Chương 23 Đấu trường thú trấn mộ
Tại trường đấu thú trong địa cung, thầy giáo Mặt Nạ Quỷ đĩnh đạc nói, “Ba đời Hạ Thương Chu đều có đấu sĩ nô lệ. Bọn họ đấu với dã thú, kẻ thắng được tiếp tục tàn sát, kẻ thua mất mạng ngay tại chỗ”“Cái này thực sự quá tàn khốc!” “Thời xưa, người sống được sử dụng làm đấu sĩ nghiệm thu cho công việc nghiệm thu thú trấn mộ. Nếu đấu sĩ bị thú trấn mộ giết chết chứng tỏ tay nghề của thợ mộ đạt yêu cầu, nếu đấu sĩ vẫn còn sống, thậm chí đánh bại thú trấn mộ, vậy thì đấu sĩ sẽ được tự do, còn thợ mộ sẽ trở thành nô lệ, thậm chí trở thành đấu sĩ đi nộp mạng bởi vì tay nghề kém” Tần Bắc Dương nghi ngờ, “Sao thầy biết được quá khứ của gia tộc thợ mộ và thú trấn mộ?” “Hiện giờ ta là thầy của cậu, cậu chỉ cần nghe là được” Mặt Nạ Quỷ kéo tay cậu đi đến mép đấu trường thú trấn mộ, phía dưới đài cao là khu vực đổ máu tàn sát, “Sự tàn nhẫn của đạo Địa cung vượt xa đạo Thích khách. Mà thứ tàn nhẫn nhất chính là cửa ải cuối trước khi tốt nghiệp – học cách chiến đấu với thú trấn mộ” “Thật khó tin, các người huấn luyện học sinh thành đấu sĩ thú trấn mộ? Bọn trẻ sẽ bị thú trấn mộ ăn thịt mất!” “Bất kì trường học nào cũng đều có tỉ lệ loại, luôn có người không thể tốt nghiệp. Hai mươi năm trước, Trung Quốc vẫn còn thi khoa cử, có thể được chọn vào thi đình gặp mặt Hoàng đế cũng chỉ vỏn vẹn vài người. Rất nhiều kẻ học ngày học đêm vất vả đến khi bạc đầu vẫn còn thi tú tài! Trường Thiên Quốc bắt buộc phải chọn ra người ưu tú nhất, những kẻ còn lại chỉ còn cách tự sinh tự diệt” “Hoặc là chết dưới miệng thú trấn mộ?” Tần Bắc Dương nói ra khả năng lớn nhất, Mặt Nạ Quỷ cười dửng dưng, “Rất tiếc, đây là thiên mệnh của chúng ta” “Thầy, ban đầu thầy cũng chỉ là học sinh, qua năm ải chém sáu tướng, cuối cùng tốt nghiệp bằng xuất sắc sao?” “Đúng” Đôi mắt phía sau mặt nạ sáng lấp lánh, hắn phát ra một tiếng hú dài the thé như tiếng loài vượn. Bên dưới đấu trường thú trấn mộ, mấy chiếc cửa sắt mở ra, tiếp đó vang lên tiếng gầm hung dữ mạnh mẽ, mùi đặc thù của thú trấn mộ ập thẳng vào mặt. Trước tiên một con mãnh hổ mắt xếch trán trắng bằng đồng xanh xông ra trường đấu thú, nó gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc. Cái đuôi kim loại đập trên mặt đất, cát vàng bắn tung tóe. “Thú trấn mộ Mãnh Hổ!” Chưa dứt lời đã thấy một con hươu đực với cặp sừng trắng như tuyết giống Cửu Sắc, bốn cái chân mảnh khảnh chống đỡ cơ thể bằng đồng xanh, vậy mà nó nhảy một cái vượt qua cả đỉnh đầu con mãnh hổ. Thú trấn mộ Hươu Đực. Trong nháy mắt, trường đấu thú đã xuất hiện con thú trấn mộ thứ ba, lần này là một con gấu đen với cơ thể nặng nề loạng choạng, mỗi một bước đi của nó đều khiến địa cung rung chuyển. Nó đứng lên giống người, để lộ ra hình trăng khuyết màu trắng trước ngực, dùng chân vỗ vào ngực. Thú trấn mộ Gấu Đen. Còn có con thứ tư, chính là một con vượn vàng, nó lăn lộn trên mặt đất rồi leo lên tường của trường đấu thú. Nhìn thấy Tần Bắc Dương, nó nhe răng ra để thị uy. Thú trấn mộ Vượn. Con cuối cùng không chui từ dưới đất lên mà xuất hiện từ trần địa cung hình tròn. Trong không khí cuồn cuộn từng đợt sóng nhiệt, tóc của Tần Bắc Dương cũng bị thổi loạn lên, lúc này cậu mới nhìn thấy một đôi cánh màu đen, nó phát ra tiếng kêu của quạ, tựa như con chim đen báo tang, từ từ hạ xuống, đậu trên lưng con mãnh hổ. Mặt Nạ Quỷ giải thích cho Tần Bắc Dương, “Thú trấn mộ Quạ Đen” Đấu trường thú trấn mộ tụ tập năm con thú trấn mộ mang hình dáng động vật – hổ, hươu, gấu, vượn, chim. Tần Bắc Dương lần đầu thấy nhiều thú trấn mộ ở cùng một chỗ như vậy, năm viên linh thạch đồng thời tỏa ra sức nóng khiến cho cả địa cung mờ mịt sương khói, tựa như đang trong lồng hấp vào giữa hè. “Đây là thú trấn mộ của ai?” “Thần y Hoa Đà” “Hoa Đà trong Tam Quốc? Vị Hoa Đà đã cạo xương chữa thương cho Quan Vũ ư?” Mặt Nạ Quỷ khẽ gật đầu, “Đúng! Bốn mươi năm trước, chúng ta đã đào mộ của Hoa Đà ra, phát hiện bên trong có năm con thú trấn mộ, chính là lăng mộ mà Ngụy Văn Đế Tào Phi xây riêng cho Hoa Đà. Bởi vì lúc sinh thời, Hoa Đà từng dùng Ma phí tán làm phẫu thuật ngoại khoa, cứu mạng Tào Phi” “Hoa Đà không phải bị Tào Tháo giết sao?” “Đúng, Hoa Đà khám bệnh đau đầu cho Tào Tháo, ông khuyên nên làm phẫu thuật mở hộp sọ và dùng Ma phí tán để gây mê toàn thân – Hoa Đà đã phát minh ra kĩ thuật gây mê sớm nhất trên thế giới, dùng thảo dược Đông y làm nguyên liệu bào chế, thực sự là một tiến bộ lớn trong lịch sử y học. Đáng tiếc là Tào Tháo không tin Hoa Đà, ông ta cho rằng Hoa Đà đến để mưu hại mình, bèn bỏ tù Hoa Đà rồi giết hại, cách bào chế Ma phí tán cũng thất truyền, thật đáng tiếc! Không lâu sau, Tào Tháo cũng bệnh nặng mà mất, để lại bảy mươi hai ngôi mộ giả” Tần Bắc Dương nhìn trường đấu thú, “Năm con thú trấn mộ này là ý gì đây?” “Chiến trường sinh tử của cậu!” Chưa dứt lời, Mặt Nạ Quỷ đã đá một cái ngay giữa lưng Tần Bắc Dương khiến cả người cậu bay ra khỏi hàng rào bảo vệ, ngã chúi đầu xuống đấu trường thú trấn mộ. Năm con thú trấn mộ chen lấn nhau nhảy lên đón bữa ăn đêm này… “Arschloch!” Tần Bắc Dương rơi vào trường đấu thú, cũng cùng lúc, cậu vô thức bật ra một câu chửi bằng tiếng Đức. Bọn chúng không cần thịt người để lót dạ, nhưng tiêu diệt bất cứ kẻ nào tự tiện xông vào chính là bản năng bảo vệ chủ mộ của thú trấn mộ. Trước khi thú trấn mộ Mãnh Hổ há to cái miệng như chậu máu nuốt chửng cậu, Tần Bắc Dương lấy hết sức bình sinh vặn mình, rút ra thanh Đường đao đao sau lưng, dùng sức bổ vào phía trên miệng hổ, trái lại lại khiến mình bắn lên trên không trung. Thú trấn mộ Quạ Đen bay lên, cái mỏ quạ sắc nhọn sắp sửa xuyên thủng cậu, cậu lại dùng đao để chống đỡ, xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ rồi vững vàng đáp xuống mặt đất bằng cả hai chân, đứng ngay giữa tâm của đấu trường thú trấn mộ. Cậu ở tâm của địa cung, tất thảy mọi thứ đều lấy đây làm trung tâm hướng ra bốn phía, tường, lan can, thông đạo và cả ánh đèn, tựa như đây là trung tâm của thế giới u minh, cũng là trung tâm của cái gọi là “Thiên Quốc” này. Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, cậu thật nhớ thú trấn mộ Cửu Sắc của mình biết bao! Tần Bắc Dương vung thanh đao hoàn thủ ba thước, đối mặt với năm con thú trấn mộ – hổ, hươu, gấu, vượn, chim đang từ trước mặt, cạnh sườn, sau lưng tấn công đến. Bất kì một con quái thú nào trong số đó cũng đều có sức mạnh vượt xa con người, dễ dàng xé xác cậu thành từng mảnh. Đột nhiên, phía trên đỉnh đầu vang lên tiếng hét của Mặt Nạ Quỷ, “Cậu có biết chơi nhạc cụ không?” Tần Bắc Dương đã hận tên Mặt Nạ Quỷ đến mức ngứa ngáy răng lợi! Tên này đá mình vào chỗ chết, khiến mình rơi vào kết cục của đấu sĩ thú trấn mộ thời xưa, vậy mà còn hỏi có biết chơi nhạc cụ không? Chẳng hiểu ra đâu vào đâu? Trong lúc đang nói chuyện, Mặt Nạ Quỷ mở ngăn kéo phía dưới bậc thang của trường đấu thú, bên trong nhét đầy các loại nhạc cụ – từ những chiếc chuông nhạc, đàn cổ, ống tiêu cao cấp đến kèn Xô-na, đàn nhị, kèn đồng tầm thường, thậm chí có cả kèn Harmonica, violin, kèn ô-boa của người Tây!