← Quay lại trang sách

Chương 25 Ngũ cầm hí

Trong địa cung phía sau địa cung lăng Tần Thủy HoàngThi qua rồi sao? Mặt Tần Bắc Dương đầy vẻ mơ hồ. Mặt Nạ Quỷ thì thành tâm thành ý mừng cho cậu. Tần Bắc Dương liên tục lắc đầu, “Cái này… kỳ thi này quá tàn nhẫn!” “Thông thường mỗi năm chỉ có một người qua được kỳ thi, những người khác đều bị thú trấn mộ Ngũ Cầm Hí ăn thịt” “Quả nhiên là Ngũ Cầm Hí!” “Hoa Đà sáng tác ra Ngũ Cầm Hí chính là muốn con người mô phỏng động tác và hình dáng của năm loài động vật hổ, hươu, gấu, vượn, chim, từ đó tiêu hóa được ngũ cốc, có ích cho khí lực, trừ được bách bệnh, người có thể thực hiện theo ắt sẽ sống lâu, thậm chí luyện được võ công. Về một mặt nào đó, Hoa Đà vừa là nhân vật kiệt xuất trong giới y học, vừa là bậc thầy võ học” Tần Bắc Dương đã hiểu vài phần, “Động tác tấn công giết người của thú trấn mộ đa phần có nguồn gốc từ các loài thú trong thế giới tự nhiên. Chỉ đơn thuần dựa vào quyền thuật võ học của con người thì khó có thể chống lại được cầm thú. Duy chỉ có Ngũ Cầm Hí của Hoa Đà, mô phỏng động tác của năm loại cầm thú mới có thể lấy gậy ông đập lưng ông. Trước khi các loại vũ khí hiện đại được phát minh ra, đây là cách duy nhất để người xưa khắc chế thú trấn mộ. Đúng rồi, thú trấn mộ Quạ Đen chết rồi sao?” “Ta sẽ phục hồi lại nó, nếu không đợi đến khi năm đứa trẻ đều tốt nghiệp thì thú trấn mộ Ngũ Cầm Hí của Hoa Đà cũng sẽ tan biến mất” “Thầy, thầy cũng biết những kỹ thuật này sao?” “So với tay nghề của gia tộc thợ mộ nhà họ Tần các cậu thì thực sự là múa rìu qua mắt thợ!” Mặt Nạ Quỷ nói một câu khiêm tốn. “Không phải nhạc cụ cũng có thể khắc chế sao?” “Chỉ có thể tạm thời trì hoãn đòn tấn công của thú trấn mộ, nhưng không thể hoàn toàn khắc chế được, dài thì một nén nhang, ngắn thì trong chốc lát – điều này tùy thuộc vào sự tinh thông nhạc cụ của cậu, cũng tùy thuộc vào sở thích của từng con thú trấn mộ, bởi vậy không hề có công thức cố định nào” “Xem ra độc tấu sáo “Ode to Joy” của tôi cũng không tệ!” Tần Bắc Dương đoán chừng mấy ngày tới đến nằm mơ cậu cũng ngâm nga giai điệu này. “Nhưng khi thú trấn mộ hoặc các cổ vật khác đang say giấc, một vài loại âm nhạc đặc biệt cũng có thể đánh thức chúng, nhưng nhạc cụ thường tuyệt đối không làm được” Mặt Nạ Quỷ vỗ vai cậu, “Năng khiếu của cậu vượt xa tưởng tượng của ta! Qua cuộc chiến lần này, cậu đã nắm được tuyệt học Ngũ Cầm Hí của Hoa Đà. Mong cậu sau này chăm chỉ học hành khổ luyện để thấu hiểu thông suốt hơn tuyệt học này, như vậy mới có thể trở thành một người thợ săn thú trấn mộ đạt yêu cầu” “Thợ săn thú trấn mộ?” Lại một lần nữa Tần Bắc Dương bị từ mới này làm cho kinh ngạc. Đêm nay, tại huyệt mộ trên trời này, vô số phát hiện mới đều kéo nhau ập tới. “Không có thợ săn thú trấn mộ, bên trong địa cung này làm sao có nhiều thú trấn mộ như vậy được?” “Nhưng tôi là hậu duệ của gia tộc thợ mộ nhà họ Tần, sứ mệnh bẩm sinh của tôi chính là xây dựng lăng mộ Hoàng gia, thiết kế, chế tạo và điều khiển thú trấn mộ – điều này hoàn toàn trái ngược với cái gọi là thợ săn thú trấn mộ, tựa như nước lửa khó có thể dung hòa!” “Ai bảo nước lửa không thể dung hòa?” Mặt Nạ Quỷ cười lớn, “Ở cái thời đại trời long đất lở này, Trung Quốc, Tây Dương, thời cổ, thời hiện đại, chính nghĩa, tà ác… không có gì là không thể dung hòa” Tần Bắc Dương thầm nghĩ đấu trường thú trấn mộ này tựa như Thập bát đồng nhân trận của Thiếu Lâm Tự, mình có thể xông đến đây tuyệt đối là ông trời phù hộ, không, là tiểu Hoàng tử triều Đường phù hộ! “Không sai, các học sinh đều phải tu hành đạo Thích khách trước, nắm rõ nội lực, khinh công, binh khí rồi mới được nhập pháp môn của đạo Địa cung, lúc đó mới có cơ hội chiến đấu với thú trấn mộ, nếu không chính là uổng công chịu chết. Bắc Dương…” Mặt Nạ Quỷ lại gần một bước, Tần Bắc Dương thừa lúc hắn không phòng bị, đột nhiên ra tay lột lớp mặt nạ kia xuống, cậu muốn xem người này rốt cuộc trông ra sao? Nhưng thứ mà cậu thấy là khuôn mặt được vải trắng bịt kín, chỉ lộ ra hai con mắt, một cái mũi và một cái mồm. Giống như khuôn mặt của cương thi vậy. Mặt Nạ Quỷ cũng đồng thời rút dao găm ra kề vào yết hầu Tần Bắc Dương, chỉ đâm thêm 1cm nữa là có thể lấy mạng cậu. “Xin lỗi!” Tần Bắc Dương giang hai tay ra đầu hàng, “Đúng là trời đánh, không ngờ thầy lại mang hai lớp mặt nạ!” “Cậu đã nhiều lần bất kính với sư phụ, ta hoàn toàn có thể dựa vào quy củ khi sư diệt tổ để xử lý cậu” “Nhưng tôi chưa từng nhận ông làm sư phụ, Thiên Quốc này cũng không phải tôi tự muốn lên, tôi cũng không tin mình là một người chết!” Đối phương đeo lại Mặt Nạ Quỷ, thu dao găm về, “Tất cả những thứ ta vừa làm cho cậu, nhiều năm sau cậu sẽ biết ơn ta đó” Nhưng Tần Bắc Dương chú ý thấy trên con dao chuôi ngà voi này, hình khảm trai không phải là “sao chổi đâm mặt trăng” mà lại là một hình kì lạ khác. “Ông quả nhiên cùng một phe với đám thích khách kia” “Nhớ lấy! Cậu đã là một người chết, hãy quên hết tất cả mọi thứ xảy ra ở kiếp trước đi!” Mặt Nạ Quỷ không chọn đường cũ để trở về, ở phía đầu kia địa cung của trường đấu thú hình tròn vẫn còn một chiếc cửa mộ thất Hán Bạch Ngọc. Đi xuyên qua đó chính là một con đường bậc thang đi lên trên. Mới đi vài bước, Tần Bắc Dương đã nhìn thấy một khoảng không gian phía dưới đất, nơi đó bày vô số hoa tươi và nến thơm. Ở nơi sâu hơn có một tòa đại điện xây bằng đá, có ba chiếc cửa tò vò cao lớn xếp hàng ngang, tựa như cửa tò vò ở cổng thành Bắc Kinh vậy. “Đây là một tòa địa cung khác sao?” “Địa cung lăng Tần Thủy Hoàng chỉ là hàng sao chép, dùng để bảo tồn thú trấn mộ và quan tài chủ mộ đào được ở các vùng trên toàn quốc. Nhưng phía sau ba chiếc cửa tò vò này mới là một ngôi mộ thực sự” “Chủ mộ là ai?” “Là một vị anh hùng đội trời đạp đất mà cậu tuyệt đối không thể đoán ra!” Ánh mắt của Mặt Nạ Quỷ tràn đầy sự sùng bái, “Ta đã nói quá nhiều rồi! Đừng để ta sơ suất mà tiết lộ thiên cơ” Địa đạo quanh co khúc khuỷu, hai bọn họ đã đi được hai tiếng. Cửa ra ở đỉnh núi phía Tây, là một sơn động bị hoa và cỏ dại bao quanh, bên ngoài có cơ quan đá che lấp, người thường khó mà phát hiện ra. Trời đã sắp sáng, đường chân trời phía Đông treo lơ lửng một ngôi sao Thái Bạch sáng ngời, cũng là sao Khởi Minh. Mặt Nạ Quỷ hộ tống Tần Bắc Dương đến trước phòng ở dành cho học sinh rồi nói, “Mau về ngủ, chuyện xảy ra đêm nay tuyệt đối không được nói cho ai biết. Nhưng ta sẽ bẩm báo lại với Mạnh Bà, để cậu kết thúc sớm việc học đạo Thích khách” Tần Bắc Dương thầm vui mừng, vậy là không cần phải học cái món dao găm chết tiệt đó nữa! Cậu rón rén trở về phòng, nấp vào giữa đống chăn đệm lạnh lẽo. Mùi long diên hương khiến tất cả mọi người đều ngủ đến mê man, không ai phát hiện ra sự biến mất của cậu. Lát sau, các học sinh gần như đồng thời thức giấc. Phương Tử rửa xong mặt mũi bèn làm mặt quỷ rồi tiến lại gần Tần Bắc Dương nói, “Này, trông anh mệt mỏi quá đấy?” “Nào nào! Ban đêm nằm mơ cũng đang luyện công đây!” Cậu sao dám nói ra bí mật mình không ngủ cả một đêm? Nhưng một đêm này, ở huyệt mộ trên trời, tại địa cung thú trấn mộ, cuộc gặp gỡ bất ngờ tại đấu trường thú trấn mộ thực sự giống như mình đã nói – thay da đổi thịt.