Chương 29 Vườn hoa Thiên Quốc A Tát Tân
Năm Dân quốc thứ bảy, 1918 dương lịch, tháng 5Nhân gian. Trường Thiên Quốc coi trọng “đạo Thích khách” và “đạo Địa cung”, còn Đại học Quốc lập Bắc Kinh, phủ Công chúa nhà Thanh, lại coi trọng “quý ngài” Đức và “quý ngài” Tái. Đi qua ngày gió lớn, mặt trời lại tỏa nắng. Âu Dương Anna vẫn mặc váy lam giản dị, đeo túi xách và cầm sách giáo khoa vào lớp Lịch sử, ngồi cùng bạn học tiểu Quận vương Thiếp Mộc Nhi. Giáo sư Vương Gia Duy viết một hàng chữ trên bảng đen: Assassins Các học sinh bên dưới nhìn dòng chữ tiếng Anh, hoàn toàn không hiểu gì! “Các em, hôm nay là tiết học lịch sử thời Trung cổ. Trong cuộc Thập tự chinh về phía Đông, nghe nói quốc vương Philip Augustus Đệ nhị từng bị ám sát. Đây là một nhóm sát thủ bí ẩn, đã từng ám sát rất nhiều lãnh đạo cả Đông Tây, căn cứ ở Ba Tư, gọi là tổ chức Assasins, tự xưng “Lão già trong núi”, tiếng Trung gọi là A Tát Tân. “Thích khách Assassins?” Tiểu Quận vương Thiếp Mộc Nhi hình như từng nghe qua. “Không sai!” Giáo sư Vương giảng bài nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, thường kể vài giai thoại, “Các em, đã ai từng đọc “Bá tước Monte Cristo” của Alexander Dumas chưa?” Anna ở dưới giơ tay, “Em đã đọc” Chương 31 trong “Bá tước Monte Cristo” viết về một ông già trong núi. 700 năm trước, đám thích khách chiếm đóng ngọn núi cao cảnh đẹp như thần tiên giữa trần gian, có vườn hoa Thiên Quốc rực rỡ, có cây xanh nở hoa bốn mùa, có cung điện xa xưa huy hoàng, vàng bạc châu báu trang sức, có vòi vặn ra rượu ngon, mật ngọt và sữa tươi, có cả đồng nam đồng nữ mãi mãi trẻ trung. Bọn họ ăn một loại thảo dược nào đó nên cho rằng mình đã qua đời, linh hồn phi thăng lên chốn thiên đường thế giới bên kia. Bọn họ học tập tri thức trên núi, tu tập phương thức ám sát và kĩ năng đánh nhau. Sau khi tốt nghiệp, bọn họ hưởng lạc mấy ngày rồi quay về nhân gian, chấp hành nhiệm vụ ám sát. Khi đó, đám thích khách đã được thay da đổi thịt, thề sống chết phục vụ chủ nhân, không hề sợ hy sinh, tin rằng sau đó mình có thể trở lại Thiên Quốc!” “Em nhớ!” Anna nhíu mày, “Em tưởng đây là chuyện tẩy não?” “Nhóm “Lão già trong núi” gần như đã thay đổi lịch sử thế giới. Sau khi Mông Cổ Tây chinh, tổ tiên ta càn quét qua Ba Tư, lên núi tiêu diệt nhóm thích khách Assasisns này thì thiên hạ mới thái bình” Tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La có chút khoe khoang nhưng không hề nói quá. Trước đội kỵ binh Mông Cổ bách chiến bách thắng, thích khách có lợi hại mấy cũng phải chịu thua! Âu Dương Anna cau mày nhớ đến những thích khác sát hại cha mình, giết cả nhà Tần Bắc Dương, “Thầy ơi, nhóm thích khách đó còn hoạt động ở Trung Quốc không? Có vườn hoa Thiên Quốc A Tát Tân thật sao?” “Đó là quá khứ sáu bảy trăm năm trước rồi… Giờ đã là thời Dân quốc, thế kỉ 20, bình an thịnh trị, đâu ra nhóm thích khách hung ác như thế nữa?” Anna cũng không bỏ qua, “Trung Quốc Dân quốc thế kỉ 20 vẫn đang trong nạn quân phiệt cát cứ đánh nhau mà? Hệt như Xuân Thu Chiến Quốc, Vãn Đường phiên trấn. (1)” “Giờ học hôm nay tạm kết thúc ở đây. Giờ thầy muốn giới thiệu với các em một vị khách quý!” Giáo sư Vương vui mừng giới thiệu, “Các học sinh, hôm nay chúng ta may mắn mời được học giả về Đại Hán nổi tiếng – tiên sinh Paul Pelliot!” Một người đàn ông ngoại quốc chừng bốn mươi bước vào lớp học, mặc trang phục quân đội Pháp, đội mũ cao, ngực đeo huân chương. “Các em học sinh thân mến, châu Âu đang tiến hành chiến tranh tàn khốc, tôi phải bảo vệ tổ quốc của chính mình. Hiện giờ, tôi là phó sĩ quan tùy viên Lục quân Đại sứ quán Pháp tại Trung Quốc, quay về Trung Quốc thân thương để tiếp tục khai phá kho báu nền văn minh” Chẳng ngờ Paul Pelliot lại nói thành thạo giọng Bắc Kinh. “Tiên sinh Paul Pelliot, nghe nói mười năm trước, từ hang Mạc Cao ở Đôn Hoàng, ngài đã chuyển vô số báu vật quốc gia đồ sộ và tài liệu lịch sử cổ đến Paris nước Pháp. Ngài không cảm thấy đây là hành vi trộm cắp di sản văn hoa của nước Trung Quốc sao?” Người đặt câu hỏi là tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La. Là người thừa kế của chư hầu Mông Cổ, cậu không hề e ngại phó sĩ quan tùy viên Lục quân Đại sứ quán Pháp. Anna lặng lẽ giơ ngón cái về phía cậu. “Học sinh Thiếp Mộc Nhi!” Vương Gia Duy không thể không bực mình, “Phải hiểu vấn đề đúng đắn!” “Không sao!” Paul Pelliot mỉm cười liếc cậu bé, “Học sinh này hậu duệ của Đại đế Thiếp Mộc Nhi?” “Không, tên Thiếp Mộc Nhi què kia loạn thần tặc tử. Tôi họ Bột Nhi Chỉ Cân, là thành viên gia tộc Hoàng Kim, hậu duệ Thành Cát Tư Hãn” “Bảy trăm năm trước, đế quốc Mông Cổ đi qua đâu cũng khiến trăm họ lầm than, hủy diệt các nền văn minh, Kim, Tây Hạ, Nam triều, Khwarazm, Khalifa của Ả Rập, công quốc Nga Kiev… “Di thư Đôn Hoàng” ở Tây Hạ bị vùi sâu trong động tàng kinh mới thoát khỏi kiếp nạn Mông Cổ. Tôi đưa đến Thư viện Quốc gia Pháp hơn sáu nghìn bản sao. Tài sản của Trung Quốc tức là của thế giới. Thay vì để những của báu đó ở Trung Quốc, để đám quân phiệt tham lam và chiến loạn hủy diệt, trở thành vật bồi táng cho dã tâm, tại sao không đưa chúng vào thư viện tốt nhất? Tại sao không cống hiến cho nghiên cứu lịch sử và văn minh nhân loại?” Lời của Paul Pelliot khiến tiểu Quận vương nghẹn lời trong chốc lát. Đột nhiên Âu Dương Anna nói tiếng Pháp lưu loát, “Tiên sinh Pelliot, tôi muốn hỏi một câu, chờ khi Trung Quốc giàu mạnh trong tương lai, liệu Pháp có trả lại những báu vật này cho Trung Quốc không?” “Thật vui khi được nghe tiếp Pháp tuyệt vời!” Pelliot nhìn cô bé mười tám tuổi này với ánh mắt khác, “Tôi nghĩ chắc chắn trả rồi!” “Được!” Cuối cùng cũng giảng hòa, Giáo sư Vương vui vẻ, “Như lời tiên sinh Pelliot nói, chúng ta nên cố gắng học tập và đọc sách để khôi phục đất nước Trung Quốc. Tiên sinh Pelliot, nghe nói ngài đang tham gia khảo cổ ở vùng ngoại ô Bắc Kinh, có thể tiết lộ chút được không?” “Phòng Sơn ở Bắc Kinh có một ngôi mộ lớn mới bị trộm. Đội khảo cổ Trung – Pháp đang tiến hành khai quật để cứu vãn. Ngôi mộ này không phú cũng quý, có khả năng giấu thú trấn mộ quan trọng” Nghe thấy ba chữ thú trấn mộ, Vương Gia Duy nhíu mày, “Tiên sinh Pelliot, ngài có hứng thú với thú trấn mộ?” “Đúng vậy. Tôi có một người bạn tốt ở Thượng Hải, là cháu trai của họa sĩ Gauguin. Ông ấy đã tận mắt thấy thú trấn mộ” “Pierre Gauguin!” Âu Dương Anna đọc cái tên bằng tiếng Pháp, Pelliot gật đầu, “Thế giới thật nhỏ! Vị tiểu thư này có lẽ đến từ Thượng Hải, trong nhà nhất định có không ít đồ cổ!” Nhớ đến “Núi Đạt Ma trên biển” bị cướp hết và đốt sạch, Anna không muốn trả lời nên đổi chủ đề, “Tiên sinh Pelliot, những học sinh chúng tôi có thể đi cùng Giáo sư Vương đến hiện trường khảo cổ đang khai quật của ngài được không?” “Không thành vấn đề!” Đàn ông Pháp luôn sẵn lòng đồng ý với phụ nữ đẹp, “Sáng mai tôi ở ngôi mộ chỗ thôn Phần Vương, trấn Trưởng Câu, Phòng Sơn” Sau giờ học, Âu Dương Anna quay về vườn trường Bắc Đại Tứ Nguyệt Thiên của con người. Cô cảm giác lành lạnh sau lưng, khi cảnh giác quay đầu nhìn mái nhà trường học lại tưởng như có đôi mắt đang dõi theo mình… Hôm sau, sáu giờ sáng trời chưa tỏ, Âu Dương Anna đã ra khỏi hẻm Bách Hoa, Tề Viễn Sơn lái xe quân dụng mui trần đợi ở cửa. A U đi cùng cô. Cô bé 15 tuổi suốt ngày buồn bực trong tứ hợp viện cảm thấy khó chịu. Anna không dám để cô bé chạy lung tung ở Bắc Kinh, ngộ nhỡ gặp kẻ xấu thì sao? Vì thế cô dẫn “em gái” ra ngoại ô đạp thanh. Tề Viễn Sơn nói Phòng Sơn là nơi núi sâu rừng xa, thường có trộm cướp, sợ hai cô gái đi gặp nguy hiểm. Anna đương nhiên biết suy nghĩ của Tề Viễn Sơn, đồng ý lấy lệ, ngồi sau cùng A U. “Đây là đồ chính phủ Pháp tặng chính phủ Bắc Dương, thưởng cho việc Trung Quốc tuyên chiến với nước Đức. Người Pháp dùng ô tô vận chuyển bộ đội trên chiến trường, tương lai quân đội Trung Quốc cũng sẽ sở hữu một nghìn chiếc ô tô như vậy” Tề Viễn Sơn đắc ý lái xe mui trần rêu rao khắp nơi, khi ra khỏi thành từ Tây Thắng môn suýt thì va vào động tử của cửa thành. Khi qua thôn Lạc Đà Kinh Tây, Âu Dương Anna tự nhiên nghĩ đến một người, “Vẫn chưa có tin tức của Tần Bắc Dương à?” “Ôi tôi đã tìm hết thành Bắc Kinh mà không có tin gì. Có điều bức tranh vẽ tội phạm bị truy nã của án diệt môn Lũng Tây đường tại Đức Thắng Môn lại trông giống cậu ấy…” Tề Viễn Sơn siết tay lái, “E là chỉ nhìn giống nhau thôi” A U an ủi, “Chị à, ở hiền gặp lành, anh không có việc gì đâu, chị yên tâm đi” Ngoài thành Bắc Kinh, chim khách và quạ đen kêu vang trên cành. Anna và A U cười đùa vui vẻ cả đường, đúng cảnh thiếu nam thiếu nữ chơi xuân. Bão cát từ Mông Cổ cuồn cuộn kéo đến, bay vào đôi mắt lưu ly của Anna. A U lè lưỡi gọi “chị”, dụi bụi trong mắt. Thoáng chốc, hai cô gái ôm chặt lấy nhau. Xe mui trần đã đến trước điếm Chu Khấu, có núi Long Cốt không cao lắm. Giáo sư Vương và tiểu Quận vương đang đợi. Chuyến đi này không dễ dàng. Nhìn được những di tích này còn tốt hơn việc nghiên cứu suông nhiều. Đến phế tích của một ngôi chùa cô, Anna phát hiện ra hoa văn thập tự giá tuyệt đẹp đặt trên đài hoa sen; hai đầu trục ngang có hình trái tim; hai đầu trục dọc có hai chậu hoa. Điểm giao nhau của thập tự giá có khắc chữ lạ. Cô là tín đồ Thiên Chúa giáo, rất nhạy cảm với điểm này. Giáo sư Vương nói đây là chữ Syria. Dựa vào hình dáng và cấu tạo, 50% khả năng đây là tác phẩm thời Đường. “Trong chùa thờ Phật sao lại xuất hiện thập tự giá của đạo Cơ đốc? Còn là triều Đường?” Vương Gia Duy xem đồng hồ quả quít, “Chuyện này… chúng ta đi tìm tiên sinh Pelliot đã. Ở lại đây muộn quá sẽ nguy hiểm” Trấn Trưởng Câu, thôn Phần Vương. Anna thấy một ngôi mộ lớn dựa lưng vào núi, nằm bên sông Mã, rất có khí vương giả. Trên mặt đất còn nhiều dê, ngựa, hổ đá, tượng ông trọng… “Gọi là thôn Phần Vương vì đây là nơi của những người thủ mộ,” Vương Gia Duy chỉ vào ruộng đồng khô cằn, “Dân ở đây truyền nhau rằng ngôi mộ này tên “Mộ Thát Ma”, chôn cất vương Thát Ma. Quan tài nằm dưới đáy giếng vàng, đúng tâm biển Bột Hải. Ai đào mộ vương Thát Ma sẽ khiến Đại Hải gầm rít” ___________ Chú thích: (1) Vãn Đường phiên trấn là loạn phiên trấn cuối thời Đường, ý chỉ loạn An Lộc Sơn.