Chương 32 Đại Tần Cảnh giáo
Trong ngôi mộ lớn vương Thát Ma ở Phòng Sơn, địa cung dưới địa cung, trên bờ nước sâu hải nhãn (1)Tần Bắc Dương trở về, bên dưới địa cung giếng vàng, cứu tính mạng tất cả mọi người. Khi đánh bại thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh, vì sao không cần sử dụng âm luật trong “đạo Địa cung”? Lý do là vì cậu tin tưởng thú trấn mộ nhỏ Cửu Sắc có thể gậy ông đập lưng ông. Âm nhạc chỉ có thể trì hoãn thế tấn công của thú trấn mộ, nhưng không thể đánh bại nó, sau cùng vẫn phải dùng đao thật kiếm thật – chẳng hạn như thanh Đường đao chôn theo An Lộc Sơn, cùng với công phu “Ngũ Cầm Hí” của Hoa Đà. Hiện tại, Pelliot càng quan tâm tới Cửu Sắc, đánh giá thú trấn mộ ấu kỳ lân: “Tứ bất tượng?” “Giống rồng không phải rồng, giống phượng hoàng không phải phượng hoàng, giống kỳ lân không phải kỳ lân, giống rùa không phải rùa.” Giáo sư Vương Gia Duy rất hiểu biết thần thú thượng cổ: “Tứ bất tượng có đầu rồng, có một hoặc một đôi sừng hươu, cũng có một chiếc sừng kỳ lân hoặc một đôi sừng kỳ lân. Còn có cách nói, một sừng là hải trãi, hai sừng mới là kỳ lân. Cổ nó giống cổ con nghê, vì vậy có lông bờm màu đỏ, là con thứ năm trong số chín con của rồng. Anh xem vảy của nó vừa giống cá vừa giống sò, bụng lại không có nghịch lân trí mạng, tứ chi cường tráng như dã thú, tiêu chuẩn tứ bất tượng kỳ lân.” “Có điều, tôi thấy con kỳ lân này còn chưa trưởng thành đâu.” Tần Bắc Dương làm gián đoạn cuộc đối thoại giữa họ. Cửu Sắc không muốn bị người ta soi mói như quái vật hay đồ cổ, biến thân ngay lập tức, thu lại sừng hươu trên đỉnh đầu, vảy đồng biến thành lông trắng, lại trở thành một con chó lớn hình thù kỳ quái. Quá trình này càng khiến đại Hán học gia Pelliot vô cùng hứng thú, nhưng làm cho Tần Bắc Dương càng thêm lo lắng. “Thôi, nhìn xem Thiên Sứ Bốn Cánh đi!” Giáo sư Vương Gia Duy nhắc nhở: “Tiên sinh Pelliot, anh đoán đúng ghê, ngôi mộ lớn này quả nhiên có thú trấn mộ.” “Nhưng không ngờ nó thật biết giết người!” Pelliot liếc nhìn Tần Bắc Dương: “Chẳng lẽ trong thiên hạ chỉ có cậu thiếu niên này và thú trấn mộ ấu kỳ lân của cậu ta có thể chế ngự được thú trấn mộ khác sao?” “Không phải, vũ khí hiện đại có thể khống chế chúng.” Tiểu Quận vương chen ngang, đây là kinh nghiệm khi khống chế thú trấn mộ bảy đầu mười sừng An Lộc Sơn của riêng cậu ta. “Bốn năm trước, có vị mục sư Tây Ban Nha, ở nghĩa địa Cảnh giáo (2) thời Nguyên tại Tuyền Châu, Phúc Kiến, phát hiện bia khắc Thiên Sứ Bốn Cánh.” Pelliot nói tiếng Hán lưu loát: “Thiên Sứ Bốn Cánh xuất hiện sớm nhất ở quốc gia cổ Assyrian, bảo vệ vương cung, xuất hiện ở rất nhiều di chỉ khảo cổ vùng Lưỡng Hà, nó là sản phẩm của vu thuật cổ đại, là biểu tượng trộn lẫn thiên thần và ác quỷ, bị Cơ Đốc giáo cho rằng cực kỳ tà ác – đồng loại với Satan.” “Cảnh giáo?” Giáo sư Vương nhíu mày: “Vừa rồi trên đường tới, chúng ta đi qua di chỉ ngôi chùa cổ thời Đường, trong đó có hình cây thập tự giá, có phải thập tự của Cảnh giáo?” Pelliot dọn dẹp quan tài đá cẩm thạch bị vỡ, phát hiện một bộ hài cốt cao lớn. Anh ta tiện tay cầm một chiếc xương đùi phần bắp đùi, đặt trên đùi mình so sánh, quả nhiên dài hơn một đoạn, bèn suy đoán chủ nhân ngôi mộ cao chừng 2m. Giáo sư Vương lại gần bảo: “Trong sách sử vẫn chưa ghi lại chiều cao của vương Kim Hải Lăng Hoàn Nhan Lượng.” “Không thể là Hoàn Nhan Lượng!” Pelliot soi xét kỹ càng đầu lâu của chủ nhân ngôi mộ, từ hình dáng xương sọ mà phán đoán: “Đây là giống người Caucasus, không phải người Hán hoặc người Nữ Chân.” “Người Hồ ở Tây Vực?” Vương Gia Duy nhìn gương mặt Pelliot: “Tại sao lại có ngôi mộ long trọng như thế?” Đột nhiên, tiểu Quận vương nhớ tới ngôi mộ của An Lộc Sơn: “Chẳng lẽ cũng là nhân vật trong loạn An Sử?” Một nhóm thành viên đội khảo cổ bò xuống từ sợi dây hậu thất địa cung. Tề Viễn Sơn và A U cũng xuống theo. Tần Bắc Dương nhìn thấy A U, ôm vai cô: “Em gái, em xuống đây làm gì? Nơi này không hợp với em.” “Anh trai đi đâu, em gái cũng đến đó!” A U hờn dỗi nhìn cậu, Anna xen ngang: “Không sao, em gái, chị sẽ ở bên anh trai em!” Trong lúc nam thanh nữ tú nói chuyện, Giáo sư Vương lại phát hiện ra bia mộ. Lau qua đá dăm và bụi đất, lộ ra phù điêu rực rỡ hoa văn. Đầu tiên nhìn thấy một con chuột được mạ vàng, kế tiếp là trâu, hổ, thỏ, rồng, rắn… Cả thảy mười hai con giáp, mỗi con cách nhau một bông mẫu đơn chạm khắc tươi đẹp, Tần Bắc Dương thì liên tưởng đến mười hai đầu thú bị mất trộm trong vườn Viên Minh. Pelliot tinh thông tiếng Hán, nhận ra chữ viết trên bia đá, mở đầu là chữ triện khắc chìm “Đường cố U Châu Lô Long tiết độ phó sứ Trung thư lệnh Kim Tử Quang Lộc đại phu tặng Thái sư Y Tư bia mộ.” “Triều Đường?” Giáo Sư xấu hổ vì phán đoán sai lầm trước đó: “Hóa ra chủ nhân ngôi mộ không phải là vương Kim Hải Lăng!” Pelliot người Pháp đọc nội dung bia mộ: “Y Tư, sinh tại trung thổ, cha xuất thân Tochari Tây Vực, vốn là bạch y giáo sĩ Cơ Đốc giáo. Loạn An Sử, thái tử Lý Hanh lên ngôi ở Linh Vũ, tức Đường Túc Tông. Y Tư đảm nhiệm phiên dịch và phụ tá cho Đường Túc Tông, còn lập công dưới trướng Quách Tử Nghi. Bình định phản loạn, nhà Đường sắc phong Y Tư làm tiết độ phó sứ, giám sát quân đội còn sót lại của An Lộc Sơn, chết ở U Châu, mai táng tại Phòng Sơn.” “Quả nhiên! Thảo nào lân cận có nhà thờ thập tự Cảnh giáo.” Pelliot nhìn đầu lâu trong quan tài đá bị vỡ, nói: “Tây An có “Bia lưu hành Trung Quốc của Cảnh giáo Đại Tần”, chính là do con trai Y Tư, Cảnh Tịnh sáng tác, “Đại Tần” là đế quốc Byzantine, miêu tả Tổng giám mục Cảnh giáo Alopen đến Trung Hoa truyền giáo, được Hoàng đế triều Đường ủng hộ, cùng bình định loạn An Sử với Y Tư, truyền bá công lao và thành tích Cảnh giáo.” Giáo sư Vương lại phát hiện trên quan tài đá có pho tượng Thiên Sứ Bốn Cánh – thiên thần nam ngồi khoanh chân trên đám mây như ý, đội mũ có ba chóp, đôi tai rủ xuống vai, gương mặt tròn trịa, vai khoác mây, đeo chuỗi ngọc, tay cầm thánh giá hoa sen, sau lưng có hai đôi cánh giang rộng. Eo có dải lụa tung bay, như Đôn Hoàng phi thiên (3). “Ngôi mộ lớn Cảnh giáo này thừa kế quy chế lăng mộ thời Đường xây dựng dựa vào núi, chọn long mạch tại nơi ba mặt là núi, lại có hai tầng huyệt mộ dưới lòng đất, xích sắt treo quan tài đá, dưới nữa là hải nhãn thông với Bột Hải, liệu có phải là mong muốn hồn phách theo biển khơi trở về quê hương phương Tây?” Vương Gia Duy vừa dứt lời, Tần Bắc Dương bèn tiếp lời: “Người thiếu niên sống trong Trường An nhưng lòng lại hướng về phía Bắc ư! Nô lệ Côn Lôn, hầu gái Tân La, đã định cư ở Trung Hoa thì chính là một phần của dân Trung Hoa. Thời Đường trăm sông đổ về biển lớn, ung dung rộng lượng, thịnh thế huy hoàng. Nhưng từ nhà Thanh tới nay, giậm chân tại chỗ, bế quan tỏa cảng, tự cho là hoàn hảo, nhưng lại giống cầm thú tụ ưu, ngày càng lụn bại!” “Cậu rốt cuộc là ai?” Pelliot am hiểu sâu sắc Hán học, biết “tụ ưu” thời cổ chính là loạn luân, kết hợp với điển cố “ngày càng lụn bại”, ý chỉ sự thoái hóa khi họ hàng gần kết hôn sinh sản. (4) Đối mặt học giả Hán học, Tần Bắc Dương xòe lòng bàn tay đầy vết chai: “Tôi chỉ là thợ thủ công.” Vương Gia Duy cười không nói, lần đầu tiên ở ngôi mộ Ngụy Trung Hiền trên núi Bích Vân, gặp phải chàng thợ thủ công mười tám tuổi này, anh ta liền bất giác cảm thấy cậu ấy khác với người thường, trên người giấu diếm chuyện xưa. Đội khảo cổ kéo thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh lên một chiếc xe tải to, Pelliot, Vương Gia Duy và tiểu Quận vương theo xe về thành. Chỉ có kho bạc ngân hàng Giao thông mới có quyền bảo quản văn vật cấp quốc gia, cũng như người giàu thường cất giữ châu báu và tác phẩm nghệ thuật vào két sắt ngân hàng. Chiều hôm mịt mùng, mặt đất bị nhuộm thành màu vàng kim, Tề Viễn Sơn lái xe mui trần quân dụng. Cửu Sắc ngồi trên ghế lái phụ, như quân khuyển canh gác. Tần Bắc Dương chen vai với hai cô gái ở phía sau, như tắm gió xuân, bất giác ngâm nga điệu nhạc. Âu Dương Anna nhận ra: ““Ode to Joy” của Beethoven?” Cậu không dám tiết lộ bí mật thổi sáo Trung Hoa bài này tại “đấu thú trường thú trấn mộ”, nói cũng chẳng ai tin, chỉ cười ngây ngô thốt: “Ha ha! Gặp cô vui quá nên tôi hát!” Anna hờn dỗi: “Nhóc con! Nửa năm không gặp, miệng ngọt xớt à!” Tần Bắc Dương hơi khó xử, không muốn anh em cảm thấy lạnh nhạt, bèn hỏi Tề Viễn Sơn: “Gần đây có phải Bộ Lục quân xảy ra đại sự không?” “Sao cậu biết?” Tề Viễn Sơn lựa chọn đi qua Quảng An môn phía Nam thành: “Hai tháng trước, có người nửa đêm ẩn thân trong quan tài, lẻn vào cao ốc Bộ Lục quân, mưu đồ hành thích tướng quân Tiểu Từ.” “Tiểu Từ?” “Phải, lão Từ là nguyên lão Bắc Dương Từ Thế Xương, Tiểu Từ là nhân vật số hai Hoàn hệ Từ Thụ Tranh.” “Đây là hai cha con?” “Hoàn toàn không liên quan! Lão Từ là người Thiên Tân, Tiểu Từ là người An Huy.” Tần Bắc Dương nhớ kỹ cái tên này, biết mà còn hỏi: “Đúng rồi, vì sao Bộ Lục quân lại có chiếc quan tài cổ đại?” “Quỷ biết được?” Tề Viễn Sơn đã lái vào phía Nam thành Bắc Kinh, so với phía Bắc phồn hoa, nơi đây có vẻ hoang vu tiêu điều: “Bộ Lục quân đề phòng nghiêm ngặt, đã đổi hết thành binh lính Hoàn hệ canh giữ. Tôi bị coi là người Trực hệ, còn từng đánh nhau với họ ở cửa khẩu Ngô Tùng, ngay cả cổng cũng không bước qua được.” “Bộ quan tài đó hiện giờ ở trong Bộ Lục quân à?” “Thành Bắc Kinh bây giờ e rằng chỉ có nơi đó là an toàn duy nhất! Cậu không biết à? Đêm tướng quân Tiểu Từ bị ám sát, Nghị sĩ quốc hội Khúc Tĩnh Hòa bị cắt cổ chết trong nhà ở ngõ Mạo Nhi, tám tên vệ sĩ cũng bị giết chết. Khúc Tĩnh Hòa xuất thân thế gia, diễn viên kinh kịch nghiệp dư nổi danh trong chính giới, bạn thân của bà chủ Mai, bình thường thích sắm vai hoa đán, hát “Quý phi say rượu” cực kỳ hay.” “Tôi biết rồi!” “Dạo này ấy mà, liên tục có ba Nghị sĩ quốc hội bị ám sát, đều là bị thích khách cắt cổ giết chết, đều thuộc câu lạc bộ An Phúc mới thành lập. Báo chí ầm ĩ tung trời, lòng người hoảng sợ. Thủ tướng Quốc vụ hạ lệnh Tổng giám cảnh sát phải phá án trong kỳ hạn.” “Thám trưởng Diệp Khắc Nan chắc lại bận rộn rồi!” Xe mui trần xuyên qua Tuyên Vũ môn, tiến vào nội thành, hết rẽ rồi ngoặt, đến ngõ Bách Hoa Thâm Xử. Xuống xe ở cửa tứ hợp viện, Anna nhìn lên mặt trăng trên trời, từ biệt Tần Bắc Dương: “Trông đêm nay, trời đêm xanh man mác, cùng quân gặp lại, lòng đầy vui mừng.” Tần Bắc Dương và Cửu Sắc lại thả dây leo xuống tường thành trở lại vườn Viên Minh, ôm lông bờm màu đỏ của “chó lớn”, nằm xuống bụi cỏ dại, nhìn lên sao sáng đầy trời, lẩm bẩm: “Tối tăm lạnh lẽo gió mưa, ó o gà gáy tiếng vừa vọng sang. Khi em đã gặp được chàng, rằng lòng sao chẳng nhẹ nhàng yên vui?” (5) _______________ Chú thích: (1) Một hồ nước trong đất liền có mạch nước ngầm nối với biển rộng. (2) Cảnh giáo: Là đạo Cơ Đốc phái Nhiếp Tư Thác Lợi (Νεστόριος), một nhánh của Cơ Đốc giáo lưu truyền vào Trung Hoa từ thời nhà Đường. (3) Là dấu hiệu nghệ thuật đặc trưng khi nhắc tới hệ thống hang Mạc Cao, Đôn Hoàng vì gần như trong 492 hang đều có các bức bích họa. (4) Nguyên văn là “nhất giải bất như nhất giải – cái sau kém hơn cái trước. Ngải Tử đi đến vùng duyên hải, nhìn thấy con vật vừa dẹp vừa tròn, có nhiều chân. Ông ấy không biết là con gì liền hỏi cư dân địa phương, họ nói đó là con cua. Sau đó Ngải Tử nhìn thấy mấy loại cua nữa nhưng nó nhỏ hơn loại trước đây, Ngải Tử than thở “sao các loại cua không như nhau”. (5) Trích Phong vũ – Trịnh Phong – Kinh Thi.