Chương 24 Ode to Joy
Đấu trường thú trấn mộ, hay còn gọi là đấu trường giác đấuDàn nhạc dưới lòng đất? Từ độ bóng và màu sắc của những nhạc cụ này, dường như chúng được bảo dưỡng rất tốt, mấy ngày gần đây vừa được lau chùi qua. Tần Bắc Dương buột miệng nói, “Tôi biết thổi sáo!” Tức thì, Mặt Nạ Quỷ rút ra một ống sáo dài, tung lên không trung theo một đường cong hoàn mỹ. Tần Bắc Dương nhảy bật lên cao, dùng một tay đón lấy, phát hiện ống sáo vốn được dán lưỡi gà nửa trong suốt. “Thổi đi!” Năm con thú trấn mộ rục rịch hành động, cùng lúc đó Mặt Nạ Quỷ cũng khàn giọng cảnh cáo cậu. Thổi sáo cho thú? Khác nào đàn gảy tai trâu… Nhưng Tần Bắc Dương không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành giắt thanh Đường đao vào sau lưng, đưa sáo lên miệng, khẩu hình tròn lại, luồng khí tràn vào ống sáo rỗng, làm rung lưỡi gà mỏng manh bên trong. Điều tồi tệ là, bên trong cổ mộ, đối diện với thú trấn mộ hổ, hươu, gấu, vượn và quạ, cậu căng thẳng đến mức nên quên sạch giai điệu của sáo, gì mà “Hỉ Tương Phùng”, “Ngũ Bang Tử”, kìm nén cả nửa ngày cũng chỉ thổi ra được vài thang âm lộn xộn. Đám thú trấn mộ cũng nhìn cậu nghi hoặc, không biết cậu thiếu niên mười tám tuổi này đang làm trò quỷ gì? Bắt buộc phải thổi một ca khúc! Đột nhiên, cậu nhớ đến câu chửi “Arschloch” khi vừa rơi xuống, bên tai vang vọng chương cuối cùng trong “Bản giao hưởng số 9” của Beethoven – “Ode to Joy” mà giáo viên âm nhạc tại trường tiểu học Đức ở Thiên Tân đã dạy cậu năm chín tuổi, bản nhạc rất được ưa chuộng ở châu Âu, ai đã từng nghe qua thì sẽ không bao giờ quên. Còn cần nghĩ sao? Tần Bắc Dương ấn ngón tay xuống một cách rất tự nhiên, sáu lỗ sáo tung bay trên dưới, dùng sáo của Trung Quốc thổi ra “Ode to Joy” của Đức… Năm con thú trấn mộ vốn đã thương lượng xong làm sao để chia Tần Bắc Dương thành năm mảnh, giống như năm thực khách quan sát một con gà nướng nguyên vẹn vậy. Nhưng “Ode to Joy” của Beethoven vừa vang lên đã khiến bọn chúng kinh ngạc. Năm con dã thú ngồi tại chỗ, ngoan ngoãn dỏng tai lên nghe tiếng sáo vui vẻ của Tần Bắc Dương, tựa như nơi này không phải địa cung huyệt mộ, cũng không phải trường đấu thú mà là Nhà hát Musikverein ở Vienna vậy. Lúc này Tần Bắc Dương mới hiểu ý đồ của Mặt Nạ Quỷ, hắn huấn luyện mình dùng nhạc cụ để khống chế thú trấn mộ – đây có thể cũng là nhược điểm duy nhất của thú trấn mộ. Đáng tiếc giai điệu của “Ode to Joy” quá ngắn, hết một bài lại lặp lại một lần. Tần Bắc Dương dùng sáo thổi đi thổi lại hơn bảy lần, thổi liên tục đến khi miệng loét cả ra, lạc cả nhịp! Cậu không thể trụ nổi nữa, đám thú trấn mộ lại tiến đến gần, năm con cầm thú bắt đầu để lộ ra ánh nhìn hung ác. “Phải làm sao?” Trong cảnh tuyệt vọng, Tần Bắc Dương đánh liều, cậu vứt chiếc sáo cứu mạng đi, lớn tiếng cầu cứu Mặt Nạ Quỷ. “Ta đã nói rồi, năm con thú trấn mộ này đến từ mộ của Hoa Đà thời Tam Quốc!” Mặt Nạ Quỷ ở phía trên nhắc nhở một câu. Trong nháy mắt, Tần Bắc Dương thầm nghĩ Hoa Đà không phải vương cũng không phải tướng, mặc dù là thần y hiếm gặp nhưng cũng chỉ là một người bình thường, vì sao lại có tận năm con thú trấn mộ? Lẽ nào là – Ngũ Cầm Hí (1)? Quả nhiên, Mặt Nạ Quỷ lại hô to một lần nữa, “Mô phỏng động tác của chúng!” Tần Bắc Dương đã thông suốt. Nhưng thú trấn mộ không cho cậu thời gian để suy nghĩ. Mãnh Hổ lại xông đến lần nữa, Tần Bắc Dương chỉ dùng nửa giây để bình tĩnh lại, quan sát tư thế hành động của nó rồi coi mình như một chú hổ, cúi gập người xuống, hai tay chạm đất, dùng lực dựng người ra phía trước rồi hơi ngừng lại, lại dùng hai tay di chuyển sang trái rồi sang phải, vậy mà tránh được đòn thứ nhất của thú trấn mộ; cậu lại dùng hai chân lui về sau, kéo thẳng lưng hết sức, tránh đòn tấn công thứ hai. Tiếp theo là thú trấn mộ Hươu Đực, nó muốn dùng sừng hươu để đâm xuyên đấu sĩ. Tần Bắc Dương cũng mô phỏng lại động tác của nó, tứ chi chạm đất, vươn cổ nhìn lại, thanh Đường đao giơ lên đỉnh đầu, dường như biến thành một con thú một sừng, đột nhiên đâm vào hai sừng của con hươu đực. Thanh Đường đao đã chặn lại được đòn tấn công của con Hươu Đực. Thú trấn mộ Gấu Đen xông lên, Tần Bắc Dương linh hoạt hai tay bó gối, lăn hai cái trên mặt đất giống như động tác của gấu ngựa, né tránh được đòn tấn công như sấm sét của nó. Thú trấn mộ Vượn lao theo ngay sau, lần này không cần học, cậu leo luôn lên tường của trường đấu thú, thi triển khinh công mà Mạnh Bà đã dạy, vượt nóc băng tường như con vượn sống trên vách đá vậy. Cuối cùng chính là thú trấn mộ Quạ Đen đang lao như tên bắn tới. Tần Bắc Dương đứng yên, khi hít vào thì nhấc chân trái lên, hai tay giang ngang như chim giang cánh chuẩn bị bay; khi thở ra, chân trái hạ xuống mặt đất, hai tay hạ xuống cạnh đùi, bỗng nhiên bay thẳng lên trời. Năm con thú trấn mộ ngửa mặt lên mà gầm thét. Quạ đen cất cánh đuổi theo, Tần Bắc Dương từ đầu đến giờ vẫn giấu thanh đao sau lưng, cậu ném mạnh khi còn đang lơ lửng giữa không trung, thanh đao bay về phía con thú trấn mộ đang bay. Một luồng nhiệt trong cơ thể cuộn trào xuống đan điền, đi qua huyệt Hội Âm, Hậu Môn, men theo mạch Đốc cột sống thông đến ba cửa Vĩ Lư, Giáp Tích và Ngọc Chẩm, đến Nê Hoàn trên đỉnh đầu, lại từ hai gò má và tai chia cách ra mà chạy xuống dưới, gặp nhau ở đầu lưỡi, hoặc huyệt Nghênh Hương, đi qua Thước Kiều, liên kết mạch Nhâm, men theo chính giữa ngực bụng quay về đan điền, vừa hay đả thông “hai mạch Nhâm Đốc”, hoàn thành vòng tiểu chu thiên thứ nhất. Dường như An Lộc Sơn ẩn náu sâu trong thanh Đường đao này, hắn vô cùng tàn ác, một khi sử dụng thì sấm vang chớp giật, chiêu đã xuất ra khó bề thu lại. Thanh Đường đao bổ trúng lưng con thú trấn mộ Quạ Đen. Trên không trung đấu trường thú trấn mộ, tia lửa kim loại bắn tung tóe, phát ra ánh kim lóe xa vạn trượng. Kẻ phản loạn An Lộc Sơn như mọc thêm sừng thú và lớp lông, hắn liếm máu tươi rồi cắt con quạ đen thành hai đoạn. Tần Bắc Dương nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, đó là tiếng kêu của thú trấn mộ khi sắp chết, thanh Đường đao dường như đã chém trúng viên linh thạch, đây là trái tim duy nhất của thú trấn mộ. Thú trấn mộ Quạ Đen nổ tung giữa không trung. Nó không còn cả cơ hội rơi xuống đất. Loài chim thực sự vĩ đại trong thế giới tự nhiên sẽ không bao giờ chạm mặt đất khi chết, chúng sẽ tự nổ tung trên bầu trời, cánh hòa vào mây, linh hồn quay về với trời xanh! Bốn con thú trấn mộ còn lại ngẩn người ra, bọn chúng kinh sợ mà rít lên những tiếng chói tai, rối rít trốn về bốn phía xung quanh, thậm chí chủ động chui xuống địa đạo, không dám đối mặt với cậu thiếu niên mười tám tuổi này. Tần Bắc Dương tiêu diệt xong thú trấn mộ bèn nhảy lại về khán đài của trường đấu thú, thở hồng hộc, hùng hổ đi về phía Mặt Nạ Quỷ như một hung thần, cậu muốn bổ hắn ra làm hai khúc! “Chúc mừng cậu! Bắc Dương, cậu đã hoàn thành kì thi của đạo Địa cung!” _____________ Chú thích: (1) “Ngũ Cầm Hí” là một bài khí công cổ, tương truyền là do danh y Hoa Đà sáng tác, mô phỏng điệu bộ của năm loài thú hổ, hươu, gấu, vượn, chim.