, cô bé ấy tên là A U! Nhưng đó là kiểu thích khác! Không giống với Anna! Đúng rồi, cô ấy rất thần bí!” “A U?” Khi Tần Bắc Dương nói đến A U, đôi mắt ẩn phía sau Mặt Nạ Quỷ ánh lên một ánh nhìn rất đặc biệt. “Thầy, khi nào tôi có thể ra ngoài?” “Đợi ngày cậu tốt nghiệp trường Thiên Quốc! Nếu không, thế giới hiểm ác như vậy, mà cậu lại ngây thơ, thậm chí là ngu xuẩn thế này, sớm muộn gì cũng bị sài lang hổ báo bên ngoài kia xé xác!” Tần Bắc Dương ngầm chấp nhận câu nói này, Âu Dương Anna và Tề Viễn Sơn cũng đều nói vậy – đầu óc của cậu quá cố chấp, quá đơn thuần, quá ngu ngốc! “Sài lang hổ báo bên ngoài… còn đáng sợ hơn thú trấn mộ sao?” “Ha ha ha! Bắc Dương, thú trấn mộ không bao giờ mưu tính, tuyệt đối trung thành, không phản bội. Cha cậu và cả cậu nữa, đều là những người đàn ông có nội tâm đơn thuần và lương thiện. Mà bản tính trời sinh của cậu lại rất giống thú trấn mộ!” “Vậy nên cũng chỉ có tôi và cha mới có thể tạo ra và điều khiển thú trấn mộ!” Tần Bắc Dương ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, “Cũng chỉ có thể gõ gõ đục đục trong địa cung và lăng mộ cả đời thôi!” “Ra thế giới bên ngoài địa cung, làm sao cậu có thể nhìn thấu được lòng người? Đối với cậu mà nói, kẻ nào trong bọn họ cũng đều nguy hiểm hơn thú trấn mộ!” Tần Bắc Dương bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Đáng sợ hơn cả thú là thói đời ngày nay, là lòng người bây giờ phải không?” “Cậu có thể hiểu ra điểm này chính là một tiến bộ lớn! Nhưng cái này đã vượt qua phạm vi học tập của đạo Địa cung, theo cách nói của trường hiện nay thì chính là “ngoài giáo án” rồi! Sau này nếu có cơ hội, ta sẽ nói chi tiết hơn với cậu!” Tần Bắc Dương đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn với Mặt Nạ Quỷ, “Thầy, với tôi mà nói thì đây là một đêm thay da đổi thịt” “Cậu có lòng thế này, ta rất vừa ý. Nhưng đêm nay còn lâu mới hết! Bắc Dương, đi theo ta!” Mặt Nạ Quỷ đưa cậu đi xuyên qua một cánh cửa đá ở cuối địa cung, vậy mà vẫn còn địa cung thứ hai, một lần nữa vô số ngọn đuốc lại sáng lên. Đây là một không gian hình tròn rất lớn, so với địa cung hình vuông vừa nãy thì khiến người ta nghĩ đến “thiên viên địa phương”. Tần Bắc Dương đứng bên rìa địa cung nhìn từ trên cao xuống, hình tròn đồng tâm không ngừng hạ xuống, dưới đáy là một khoảnh đất vàng. Cậu đã nhìn thấy bản khắc đồng để in của trường đấu thú La Mã cổ trong sách lưu trữ của Giáo sư Vương Gia Duy, vừa hay giống như hình dáng của địa cung trước mặt.