Chương 30 Mộ vương Thát Ma
Mộ Thát Ma!“Thát là Thát Đát?” Tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La cau mày, “Hay người Mông Cổ? Hay người Mãn?” “Các vương triều phía Bắc chọn kinh đô Bắc Kinh có Kim, Nguyên, Thanh. Hoàng lăng triều Thanh không phải Đông lăng thì là Tây lăng. Nhà Nguyên rõ ràng không có Hoàng lăng, vậy chỉ có thể là nhà Kim thôi” Vương Gia Duy nhìn về phía Bắc Phòng Sơn, “Kim lăng ở núi Phòng Sơn, cách đây tận bốn mươi dặm. Đây là lăng mộ của ai? Có giả thiết rằng đây là mộ của quân chủ bị phế truất nhà Đường – Vương Hải Lăng” “Vương Hải Lăng, Hoàn Nhan Lượng? Người soán ngôi vua, tính tình bạo ngược, tự ý giết đại thần, còn vô cùng háo sắc!” Tiểu Quận vương cũng có biết về lịch sử hai nhà Kim Nguyên. Thầy Vương gật đầu, “Vương Hải Lăng nhà Kim trên dâm thím, dưới loạn em gái, từng mong ước được lấy mọi người đẹp trong thiên hạ làm vợ” “Đúng là tên đàn ông không biết xấu hổ!” Ngồi trên ngựa đá trước mộ, Âu Dương Anna chửi rủa chủ nhân ngôi mộ. Thầy Vương nói thêm, “Vương Hải Lăng từng chia bốn đường Nam chinh, tiêu diệt Nam Tống, bị Ngu Duẫn Văn đánh bại tại bãi đá sông Trường Giang. Vương Hải Lăng chết trong một trận chính biến, tân hoàng lên ngôi hủy bỏ niên hiệu của Hoàn Nhan Lượng. Vương Hải Lăng rất có hứng thú với lăng mộ, hắn bắt đời sau của Lý Thuần Phong nghiên cứu phong thủy lăng tẩm, bắt đầu thời kỳ phong thủy lăng mộ cho các đời Đế vương Minh Thanh sau này, phương pháp này về sau gọi là phái Giang Tây. Thầy thấy ngôi mộ lớn này đang nằm trên chính long mạch.” Ở công trường khảo cổ cạnh mộ, Pelliot đã cởi quân trang, nhiệt tình hoan nghênh khách quý đến thăm. Anna nói rất nhiều tiếng Pháp, gần gũi hơn hẳn. Quá trình khảo cổ đã đến giai đoạn then chốt, có thể thấy được năm tầng sa thạch, vôi, gạo nếp dính và gạch bảo vệ. Người vào địa cung không được nhiều quá, Tề Viễn Sơn và A U phải ở lại bên ngoài. Thầy Vương, Anna và tiểu Quận vương theo Pelliot xuống dưới. Quy mô mộ táng cực lớn, bên cạnh có hai nhĩ thất, giữa mộ có đục mấy hốc tường. Cánh cửa khắc họa tiết rồng phượng mở ra, đỉnh môn thạch đã bị trộm mộ phá. Vương Gia Duy lo lắng, “Không biết có bị trộm phá hủy nhiều không?” “Trộm mộ vào được mà không ra được. Chúng tôi phát hiện ra ba xác kẻ trộm mộ, không rõ nguyên nhân” “Có khi nào gặp phải thú trấn mộ?” Anna xen vào. Vương Gia Duy tái mặt, “Đừng nói linh tinh!” Trong chủ thất ngôi mộ, mái vòm cao như vũ trụ. Tiểu Quận vương thấy quen quen, nhớ đến mộ An Lộc Sơn ở điền trang Khúc Dương. Chủ thất có một giường sưởi làm từ gốm, là đồ vàng mã nhưng cho thấy rõ ràng người phương Bắc đã dùng giường sưởi từ rất lâu trong lịch sử, bên cạnh còn có vạn niên đăng đã tắt. “Quan tài ở đâu?” “Hậu thất” Những người trẻ trong đội khảo cổ đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ. Khói đen bốc lên, hậu thất mở ra. Mọi người đeo khẩu trang, cầm đèn bão, bước vào cẩn thận từng li từng tí. Trong hậu thất có một quan tài đá to. Đội khảo cổ chụp ảnh lại toàn bộ quá trình, đánh số các món đồ cổ. Anna từng học vẽ, xung phong ký họa, đặc biệt lưu ý hoa văn trên thạch điêu, kết cấu hướng của mộ thất. Tiểu Quận vương buông bao súng bên tay phải, thở phào nhẹ nhõm, không có thú trấn mộ. Vương Gia Duy kiểm tra quan tài đá. Cẩm thạch, dài hơn bảy thước, có khắc bốn con rồng tinh xảo. Đội khảo cổ hò nhau cùng mở nắp quan tài. Quan tài đá cao, có người dựng thang. Pelliot là người đầu tiên nhìn từ trên xuống, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Tiếp theo là Giáo sư Vương với thái độ tương tự. Đến tiểu Quận vương nhìn, hóa ra quan tài trống không. Quan tài rỗng. Lẽ nào đã bị trộm rồi? Nhưng hậu thất này chất đầy vàng bạc, trộm mộ không thể chỉ lấy xác mà để lại châu báu. Vương Gia Duy lên tiếng nhắc nhở, “Có văn tự chứng minh thân phận chủ mộ không?” Đội khảo cổ tìm kiếm trong hậu thất nhưng không phát hiện ra văn bia hay sách Ngọc Ái. Đột nhiên thầy giáo Vương nhớ đến truyền thuyết của dân thôn Phần Vương, dưới quan tài của mộ Thát Ma có “hải nhãn”. Mọi người lại hò nhau đẩy quan tài đá nặng nề, lộ ra giếng vàng. Không phải giếng vàng, là giếng đen, sâu tựa cái hố không đáy, nhìn dưới không rõ. Tiểu Quận vương ném một hòn đá xuống, chờ thật lâu mới thấy tiếng rơi “ùm” xuống nước. Phía dưới có nước? Mọi người nhìn nhau. Pelliot quyết định xuống dưới tìm hiểu. Đội khảo cổ chuẩn bị sợi dây thừng to dài mấy chục thước. Bốn người leo xuống dưới trước, sau đó là Pelliot và Giáo sư Vương. Tiểu Quận vương bảo Âu Dương Anna ở lại hậu thất, rất phong độ, “Phụ nữ không nên vào chỗ nguy hiểm” “Cắt. Cậu để tôi ở lại mộ thất này có mà kinh hơn? Tôi muốn xuống dưới với mọi người” Kể từ khi đến học ở Bắc Đại, Anna đã học hành rất chăm chi để trở thành sinh viên lịch sử. Cô mượn “Chính khách Trinh Quán” và “Tư trị thông giám” từ thư viện, cũng thuộc làu làu Tam Hoàng Ngũ Đế Đông Chu Liệt Quốc hệt như các bạn trai. Tiểu Quận vương và Anna cuối cùng cũng xuống giếng vàng. Dưới rất sâu, phải sâu như chiều cao tòa nhà ba bốn tầng. Hai chân chạm đất, không khí lạnh toát như rơi vào khe nứt băng tuyết. Mọi người giơ đuốc chiếu sáng không gian rộng như cung điện trong lòng đất. Hơn nửa là mặt nước, đúng là hồ sâu dưới lòng đất. Tĩnh lặng như mặt gương cổ. Ánh sáng không đến chỗ sâu hơn, không đoán được mặt nước rộng bao nhiêu? Có lẽ là một sông ngầm kéo dài vô tận dưới lòng đất? Vương Gia Duy cúi người chạm vào nước, chấm lên miệng rồi lập tức nhổ ra, “Là nước mặn!” “Mặn? Nước biển?” Pelliot vô cùng kinh ngạc. Phải biết rằng núi Phòng Sơn ở Bắc Kinh cách ven biển Đường Cô ở Thiên Tân phải một hai trăm ki-lô-mét. “Lẽ nào truyền thuyết về vương Thát Ma trong thôn Phần Vương là thật? Hải nhãn dưới đáy quan tài đá có bí đạo thông tới vịnh Bột Hải? Nếu bị động sẽ long trời lở đất?” Mọi người nghi ngờ trao đổi. Anna ngẩng đầu, hét toáng lên mọi người mới nhận ra trên đỉnh đầu họ có bộ quan tài đá rất to. Chủ nhân thật của ngôi mộ nằm trên bầu trời dưới lòng đất. Pelliot và Giáo sư lần đầu tiên thấy một ngôi mộ có cấu tạo và hình dạng thế này, bốn xích sắt trên không trung hợp thành chữ thập giá, giăng bốn phương tám hương để treo quan tài đá, nhìn như đèn treo cung điện châu Âu. Ngôi mộ này không chỉ có hai tầng dưới lòng đất, còn có quan tài treo, không thể tưởng tượng nổi. Ngay cả tập quán quan tài treo ở phương Nam cũng không giống thế này. “Đưa quan tài xuống kiểu gì?” Tiểu Quận vương chưa dứt lời thì một bóng đen rơi xuống từ đỉnh vòm. Gió mạnh ùa tới, bọt sóng dấy lên trên mặt nước dưới lòng đất. Những chiếc cánh vỗ cắt đứt dây thừng khiến mọi người bị mắc kẹt tại đây. Ai cũng bị cơn gió này ập vào, có người cố giơ đèn bão và đèn pin lên mới soi thấy con dơi to không gì bằng. Không phải, con dơi chỉ có hai cánh, con quái vật này lại có bốn cánh giống nhau! Thân thể nó giống một con chó săn khổng lồ, bốn cánh mở rộng ba thước, đôi móng vuốt mạnh mẽ giơ cao, gương mặt quái thú dữ tợn. “Thiên Sứ Bốn Cánh!” Âu Dương Anna gọi đúng tên con quái thú. Cô đã từng thấy nó trong các bức tranh in bằng đồng ở trường tôn giáo. Dưới địa cung của mộ vương Thát Ma núi Phòng Sơn trong truyền thuyết cất giấu một quan tài đá treo trong “hải nhãn”, còn có cả thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh. Nó đang bay. Bốn cánh luân phiên vẫy như chim hoặc dơi lượn trên không trung. Cánh của nó sắc bén, cắt đứt luôn sợi dây thừng duy nhất để trốn thoát của mọi người. Thiên Sứ Bốn Cánh với gương mặt dữ tợn trừng đôi mắt đỏ ngầu, lượn qua lượn lại trong không trung. Bỗng nhiên, có một thành viên đội khảo cổ đưa xẻng sắt trong tay lên. Thiên Sứ Bốn Cánh thoáng nghiêng người, một cánh lia qua đỉnh đầu người đó. Tiểu Quận vương cảm thấy máu bắn đầy mặt. Không thấy đầu người đó đâu nữa, chỉ còn thân thể không đầu đứng đấy giơ xẻng lên định tự vệ. Mấy giây sâu, ngực bắn ra nhiều máu hơn thế, ngã trong hồ “hải nhãn”, sóng cuộn đỏ tươi. Anna hét chói tai. Mọi người hốt hoảng chạy tán loạn. Đây là hình phạt dành cho những kẻ tự tiện xông vào, hoặc có thể thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh coi họ là trộm mộ. “Thú trấn mộ!” Thầy Vương Gia Duy điên cuồng hét, Pelliot gật đầu. Bọn họ đồng thời đặt cho con quái thú này biệt danh, thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh. Người thứ hai bị cắt đầu. Người thứ ba chạy trốn tới góc, Thiên Sứ Bốn Cánh vươn móng vuốt móc tim người đó ra. Người thứ tư cùng đường nhảy vào hồ nước sâu lạnh lẽo, thoáng cái đã chết đuối. “Hãi nhãn” này sâu khó mà lường. Bốn người trẻ tuổi trong đội khảo cổ đều đã chết, thú trấn mộ tiếp tục xoay quanh, nhìn những người con lại, xem giết ai trước? Tiểu Quận vương định nổ súng nhưng lại nghĩ đạn không giết được thú trấn mộ, còn khiến mình chết nhanh hơn. Quái thú đến gần Âu Dương Anna. Đến cả quái vật cũng thích người đẹp. Anna quỳ xuống mặt đất vẽ thập tự giá, hôn chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón giữa tay trái, cầu nguyện, “Lạy Cha chúng con ở trên trời, chúng con nguyện danh Cha cả sáng, nước Cha trị đến, ý Cha thể hiện dưới đất cũng như trên trời. Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày và tha nợ chúng con như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con. Xin chớ để chúng con sa chước cám dỗ, nhưng cứu chúng con cho khỏi sự dữ. Amen” Thiên Sứ Bốn Cánh giật mình, cánh của nó vẫn vẫy tạo gió mạnh suýt cuốn đi Pelliot. Tựa như nó hiểu lời cầu nguyện của Anna, khẽ gật đầu. Hai mắt đỏ của quái thú chuyển về màu đen. Thú trấn mộ lơ lửng giữa không trung có thể lấy mạng cô bất cứ lúc nào. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đỉnh đầu có tiếng gió thổi thoáng qua, hai cái bóng nhảy xuống. Anna thấy gương mặt Tần Bắc Dương.