← Quay lại trang sách

Chương 31 Thiên thần và ác quỷ

Tôi về rồi!Một là Tần Bắc Dương, một là thú trấn mộ ấu kỳ lân Cửu Sắc. Sâu bên trong ngôi mộ lớn thôn Phần Vương Phòng Sơn, địa cung dưới địa cung, trong mắt Âu Dương Anna, hai bọn họ giẫm trên mây ngũ sắc, rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Thiếu niên mười tám tuổi mặc bộ đồ thợ thủ công đơn giản, tay cầm Đường đao ba thước, hàn quang lướt qua huyệt mộ tối tăm, hướng thẳng đến Thiên Sứ Bốn Cánh – con thú trấn mộ ngẩng đầu, đôi mắt lại đỏ lên, giơ một chiếc cánh sắt, chuẩn bị chém rơi đầu Tần Bắc Dương. “Cẩn thận!” Âu Dương Anna không muốn nhìn thấy cậu đầu một nơi, thân một nẻo. Tuy nhiên, Đường đao của Tần Bắc Dương chém vào trên cánh của Thiên Sứ Bốn Cánh. Kỳ tích xảy ra – chiếc cánh như lưỡi dao sắt thép lại bị Đường đao cắt một lỗ thủng dài, tức khắc gãy rời và rơi xuống đất. Thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh rơi xuống, cùng lúc đó, Tần Bắc Dương và Cửu Sắc cũng rơi xuống. Cậu không bị thương, hai tay nắm đao, múa ánh vàng lấp lánh. Thú trấn mộ ấu kỳ lân vươn sừng hươu thành vô số chạc cây đại thụ, như vạn vật đâm chồi giữa mùa xuân. Có điều, Thiên Sứ Bốn Cánh có bốn cái cánh, mới chỉ bị thương một cái còn chưa đủ để nó lùi bước, ngược lại càng khiến nó giận dữ, vuốt sắc và cánh sắt đồng thời đánh vào Tần Bắc Dương. Cửu Sắc chống lại Thiên Sứ Bốn Cánh bằng sừng hươu to lớn. Sừng hươu quyết đấu với thiên thần. Tựa như hai bên đều là vật chất cứng rắn nhất, ai cũng không thể bẻ gãy đối phương, tiếng va chạm chói tai, gần như làm thủng màng nhĩ Pelliot và Vương Gia Duy. Tần Bắc Dương bò lên đỉnh đầu Cửu Sắc, như con khỉ nhảy lên đỉnh cây tùng trên vách núi, sử dụng khinh công học được ở Thiên Quốc bắt chước tư thế chim giang cánh bay, nhảy lên cánh thiên thần. Dựa theo lực cánh đung đưa, cậu mượn lực nhảy lên, rơi xuống trên đỉnh quan tài đá lửng lơ giữa không trung. Tần Bắc Dương đứng vững trên chiếc quan tài đá bị neo lại bởi bốn chiếc xích sắt. Thiên Sứ Bốn Cánh gào thét, chiếc quan tài đá trên cao này là đối tượng bảo vệ ngàn năm của nó. Nó định cất cánh giết chiết chàng thiếu niên, Tần Bắc Dương bỗng giơ Đường đao chém sắt như chém bùn lên, chặt đứt xích sắt quan tài. Đường đao ba thước đến từ ngôi mộ An Lộc Sơn, mang theo tà linh hoàng đế Đại Yên, như dã thú chặt đứt xích sắt, bắn ra tia lửa mãnh liệt. Thú trấn mộ bốn cánh đã bay tới trước mặt, xích sắt cuối cùng đứt, quan tài đá treo giữa không trung vừa vặn đập vào đầu Thiên Sứ Bốn Cánh! Thiên thần rơi xuống. Nó bị đối tượng bảo vệ ngàn năm của mình đập phải, cùng rơi xuống nền đất, giống như ngôi sao rơi xuống từ ngân hà. Quan tài đá và vỏ ngoài của Thiên Sứ Bốn Cánh đồng thời vỡ tan, chiếc cánh vặn vẹo gãy nát dưới thân, kéo dài hơi tàn. Tần Bắc Dương nhảy xuống, Âu Dương Anna là người đầu tiên nâng cậu dậy. Cánh tay và đầu gối của cậu rướm máu, nhưng không hề hấn gì. Cậu đến trước mặt thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh, tay nắm chặt Đường đao ba thước, nhìn đôi mắt quái thú. Cảnh này làm Anna sực nhớ tới lúc ở núi Đạt Ma trên Đông Hải, thiếu niên Tần Bắc Dương tàn sát thú trấn mộ ác long. Đôi mắt đỏ của Thiên Sứ Bốn Cánh đổi sang màu xanh, lại đổi thành màu đen, dần tối xuống… lại một con thú trấn mộ bị đánh bại triệt để. Tần Bắc Dương không biết nên vui hay buồn? Nhưng ít ra, cậu cũng cứu được tính mạng Âu Dương Anna. Thiếu nữ mặc kệ những người xung quanh, ôm chầm lấy cậu, gần như muốn khắc vào người cậu: “Tôi biết! Anh vẫn luôn ở bên cạnh tôi! Tôi không cho phép anh trốn tránh tôi!” “Tôi đồng ý với cô, Anna!” Ly biệt nửa năm, nước mắt ướt nhòa vai áo Tần Bắc Dương, cô tiếp tục thì thầm: “Ban nãy tôi cầu khẩn Thượng Đế, cầu khẩn anh sẽ xuất hiện! Quả nhiên anh đến thật! Anh mới là thiên sứ bốn cánh của tôi!” Pelliot và Giáo sư Vương Gia Duy nhìn cảnh tượng khó tin này. Tiểu Quận vương đứng sau lưng vỗ tay, sau hai năm, cuối cùng cũng gặp lại chàng thiếu niên từng tỉ thí đấu vật. Tần Bắc Dương cắm Đường đao vào sau lưng, cậu đã học được cách khống chế thanh đao này, đả thông hai mạch Nhâm Đốc tạo thành tiểu chu thiên, vận khí khống chế sức mạnh An Lộc Sơn. Cậu còn có thể vọt lên cao như dã thú, phát huy ” địa cung đạo” và “Ngũ Cầm Hí” tu hành được ở lớp học Thiên Quốc. Hôm qua, cậu trở lại nhân gian từ Thiên Quốc. Nhân gian tháng Tư, cậu tỉnh lại ở vườn Viên Minh đổ nát, nơi từng được mệnh danh là thiên đường chốn nhân gian. Cái nhìn đầu tiên chính là nhúm lông bờm màu đỏ, kế tiếp là đôi mắt lưu ly. Cửu Sắc! Ánh nắng sớm mai làm cậu choáng váng. Nhưng con thú trấn mộ nhỏ và cả miếng huyết ngọc ấm trên ngực nhắc nhở cậu vẫn còn sống. Cửu Sắc giống chú chó lang thang vẫn nhận ra cậu, xa cách gặp lại vui mừng hân hoan, lấy miệng đẩy đầu cậu, gần như liếm láp bày tỏ thân mật. Tay chân Tần Bắc Dương vẫn hoàn hảo không sao, nhưng dường như thân thể nhẹ bẫng rất nhiều, vừa nhấc chân liền bật xa năm, sáu thước, nhảy đến tận chiếc cổng trụ đá cẩm thạch đổ nát. Thanh Đường đao vẫn cắm sau lưng, vỏ đao còn đủ. Rút ra xem, vật còn nguyên vẹn, không thể giả được. Cậu cố gắng hồi tưởng, ý thức dừng lại ở đâu? Đúng rồi, Thiên Quốc! Nơi núi cao mây khói lượn lờ ấy, có lẽ là núi Côn Lôn? Nhưng cậu không chắc chắn, đó là thiên đường nhân gian, hay hoàn toàn trái ngược? Bởi vì, cậu nhìn thấy thích khách, kẻ thù giết chết cha mẹ nuôi mình, A Hải mặt sẹo, lão già râu đen… Nhưng còn có Phương Tử, Trung Sơn, Marcos, Chiêu Long, mười hai đứa trẻ trong lớp học. Mạnh Bà và Mặt Nạ Quỷ truyền thụ cho cậu đạo Thích khách và đạo Địa cung, cậu phát hiện lăng mộ phục dựng của Tần Thủy Hoàng. Cậu thậm chí còn dùng chính thanh Đường đao này giết một con thú trấn mộ, nắm giữ Ngũ Cầm Hí của Hoa Đà, đọc được bộ sách “Vĩnh Lạc đại điển” còn sót lại trên đời, học tập “Thôi Bối Đồ” của Lý Thuần Phong. Cậu nhớ đã uống hết canh Mạnh Bà, tại sao vẫn nhớ những thứ này? Nhưng đầu óc hết sức hỗn loạn, hình như có chút ký ức bị xóa đi, chẳng hạn như cậu lên núi như thế nào? Thiên Quốc ắt cách xa kinh thành ngàn dặm. Vì sao nhảy xuống vách núi vạn trượng lại không hề thương tổn? “Cửu Sắc, bây giờ là ngày mấy tháng mấy? Mày vẫn chờ tao ở vườn Viên Minh ư?” Tần Bắc Dương bước qua những nơi ngập úng đổ nát, giống như một đống hài cốt chưa kịp mai táng, cuối cùng tìm được một hộ gia đình bên ngoài vườn Viên Minh, biết được hôm nay là ngày 10 tháng 5, năm Trung Hoa Dân quốc thứ bảy, dương lịch năm 1918. So với đêm do thám phủ trạch Nghị sĩ quốc hội Khúc Tĩnh Hòa, dò tìm quan tài Tiểu hoàng tử triều Đường đã cách gần hai tháng! Trong hai tháng này, cậu bị đưa đến trường học Thiên Quốc học tập, lại còn tốt nghiệp? Khó tin, đây tuyệt đối chính là bắt cóc! A Hải mặt sẹo và thích khách Lão Cha có thù giết cha mẹ nuôi với cậu, hai tháng trước đã giương bẫy, thừa cơ Tần Bắc Dương rơi xuống nóc nhà hôn mê, bí mật đưa cậu đi ngàn dặm, lên trường học bí mật trên núi cao biển mây, học được “đạo Thích khách” và “đạo Địa cung”, quả thực thay da đổi thịt! Mục đích của nhóm thích khách là gì? Vì sao để Tần Bắc Dương học nhiều kỹ năng kỳ diệu và tri thức như thế? Chẳng lẽ chín năm trước ở Thiên Tân – bọn họ không phải đến ám sát cậu, mà muốn bắt cóc cậu đưa lên Thiên Quốc, học tập hai môn đó? Nhưng bất ngờ xảy ra, đêm diệt môn Tô giới Đức Thiên Tân, bản thân mình năm đó còn có tên là Thù Tiểu Canh bất hạnh tận mắt thấy cha mẹ nuôi bị giết hại, lại được trinh thám lừng danh Diệp Khắc Nan cứu giúp, từ đây không đội trời chung với bọn chúng! Bằng không, cậu sẽ trưởng thành ở nơi gọi là Thiên Quốc, trở thành những đứa trẻ như Phương Tử, Trung Sơn, Chiêu Long, Marcos, trở thành thích khách tương lai giết người như ma? Đúng là càng nghĩ càng sợ! Còn hôm “tốt nghiệp”, Tần Bắc Dương thà chết không theo, xả thân nhảy vách núi, lại bị nhóm thích khách chặn giữa không trung, lại làm cậu hôn mê, trả lại hoàn hảo trong vườn Viên Minh. Sau đó, cậu tỉnh lại… Còn trong sáu mươi ngày Tần Bắc Dương mất tích, Cửu Sắc cô độc canh giữ ở ngôi vườn bỏ hoang, ngày đêm chờ chủ nhân, không rời không bỏ, giống như tại địa cung triều Đường 1200 năm. Cửu Sắc mến yêu ơi, Tần Bắc Dương ôm chặt lấy thú trấn mộ nhỏ. Ngày đầu tiên trở lại nhân gian, cậu cởi hết quần áo, khỏa thân, để Cửu Sắc kiểm tra cẩn thận – trên người liệu có thêm vết sẹo nào không? Hoặc mất đi bộ phận nào đó? Hoặc bị ai động chạm lên người? Tần Bắc Dương tin tưởng thú trấn mộ có ngũ cảm vượt qua loài người. Tạ ơn trời đất, bản thân hoàn hảo trở về, hơn nữa tinh thần sảng khoái, khả năng chịu đựng, sức bùng nổ, tính mềm dẻo, độ linh hoạt, thậm chí trí nhớ cũng tăng lên một bậc. Chiều hôm qua, Tần Bắc Dương lặng lẽ tới vườn trường Bắc Đại, không dám tìm Giáo sư Vương Gia Duy, đành ẩn nấp trên nóc nhà khoa lịch sử, nghe trộm Giáo sư Vương Gia Duy và Pelliot hẹn nhau đến ngôi mộ lớn Phòng Sơn. Tần Bắc Dương rất quen thuộc nơi đó, biết hay có thổ phỉ ẩn hiện, dự cảm sẽ có chuyện xảy ra, bèn cùng với Cửu Sắc chạy tới trong đêm, ngủ qua đêm ở khu đất hoang tại ngoài ngôi mộ lớn. Hôm nay, cậu nhìn thấy nhóm Anna đi vào ngôi mộ. Tề Viễn Sơn và A U ở lại bên ngoài, đợi hồi lâu không thấy ai đi ra, Tần Bắc Dương bèn quyết định hiện thân. Hai người không rảnh hỏi han, vọt vào hậu thất địa cung mới phát hiện giếng đen, phía dưới vang tiếng kêu thảm thiết… Thế là, Tần Bắc Dương rút Đường đao, mang Cửu Sắc cùng nhảy xuống vực sâu, cứu vớt tính mạng mọi người. Cậu đã trở về.