Chương 28 Từ thiên đường đến địa ngục
Lễ mừng tốt nghiệp?Khi Tần Bắc Dương còn ngơ ngác, Mặt Nạ Quỷ đã kéo tay cậu leo lên ngọn núi phía Đông. Đi qua con đường nở đầy hoa sơn thù du, họ đi thẳng đến một đình đài lầu các giấu sau những ngọn đá lởm chởm, có thể quan sát được mặt biển bao la rộng lớn lấp lánh. Khi còn luyện công dưới kia, cậu không bao giờ phát hiện ra trên này còn có một cái lỗ trên đỉnh đầu. Đây mới thực sự là xứ sở thần tiên. Phong cảnh tỏa ra ánh sáng lung linh. Cành cây trĩu nặng những quả tiên chưa từng biết đến. Cung điện tráng lệ, tô vàng nạm ngọc bích, hồng ngọc. Trên tường có dãy vòi nước. Tần Bắc Dương mở vòi thức nhất, đúng là rượu vang thơm ngon dịu ngọt; vòi thứ hai là sữa bò tươi ngọt ngào; vòi thứ ba là mật ngọt đặc sánh. Cậu tham lam ăn sữa và mật, không dám uống rượu sợ bị say ngã xuống vách núi. Quay đầu lại, Mặt Nạ Quỷ đã biến mất. Cung điện trước mắt vang lên tiếng nhạc ồn ã. Tần Bắc Dương đi theo âm thanh, chỉ thấy sau tầng tầng lớp lớp rèm che là một dàn nhạc của các tiên nữ. Các cô gái mặc trang phục như tranh vẽ trong mộ cổ, hở ngực lộ đầu nhũ, cảnh xuân lan tràn, khiến thiếu niên mười tám tuổi suýt trào máu mũi. Dàn nhạc này có đủ đàn tì bà, ngũ huyền, nguyễn hàm, không hầu, cổ cầm, cổ tranh, đào huyên… Bảy loại nhạc cụ kết hợp với nhau trong tay của bảy cô gái trẻ đẹp, cất tiếng réo rắt rộn ràng… Rừng thơm, nhà ngọc, lầu quỳnh/Điểm trang sắc đẹp khuynh thành là đây. Ngại ngùng dừng bước phút giây/Vén rèm, dáng đọng nét cười đón nhau. Trẻ trung hoa thắm tươi màu, nàng như cây ngọc chiếu sau hậu đình. (1) Hoa nở lại tàn, không mãi được/Sắc hồng rụng đầy đất, trở về cõi hư không Rõ ràng là bài “Hoa trong sân” của Trần Hậu Chủ. Khi nhà Trần Nam triều bị nhà Tùy tiêu diệt, Trần Hậu Chủ vẫn đang vui đùa ca hát bài này với người đẹp Trương Lệ Hoa! Tần Bắc Dương không thể kiềm chế, đi về phía họ, ngắm nhìn gương mặt mỗi cô gái. Thật ngạc nhiên khi họ chỉ khoảng mười sáu mười bảy, những nơi nhạy cảm của cơ thể lấp ló sau gấm vóc. Cậu ngượng cháy mặt. Một khúc kết thúc, các nàng buông nhạc khí, mỉm cười yêu kiều, không có chút xấu hổ. Họ lấy các loại hoa quả lạ đút vào miệng cho chàng thiếu niên. Cậu không kịp nhả vỏ nhè hạt, cứ thế nuốt thẳng vào bụng, không cảm thấy hương vị gì. “Các nàng là ai? Đây là đâu?” “Tiểu công tử, chúng tôi là thị nữ của Tây Vương Mẫu” Bảy tiên nữ lần lượt xưng tên, Đổng Song Thành, Vương Tử Đăng, Quách Mật Hương, Kỉ Duy Dung, Hứa Phi Quỳnh, Giả Lăng Hoa, Đoạn An Hương… “Tây Vương Mẫu? Nói vậy đây là núi Côn Lôn?” Tần Bắc Dương nhìn lại lần nữa nơi này. Có gương quý của Võ Tắc Thiên (2), mâm vàng mà Triệu Phi Yến (3) đã đứng lên múa, trên mâm để quả dưa mà An Lộc Sơn (4) đã ném vào ngực Dương Quý phi, giường báu của công chúa Thọ Xương (5) nằm ở điện Hàm Chương, mắc cái màn liên châu của công chúa Đồng Xương (6) dệt ra, khăn lụa Tây Thi giặt, gối uyên ương Hồng Nương từng ôm (7). Đây chẳng phải cảnh trong Hồi 5, “Chơi cõi ảo, mười hai thoa chỉ đường mê/Uống rượu tiên, mộng lầu hồng diễn thành khúc’ trong tác phẩm “Hồng Lâu Mộng” của Tào Tuyết Cần sao? (8) Bảy thị nữ của Tây Vương Mẫu còn nói tối nay, cậu là khách quý của Tây Vương Mẫu – chủ nhân của họ. Cậu có thể tùy ý sử dụng cả trái tim lẫn thân thể các cô. Tần Bắc Dương không thể phản kháng, thiếu chút nữa là biến thành Giả Bảo Ngọc rồi. (9) Đột nhiên, cậu nhớ đến đôi mắt xanh biếc của Âu Dương Anna, đứng bật dậy đẩy bảy tiên nữ ra. “Công tử, người muốn đi?” “Tôi muốn trở về nhân gian!” Nghe thấy hai chữ “nhân gian”, các tiên nữ chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa đều nhíu mày, thậm chí ngã ra đất nôn ọe, hoa dung thất sắc, “Nhân gian? Cái nơi kinh tởm đó? Nhân gian có gì hay?” “Không sai, nhân gian quả thật không tốt, xấu xa tột cùng, anh lừa tôi gạt, máu chảy thành sông… Nhưng nhân gian cũng có người thương và bạn bè tôi” Trưởng thị nữ của Tây Vương Mẫu là Đổng Song Thành nũng nịu, “Đừng vội làm Mục Thiên Tử nói lời không giữ lời!” “Mục Thiên Tử? Ý nàng là Chu Mục Vương trong “Mục Thiên Tử truyện” ấy à?” “Thủy loạn chi! Chung khí chi!” (10) Đổng Song Thành mê hoặc buồn bã, “Tây Vương Mẫu lệ tràn Dao Trì, đợi người đàn ông đó ba nghìn năm!” Mục Thiên Tử đến núi Côn Lôn gặp Tây Vương Mẫu – Tần Bắc Dương nhớ lại điển cố này, “Đàn ông không có lương tâm rất nhiều, có thể đừng đổ lỗi cho ta được không?” “Đừng quên ta!” Vương Tử Đăng nắm tay trái cậu. “Đừng quên ta!” Quách Mật Hương nắm tay phải cậu. “Đừng quên ta!” Kỉ Duy Dung ôm chân trái cậu. “Đừng quên ta!” Hứa Phi Quỳnh ôm chân phải cậu. “Đừng quên ta!” Giả Lăng Hoa vòng tay ôm cổ cậu. “Đừng quên ta!” Đoạn An Hương áp má lên ngực cậu “Đừng quên ta!” Cuối cùng, trưởng thị nữ Đổng Song Thành long lanh nước mắt hôn lên bờ môi cậu Mùi hương quyến rũ, dục tiên dục tử… Thế nhưng, Tần Bắc Dương vẫn quát một tiếng, né tránh mọi vướng víu, không thể nhịn nổi mà rút Đường đao sau lưng ra. Chẳng ngờ Đổng Song Thành không hề sợ hãi, bước lên kề cổ lên đao, tình cảm chứa chan, nước mắt hai hàng, “Tiểu công tử! Chàng nỡ lòng nào nhẫn tâm giết ta sao?” Môi Tần Bắc Dương vẫn còn hương thơm cặp môi ấy, lại bị ánh mắt này xuyên qua tim mà giật nảy, Đường đao chẳng hiểu sao lao về phía trước. Hay chăng người con gái trên lưỡi đao thu hút tà linh háo sắc của An Lộc Sơn, lưỡi đao cứ thế lao về phía trước, nhẹ nhàng cứa đứt cổ Đổng Song Thành. Phút chốc, Tần Bắc Dương sợ ngây người. Cậu chưa từng giết người, chẳng nhẽ người đầu tiên lại là tiểu tiên nữ dưới trướng Tây Vương Mẫu? Nhưng mà cổ người đẹp không hề có máu, chỉ bắn ra những bánh răng, lò xò, dây cót, cái hồi, đinh ốc… Cái đầu lăn dưới đất vẫn lặp đi lặp lại giọng nói lanh lảnh, “Tiểu công tử! Chàng nỡ lòng nào nhẫn tâm giết ta sao?” Tần Bắc Dương run bắn lên, tựa như lạc vào thế giới điều tra vụ án của Sherlock Holmes. Bảy tiên nữ khác cũng đứng bất động như bị ai điểm huyệt, trở thành các pho tượng sống động. Cậu chém Đường đao xuống, âm thanh kim loại vang lên. Cậu quan sát cẩn thận cái đầu bị chặt của Đổng Song Thành mới nhận ra nàng không phải người, cũng không phải yêu nữ nghìn năm mà cũng giống như thú trấn mộ, là cơ thể máy móc, được đắp da thịt, lông tóc, mắt, cải trang thành người con gái. Họ là nô lệ tình dục chuyên phục vụ đàn ông. Hay giống Nhiếp Tiểu Thiến trong “Liêu Trai Chí Dị”, quyến rũ đàn ông rồi ăn tim họ? (11) Tần Bắc Dương sợ rợn tóc gáy! Cậu quay lại, chỉ thấy cung điện hoa lệ trở nên rách nát xập xệ, cửa sổ đầy mạng nhện, trần nhà và dầm rơi xuống đất, sàn nhà và tường toàn lỗ thủng, gián chuột lúc nhúc, dơi bay qua đầu. Hoa quả khác lạ khi nãy ăn là cơm thiu và cám bã. Dạ dày quặn lại, cậu ngồi xổm xuống nôn ọe, sắp nôn cả ra dịch dạ dày. Sáu tiên nữ còn lại đã biến thành thây ma thối đen già cốc đế. Tần Bắc Dương to gan lột da một người, chỉ thấy khung xương sắt thép bên trong. Thảm án Thiên Quốc… Quả nhiên vẫn là chuyện cũ Liêu Trai. Nửa đêm thư sinh gặp người đẹp, bị dẫn vào biệt thự sang trọng trong núi, có người hầu kẻ hạ, tiêu dao suốt cả năm, thậm chí thư sinh còn có một con trai. Trong lúc bất chợt, thư sinh lỡ đùa một câu, tất cả người và biệt thự biến mất, trở thành đống đổ nát hoang vu hoặc mộ phần. Thì ra cả nhà này đều là quỷ! May thay, đám Tây Vương Mẫu không phải quỷ, là người nhân tạo. Tần Bắc Dương cất Đường đao, lảo đảo lao ra ngoài thì thấy Mặt Nạ Quỷ và Mạnh Bà đứng trước mắt. Hai người bọn họ đồng thanh, “Chúc mừng cậu! Bắc Dương, cậu đã phá bỏ được ma chướng cuối cùng!” “Ma chướng?” Tần Bắc Dương ngẩng mặt lên trời thở dài, “Suýt thì các người hại chết tôi rồi!” Thật ra cậu thấy may vì bảo vệ được tấm thân đồng tử của mình. “Ha ha, ít học trò nào có thể qua ải này lắm! Nhanh xuống dưới đi, mọi người đang chờ ăn mừng cậu đấy” Mặt Nạ Quỷ kéo Tần Bắc Dương quay về bên biển Đại Già, mây khói lượn lờ dưới trời xanh. Mười hai đứa trẻ ăn vận đẹp đẽ, giống trang phục tiến sĩ đại học ghi lại trong sách cổ. Tất cả đều dâng hoa tươi cho Tần Bắc Dương, còn gửi bài thơ có vần điệu. Đại diện cho các học sinh, Trung Sơn lấy một chiếc cổ cầm, dâng hương rồi chơi khúc nhạc cổ “Dương Quan tam điệp”, bọn trẻ con hợp xướng bài “Tiễn nguyên nhị sứ An Tây” của Vương Duy. “Vị Thành mưa sáng xót dời chân. Quán khách xanh xanh sắc liễu xuân. Rượu đưa xin cạn thêm li nữa, Ra khỏi Dương Quan không cố nhân” (12) Tần Bắc Dương bất ngờ và hãnh diện, những ngày học cùng nhau cuối cùng cũng kết thúc tại đây rồi! Có điều, bọn họ học nhạc khí và âm luật có lẽ cũng chỉ vì cần khắc chế thú trấn mộ trong “Đạo Địa cung”. Cuộc chia tay vui vẻ chỉ mới bắt đầu. Marcos gảy guitar cổ điển, là bài “Recuerdos de La Alhambra” của Francisco Tárrega, còn hát bằng tiếng Tây Ban Nha. Philippines cũng từng là thuộc địa của Tây Ban Nha. Chiêu Long gõ ranat ek đệm nhạc. Tần Bắc Dương thầm nghĩ cậu nhóc này mà học xong “đạo Địa cung” chắc chắn có thể tự làm một dàn nhạc, đến khách sạn sang trong Tô giới Thượng Hải diễn thì sẽ thu hút rất nhiều người xem nhỉ? Tiếp theo đến phiên Phương Tử nói lời tiễn biệt. Cô không dùng nhạc khí mà hát cho Tần Bắc Dương nghe một khúc ca… “Mênh mang sầu, thăm thẳm kiếp. Khúc ca dứt, vầng trăng khuyết. Uất ức kết thành khối bích huyết. Bích ngọc có lúc tan, uất huyết có lúc hết. Một mảnh hương hồn không đoạn tuyệt! Đúng chăng? Sai chăng? Hóa thành hồ điệp” (13) Theo tiếng hát của mười hai thiếu nữ, hoa xuân đua nhau nở rộ trên đỉnh núi, hồ điệp dập dờn vô số kết thành đôi, quấn quít triền miên. Chúng không lưu luyến hương hoa, chỉ bay lượn quanh Tần Bắc Dương, tựa như người cậu có một hương thơm rất lạ lẫm. Cuối cùng, toàn bộ hồ điệp cùng lao xuống biển Đại Già lạnh như băng, chẳng rõ là đồng quy vu tận hay hóa bướm trùng sinh? Bài hát không biết tên còn đọng mãi trong lòng Tần Bắc Dương, vấn vít không tiêu tan… Xúc động trước tình cảm của nhóm học sinh, Mặt Nạ Quỷ thi triển khinh công, bay qua biển Đại Già sáng như gương, cao giọng hát một khúc theo âm luật Lưỡng Hán… Tây bắc lầu cao vút, Chót vót tới tầng mây. Trạm khắc như gấm dệt, Bậc cao bốn mặt đài. Từ trên vọng ca khúc, Âm thanh sao oán ai. Khúc này người nào tấu, Vợ Kỷ Lương đâu đây! “Thanh thương” theo làn gió, Trung đoạn tiếng bồi hồi. Mỗi phím ba lời thán, Sầu cảm xiết bi ai. Chẳng xót đời ca giả, Mà ít kẻ tâm tri. Muốn làm đôi hồng hộc, Giương đôi cánh cao bay. (14) Đây chẳng phải “Tây Bắc có lầu cao” trong “Cổ thi thập cửu thủ” sao? Tiếng ca trầm bổng khiến ai chỉ nghe không nhìn còn tưởng người đang hát là thiếu niên trẻ đẹp, chẳng ngờ lại là Mặt Nạ Quỷ dữ tợn! Tần Bắc Dương nghĩ đến một chuyện, Mạnh Bà gọi Mặt Nạ Quỷ là “Lâu Nhi”, thế thì họ tên thật của hắn ắt hẳn có liên quan đến “Tây Bắc có lầu cao”. Mặt Nạ Quỷ xướng bài thơ cổ này hai lần. Lần thứ hai “Tây Bắc lầu cao vút, Chót vót tới tầng mây” vang lên, Tần Bắc Dương quay đầu nhìn biển mây mênh mông trên đỉnh núi cao. Chẳng lẽ nơi này là phía Tây Bắc của Trung Hoa? Phù vân trên núi Côn Lôn? Khi khúc ca kết thúc, Mạnh Bà bưng một bát canh nóng hổi, mùi rất ghê ra trước mặt Tần Bắc Dương. “Đây là canh Mạnh Bà sao?” “Uống đi! Tần Bắc Dương, cậu phải quên hết kiếp trước” “Tôi có thể không quên được không?” “Nếu cậu muốn nhớ thì sẽ nhớ, muốn quên sẽ quên” Mạnh Bà nhẹ nhàng nhếch mép, dường như không phải bà già tám mươi tuổi mà là cô gái chỉ mới mười tám. Không còn lựa chọn nào khác, Tần Bắc Dương cầm bát canh uống cạn một hơi, cổ họng rát bỏng, cố lắm mới nuốt được vào bụng. Đủ loại cảm giác, khó có thể nói hết! “Hãy nhớ rõ, cuộc đời này, cậu phải làm bạn với mộ cổ!” Mạnh Bà lại nhắc nhở bên tai một câu. Tần Bắc Dương chỉ gật đầu, “Đây chính là số mệnh của tôi!” Bỗng nhiên, cậu thấy sau mười hai học sinh lại có hai người trưởng thành. Người thứ nhất là đàn ông khoảng hai bảy, hai tám tuổi, má phải có vết sẹo hình con rết; người kia ông giày tầm năm mươi, sáu mươi tuổi, môi còn ria mép đen nhánh. Chín năm trước, Tô giới Đức Thiên Tân, chính hai kẻ này đã giết cha mẹ nuôi Tần Bắc Dương. Tần Bắc Dương đã thề sẽ tự tay giết hai kẻ này để báo thù. Mặt sẹo tự giới thiệu, “Tôi là A Hải” “Ta là Lão Cha, chúc mừng cậu tốt nghiệp” Thích khách già lấy trong người ra một con dao găm, chuôi dao bằng ngà trắng muốt, khảm trai hoa văn “sao chổi đâm vào mặt trăng”. Hắn xoay chiều dao, đặt chuôi dao vào tay Tần Bắc Dương. Trong nháy mắt, viên ngọc trên ngực Tần Bắc Dương nóng sực lên, máu sôi sục trong huyết quản. Cậu thuận thế đâm vào ngực thích khách Lão Cha. Nhát dao xé gió, suýt thì “Sao chổi đâm vào mặt trăng” xuyên thủng lồng ngực lão thích khách. Nhưng đối phương đã chuẩn bị sẵn, thi triển khinh công lùi lại, tránh được cú đâm của Tần Bắc Dương. Cùng lúc đó, Mạnh Bà, Mặt Nạ Quỷ, A Hải mặt sẹo, Lão Cha, mỗi người đều cầm lấy binh khí bao vây cậu. Lão Cha không tức giận, hạ giọng, “Chúng ta chưa từng muốn giết cậu, hãy nghe ta giải thích…” “Bắc Dương, chạy mau!” Phương Tử hét lớn. Tần Bắc Dương quay người lại, dưới kia là vách đá sâu vạn trượng, không thể nào trốn. Bốn người kia đều là cao thủ tuyệt thế, dù có Đường đao sau lưng e cũng không phải đối thủ của họ. Trên Thiên Quốc bao la, hương vị thần tiên phảng phất trong gió, Tần Bắc Dương nhắm hai mắt, “Thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành!” Thiếu niên mười tám tuổi thả người về phía sau, như chú cá tự sát xuống biển, như chú chim tự sát vách núi… Đồng cỏ biển mây ùn ùn kéo đến, ôm Tần Bắc Dương vào lòng, từ thiên đường xuống địa ngục. ______________ Chú thích: (1) Nguyên văn, Thiên Quốc, nhưng cũng có nghĩa là thiên đường. Để “thiên đường” đối xứng với “địa ngục”. (2) Bài thơ “Ngọc thụ hậu đình hoa” – Hoa trong sân của Trần Thúc Bảo, hay còn gọi là Trần Hậu Chủ, vị Hoàng đế cuối cùng của triều đại Trần thời Nam-Bắc triều trong lịch sử Trung Quốc. Bản dịch, Nguyễn Thị Bích Hải. (3) Vợ Đường Cao Tông. Khi Cao Tông chết, bà ta tự xưng là Tắc Thiên Hoàng đế. (4) Vợ Hán Thánh Đế, người rất nhẹ, có thể đứng trên cái mâm mà múa. (5) An Lộc Sơn, người đời Đường, tư thông với Dương Quí phi. (6) Cũng gọi là Thọ Dương Công chúa, con gái vua Tống Vũ Đế. (7) Con gái vua Đường Ý Tông và Quách Thục phi. (8) Tên hồi theo bản dịch tiếng Việt. (9) Ám chỉ việc tiên cô nhận ủy thác của các cụ tổ tiên của Giả Bảo Ngọc, thu xếp cho cậu thành thân, mây mưa với tiên nữ để tỉnh ngộ trần gian. (10) Câu trong phần “Oanh Oanh truyện” của “Tây Sương ký”, tác giả Đường Nguyên Chấn, ám chỉ người đàn ông bội tình bạc nghĩa với người nữ. (11) Nhiếp Tiểu Thiến, nhân vật hồ li trong Liêu Trai Chí Dị. (12) Vị Thành khúc – Tiễn nguyên nhị sứ An Tây. Bản dịch của Cao Tự Thanh. Nguồn, thivien. (13) Bài thơ được khắc trên văn bia của một ngôi mộ gọi là “Hương mộ”. Bản dịch lấy từ bản lưu hành trên mạng trong truyện “Thư kiếm ân cừu lục” của tác giả Kim Dung, chưa rõ dịch giả. (14) Bản dịch của Điệp Luyến Hoa. Nguồn, thivien.