← Quay lại trang sách

Chương 26 Thầy bói Phương Tử

Vào ngày này, ở trường Thiên Quốc, học sinh phải học một tiết “đạo Địa cung” theo chương trình, do Mặt Nạ Quỷ dạy “Chu Dịch”Tần Bắc Dương ngáp lên ngáp xuống, chỉ muốn ngủ gục, lầm rầm “Ode to Joy” của Beethoven. Nếu là lớp học bình thường, Mạnh Bà tóc hạt dẻ phải khua chiêng gõ mõ, nhưng Mặt Nạ Quỷ và Tần Bắc Dương có thần giao cách cảm, nhìn nhau cười. Tương truyền “Chu Dịch” do Chu Văn vương Cơ Xương viết, “Kinh Dịch” gồm sáu mươi tư quẻ và ba trăm tám mươi tư hào, bói toán theo quẻ, hào. “Truyện Dịch” có lời giải cho quẻ và hào, bao gồm mười thiên, do Khổng Tử xây dựng, được coi là tác phẩm kinh điển của Nho giáo, là tác phẩm đầu tiên trong số sáu tác phẩm kinh điển. (1) Tuy đeo Mặt Nạ Quỷ, hắn giảng bài cũng rất sâu sắc, dễ hiểu, rõ ràng trật tự, một mạch từ sáng sớm đến hoàng hôn, ngay cả những đứa trẻ dị tộc như Chiêu Long và Marcos mù tịt nhiều chuyện cũng hiểu được bảy tám phần. Phương Tử là người có căn bản tốt nhất. Cô nói bản thân học “Chu Dịch” từ nhỏ, thích làm thầy tướng số nhất nên thế gian có thêm một thầy bói. “Em có thể xem tướng cho anh không?” Tần Bắc Dương quay đầu nhìn hai mắt cô. Phương Tử dè dặt nhìn thầy. Mặt Nạ Quỷ gật đầu, “Cả lớp giải lao để bạn ấy tính một chút” “Vâng. Anh Bắc Dương, anh đọc ngày sinh tháng đẻ đi!” “Năm Quang Tự thứ hai mươi sáu, 1900 lịch tây, lịch nông 2 tháng 10, 2 giờ chiều” Đây là cha cậu kể cho cậu. Ngày thứ hai tiết Hàn Y, vừa đúng tiết Tiểu Tuyết thứ 24 năm đó. “Năm Canh Tý, tháng Đinh Hợi, ngày Canh Tý, giờ Mùi” Phương Tử bấm độn tính toán chuẩn xác ngày sinh tháng đẻ của Tần Bắc Dương. “Không sai!” Người ta nói thầy tướng số bạc mệnh nên Tần Bắc Dương có học một ít “Chu Dịch” với cha mình nhưng chưa bao giờ tự xem số cho bản thân. “Anh Bắc Dương, bát tự anh có hai kim, bốn thủy, một hỏa, một thổ nhưng không có mộc” “Đúng thế, ngũ hành anh vượng thủy khuyết mộc” Phương Tử đứng lên bước đến, thể hiện tài đoán mệnh trước các học sinh Thiên Quốc, “Mệnh anh ngũ hành Can Kim, thuần dương kim, như một thanh bảo kiếm, trọng nghĩa khí, coi thường sống chết, sắc bén chói lòa, thà gãy không cong, khí phách động trời xanh!” Nói đến đây Tần Bắc Dương mừng khôn xiết nhưng thật ngại trước mặt đồng môn, đỏ mặt, “Ngại quá, ngại quá!” “Anh có thiên phú văn chương và nghệ thuật, cũng có tài lãnh đạo, ghét ác như thù, trừ bạo giúp người yếu, gặp chuyện bất bình chẳng tha, trong mắt chẳng dung một hạt cát! Mệnh anh báo trước có một nhóm người thích người thông minh tài trí, không ưa kẻ nhu nhược hèn yếu. Anh cũng là người biết đền ơn đáp nghĩa, nhận ơn một sẵn sàng đền mười. Mệnh như bảo kiếm nhưng nội tâm lại nhạy cảm yếu đuối” “Xin chỉ giáo?” Phương Tử phì cười, “Là thích mềm mỏng đó! Anh sẽ không phụ lòng tốt của người khác, nhưng lại dễ dàng tin người, dễ bị lừa” “Sâu sắc quá!” Tần Bắc Dương biết nhược điểm của mình nhưng cũng không biết sửa thế nào? “Có điều thân là vũ khí, sử dụng không đúng cách sẽ hại người hại mình!” “Con người anh liệt mất mấy dây thần kinh, không đụng tường nan không quay đầu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ,” đột nhiên Tần Bắc Dương nhớ đến đánh giá của Âu Dương Anna với mình, “Trí tuệ xã hội bằng không” “Anh Bắc Dương, anh muốn làm gì thì phải nghĩ kỹ rồi hãy làm, không được hành động cảm tính” Thầy giáo Mặt Nạ Quỷ bổ sung, “Phải rèn luyện mài giũa nhiều, dục tốc bất đạt, không thể một lần là xong, bằng không sẽ thành đồ bỏ đi!” “Học kiến thức phương Đông và phương Tây?” “Không chỉ vậy, còn phải giống Phượng Hoàng niết bàn! Sống lại trong ngọn lửa! Không được thì chết! Một ngày học thành đại đạo, dù ở Thiên Quốc hay về nhân gian, giới hạn sẽ không tồn tại nữa!” “Thầy à, đại đạo thầy nói là đạo thích khách hay đạo địa cung thế?” Mặt Nạ Quỷ thờ ơ cười, “Không phải cả hai. Trẻ em ở Thiên Quốc học hai đạo này, nhưng so với những gì Tần Bắc Dương sẽ lĩnh ngộ ở đại đạo thì chỉ là điều nhỏ nhoi” “Vậy tại sao phải được đại đạo?” “Phật viết, không thể nói!” Khụ! Lại thừa nước đục thả câu! Phương Tử nói tiếp, “Xem hoa đào cho anh nhé!” “Hoa đào?” Trẻ con mười hai tuổi mà cũng rành rẽ… chuyện này nữa, hình như trưởng thành hơi sớm, “Anh ấy à, trời sinh có nhân duyên với phái nữ, có rất nhiều cô gái thích anh, cứ tiến đến như thiêu thân lao vào lửa… Kết cục của họ được định sẵn, bi thảm, hồng nhan bạc mệnh! Một câu thôi, đời này anh có không ít tình duyên, thậm chí là nghiệt duyên” “Nghiệt duyên?” Tần Bắc Dương tự nhiên nghĩ đến Anna, lòng bồn chồn bất an. “Đúng vậy, anh tránh xa em chút đi!” Phương Tử nửa đùa nửa thật phất tay áo lùi ra, sau đó lại cười hi hi quay lại, “Để em xem tài vận cho anh nhé!” “Anh làm gì có tài vận? Người không một xu dính túi, không miếng ngói nhà, nghèo rớt mồng tơi!” “Không đúng! Tương lai anh sẽ rất giàu đấy! Thắt lưng buộc bạc triệu!” “Phương Tử ơi, em giễu anh đấy à?” Tần Bắc Dương cười khổ nhưng lòng lại nghĩ đến “Quỹ Bá tước núi Đạt Ma”, một triệu lượng bạc trắng bồi thường Canh Tý không khỏi khiến người ta run rẩy kinh ngạc. “Không, em nghiêm túc! Đợi thời gian nữa anh sẽ giàu có khó ai bì. Có điều anh không phải người sống xa hoa, không ăn chơi đàng điếm, vẫn sống giản dị như trước kia. Có điều anh biết tận dụng tiền đẻ ra tiền, đầu tư sản nghiệp rộng lớn, hoặc tặng cho bạn bè bên cạnh, cuối cùng để lại cho một cô gái” “Con gái?” “Hì hì, anh đừng nhìn em,” Phương Tử cười xoay cổ Tần Bắc Dương, “Chắc chắn không phải Phương Tử rồi!” “Dù em xem cho anh thế nào, có lẽ anh chẳng tin vào số mệnh!” Tần Bắc Dương ngẩng đầu nhìn, nắng chiều hắt bên cửa sổ, gợn vàng lăn tăn tựa sóng ngoài khơi xa. Nửa năm trước, ở ngọn hải đăng trên đảo Đạt Ma, Âu Dương Anna đã xem số mệnh cho Tần Bắc Dương bằng chòm sao. Hôm nay, Phương Tử dùng “Chu Dịch” Trung Quốc để xem bói cho cậu. Dù là hai hệ thống hoàn toàn khác nhau, kết quả lại khá tương đồng. Chẳng nhẽ huyền học Đông Tây cũng qui về một mối? Đêm đến, Mặt Nạ Quỷ gọi Tần Bắc Dương, đưa cậu lên núi Đông Thiên Quốc. Dưới một lùm cây rậm rạp có một cửa hang to, chỉ thiếu điều hô “vừng ơi mở ra”. Trong sơn động toàn là giá sách, mỗi kệ cao bảy tám tầng, có thang cho người leo lên leo xuống, ước tính ít nhất phải chục nghìn quyển sách được cất ở đây. “Chào mừng đến với Thư viện Thiên Quốc” “Trời ơi! Nơi này không thua gì thư viện Bắc Đại! Đúng là thiên đường của người đọc sách!” Mặt Nạ Quỷ lên tiếng nhưng không thấy người đâu, “Hy vọng thế. Hàng ngày ta sẽ đến thăm cậu hai lần để đưa nước uống và đồ ăn. Cậu có thể xem bất cứ quyển sách nào ở đây. Đây là phần thưởng Thiên Quốc dành cho cậu” “Chờ chút! Cứu với!” Tần Bắc Dương hốt hoảng tiến lên, Mặt Nạ Quỷ đã đóng cửa thư viện lại. _________________ Chú thích: (1) Sáu tác phẩm kinh điển của Nho giáo, Thi (Kinh Thi) – Thư (Thượng Thư) – Lễ Kinh – Dịch Kinh (Chu Dịch) – Nhạc Kinh (Xuân Thu).