← Quay lại trang sách

Chương 33 Cơ thể máy móc có linh hồn

Một tháng sau, mùa xuân Bắc Kinh quá ngắn ngủi, ví như sương sớm, xưa nhiều khổ đau (1)Đại học quốc lập Bắc Kinh, Tần Bắc Dương vừa thay xong bóng điện cho thư viện, đi ra bắt gặp Âu Dương Anna. Tơ liễu thoảng qua mặt, hai người sóng vai đi đến đại điện phủ công chúa. “Lúc tôi tu sửa cung điện này, nghe một vị sư phụ già nói, công chúa là con gái thứ tư của hoàng đế Càn Long, được phong làm Hòa Thạc Hòa Gia công chúa. Tứ công chúa sinh ra đã bị dị dạng, giữa ngón tay có màng dính, giống như chân vịt, không thể duỗi thẳng, lại giống như tay Phật, được người đời xưng là “Phật thủ công chúa”. “Phật thủ công chúa?” Anna xoa vòng ngọc trên ngón giữa tay trái: “Tôi thích!” “Đáng tiếc, công chúa chỉ sống đến năm hai mươi ba tuổi, nàng gả cho anh họ Phúc Khang An, khi còn sống có một đứa con trai. Sau khi chết nàng được chôn cất tại ngôi mộ công chúa ở bờ sông Thông Huệ, đến nay phần mộ vẫn còn tồn tại.” “Anh ấy à, chỉ thích mộ.” Tần Bắc Dương cười vang: “Tôi sinh ra trong mộ mà lại.” “Nếu ngón tay tôi có màng dính, hoặc có sáu ngón, trưởng thành giống quái thai, anh còn thích tôi không?” “Chuyện này…” Tần Bắc Dương mười tám tuổi quá thành thật chất phác, thổ lộ thật: “Chắc là không.” “Hừm! Tôi lại thích tính thành thật của anh! Đàn ông trên đời, ai cũng lời ngon tiếng ngọt, nào chất phác như anh.” Anna hất tóc, vài lọn xoăn tơ bay lên mặt cậu: “Tôi muốn đến nghe Giáo sư Tiền Huyền Đồng giảng bài, anh đi cùng không?” “Tôi đâu phải sinh viên, làm sao đi nghe giảng với cô được?” Âu Dương Anna chọc vào nách cậu: “Nhưng chẳng phải anh suốt ngày nghe trộm tiết học của Giáo sư Vương Gia Duy còn gì?” Cô bước vào phòng học lớn trong phủ công chúa, Tần Bắc Dương bò lên nóc nhà giống trước kia, lật mái ngói nhìn trộm. Một lát sau, Tần Bắc Dương nằm trên mái nhà đại điện phủ công chúa, phơi nắng cuối xuân, bỗng thấy đám mây rẽ ra một chiếc khí cầu to lớn. Khí cầu càng ngày càng gần, túi khí hình con thoi, khoang dưới màu đen, cánh quạt càng lúc càng chậm. Thân khí cầu có họa tiết tiền đồng thiên viên địa phương, đây chẳng phải khí cầu nhà Tiền Khoa Thượng Hải ư? Các học sinh vọt ra sân trường, đa số đều nhìn thấy khí cần lần đầu tiên, giống như thấy thần tiên trên trời. Anna đi ra nhìn thấy cảnh này, nhớ tới nửa năm trước ở núi Đạt Ma Đông Hải, nhìn thấy chàng thiếu niên Tần Bắc Dương từ trên trời giáng xuống. Khí cầu thả neo dừng lại, một người trẻ tuổi đeo kính nhảy xuống, không chênh lệch mấy tuổi so với nhóm học sinh vây xung quanh. Tần Bắc Dương ở trên nóc nhà nhìn xuống, quả nhiên là Tiền Khoa. Người đầu tiên ra nghênh đón lại là Giáo sư Tiền Huyền Đồng. Hóa ra ông ta là chú ruột của Tiền Khoa, xuất thân danh môn vọng tộc Tiền thị Hồ Châu. Chiếc khí cầu mới tinh này cất cánh từ trường học hàng không Nam Uyển, Tiền Khoa đích thân điều khiển, bay thử vào thành Bắc Kinh, vừa khéo đến Bắc Đại thăm ông chú Tiền Huyền Đồng. Nhiều vị Giáo sư chạy đến chụp ảnh lưu niệm chung với khí cầu. Tiền Khoa đang định lái khí cầu trở về, Tần Bắc Dương bỗng nhảy ra trước mặt: “Cậu còn nhận ra tôi không?” “Tần… Bắc Dương?” Xa cách gặp lại, Tiền Khoa ôm chặt lấy cậu. “Cậu đến trường học Nam Uyển học tập ư?” “Đúng vậy, tôi tự do rồi! Ngoài học bay, tôi còn làm việc với Tiến sĩ Karl Hofertein, ông ấy còn nhắc muốn gặp lại cậu đấy.” “Tôi cũng muốn gặp lại ông ấy!” Thực ra, Tần Bắc Dương muốn ôn lại cảm giác bay lên không trung tuyệt vời thì có. Cậu và Tiền Khoa trèo lên khí cầu, Anna ngơ ngẩn ngửa đầu vẫy tay chào. Khí cầu cất cánh. Tử Cấm Thành ở dưới chân. Tần Bắc Dương lần đầu tiên nhìn thấy hoàng cung, đếm được điện Thái Hòa, điện Trung Hòa và điện Bảo Hòa. Phổ Nghi đang làm tiểu Hoàng đế bên trong, thời gian đóng băng dưới hàng mái ngói lưu ly vàng kim. Qua Ngọ môn và Dữ Đoan môn, khí cầu bay qua Thiên An môn nguy nga, lúc đó quảng trường không lớn lắm, đa phần là kiến trúc công sở. Bay qua Thiên bộ lang (2) và Đại Thanh môn, bên trái là sứ quán các nước ngõ Đông Giao Dân Hạng, nhìn thấy rõ binh lính nước ngoài đang thao luyện. Tiền Khoa nói, chiếc khí cầu này được cậu ta thiết kế làm mới sau khi đến Bắc Kinh. So với “Số hiệu Science” ở Thượng Hải, chiếc này đặt tên là “Số hiệu Dân chủ”, tiếng Anh là Democracy, phiên âm Đức là Mr. Klassie. Qua Chính Dương môn, dọc theo trục trung tâm Bắc Kinh bay về phía Nam, phía Đông gần Thiên Đàn, phía Tây gần Tiên Nông Đàn, còn nhìn thấy mặt nước đình Đào Nhiên (3). Qua lầu cổng thành Vĩnh Định môn, đồng ruộng mênh mông. Xa xa nhìn thấy cây cối tươi tốt, ao hồ soi sáng Nam Uyển. Khí cầu bay qua Đại Hồng môn, hạ xuống đường băng. Đây là nơi cất cánh hạ cánh sớm nhất Trung Hoa. Năm thứ hai, trước khi anh em người Mỹ Wright bay thử lần đầu, đã có hai chiếc máy bay Pháp từng biểu diễn ở Nam Uyển. Năm thứ hai Dân quốc, Viên Thế Khải được cố vấn quân sự người Pháp Bari đề nghị mua sáu chiếc phi cơ Deron, loại bốn hình hai cánh về làm phi cơ huấn luyện, khai trương trường dạy phi công Nam Uyển đầu tiên ở châu Á. “Tôi đã được điều khiển bay cùng với giáo viên rồi.” Tiền Khoa vỗ vào máy bay dừng trên mặt đất: “Sang năm tôi sẽ sang Pháp vừa học vừa làm, chuyên khoa thiết kế hàng không.” Tần Bắc Dương vuốt hai tầng cánh máy bay than thở: “Cảm giác ngồi máy bay nhất định không giống với khí cầu.” “Đương nhiên! Bắc Dương, tôi dẫn cậu đi xem bảo bối càng thú vị hơn.” Hai người ra khỏi trường học Nam Uyển, bước vào xưởng quân giới bốc khói đen lân cận. Chào đón bọn họ là người phương Tây đeo kính, tóc rối bù, toàn thân đầy dầu máy, chính là tổng cố vấn xưởng quân giới – Tiến sĩ Karl Hofertein. Tề Viễn Sơn cũng đang huấn luyện tại căn cứ Nam Uyển, bất ngờ gặp nhau, còn không hoan hỉ ư. Mọi người đi vào kho hàng tối, giống như phần mộ trong địa cung. Tần Bắc Dương ngửi thấy mùi vị quen thuộc, dấu hiệu chẳng lành nảy lên, miếng huyết ngọc ấm trên ngực bắt đầu nóng lên. Bật đèn, rọi sáng hai đôi cánh màu đen – thân thể to như chó săn dòng họ Baskervilles, đôi cánh dài gấp ba chiều dài thân thể, tứ chi có vuốt sắc nhọn như thú, cộng thêm gương mặt hình thù kỳ quái. Thiên Sứ Bốn Cánh. Con thú trấn mộ trú ngụ tại xưởng quân giới Nam Uyển, không rõ sống chết hoặc hoàn toàn ngủ say, trong cơ thể phát ra tiếng bánh răng ùng ục, hơn nữa hơi tỏa nhiệt, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ mở mắt sống lại… Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn ngừng thở, chẳng phải thú trấn mộ mới đào ra từ ngôi mộ Cảnh giáo Phòng Sơn đang được cất giữ trong kho bạc ngân hàng Giao thông ư, tại sao lại xuất hiện ở đây? Hóa ra, nửa tháng trước, Bộ Lục quân trưng dụng con thú trấn mộ này, vận chuyển đến xưởng quân giới Nam Uyển cải tạo. “Các người còn muốn đánh trận bằng thú trấn mộ?” Tần Bắc Dương tức điên, đây là quái vật mà cậu và Cửu Sắc lấy hạt dẻ trong lửa (4), mạo hiểm bị cánh sắt chặt đứt đầu mới bắt được dưới địa cung. “Không… dùng nó để… bay!” Tiến sĩ lắp bắp tiếng Trung, Tiền Khoa biểu đạt đầy đủ hộ ông ta: “Thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh có bốn cái cánh quạt có thể bay nhanh, cũng giống như hai cánh máy bay trường học Nam Uyển của chúng ta. Nếu như nắm bắt được nguyên lý vận hành của nó, cải tạo và phục chế, ắt chế tạo được thiết bị bay của riêng người Trung Hoa. Giống như người Đức có khí cầu Zepplin, còn chúng ta thì có Thiên Sứ Bốn Cánh.” “Cậu đang nói – thú trấn mộ tương lai không những phải chiến đấu trên mặt đất, mà còn phải bay lên trời?” “Thú trấn mộ biết bay sẽ thay đổi lịch sử.” Tiền Khoa thay mặt cho Tiến sĩ: “Chúng tôi đang tu bổ những chỗ tổn hại, phục hồi bốn cánh bị gãy, còn phải lắp thêm động cơ hàng không vào trái tim nó. Theo như cách nói thịnh hành ở phương Tây thì chính là “cơ thể máy móc có linh hồn”.” “Linh hồn… cái gì cơ thể?” Tiền Khoa chỉ vào ngực thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh: ““Cơ thể máy móc có linh hồn” chính là kết hợp máy móc hiện đại với sức mạnh tâm linh. Mặc dù “cơ thể máy móc có linh hồn” bị giới khoa học chính thống vứt bỏ, cho rằng chỉ là trò lừa gạt, chả khác gì nghiên cứu siêu năng lực và linh hồn. Nhưng chân lý thường nằm trong tay thiểu số.” “Tôi… chẳng hiểu gì!” Tần Bắc Dương hơi tự ti, bằng cấp cao nhất của cậu là tiểu học năm thứ ba, sau đó theo cha học tập tay nghề thủ công. Cho dù cậu học tập kiến thức uyên thâm ở “thư viện Thiên Quốc”, tự học thành tài, nhưng kiến thức khoa học phương Tây vẫn dừng lại ở giai đoạn tiểu học. Tiến sĩ Karl Hofertein đốt một điếu thuốc, chẳng thèm để ý tới lời nhắc “cấm hút thuốc” trên tường. “Tôi say mê “cơ thể máy móc có linh hồn” mười năm rồi. Đến tận khi phát hiện ra thợ thủ công Trung Hoa 1000 năm trước đã chế tạo được “cơ thể máy móc có linh hồn” cổ xưa nhất.” Tiến sĩ nói tiếng mẹ đẻ: “Tần, cha cậu chính là kỹ sư “cơ thể máy móc có linh hồn” vĩ đại nhất đương thời.” “Nhưng việc này đi ngược lại quy củ tổ tiên chúng tôi.” “Thế kỷ 20, tất cả quy củ xa xưa đều đã diệt vong! Chỉ có “cơ thể máy móc có linh hồn” mới vĩnh hằng bất diệt.” Tiến sĩ Karl Hofertein vuốt ve đầu và chiếc cánh bị gãy của Thiên Sứ Bốn Cánh, giống như vuốt ve mái đầu con mình. Thú trấn mộ vĩnh hằng bất diệt, Cửu Sắc vĩnh hằng bất diệt – Tần Bắc Dương tự nhủ. “Tần, tôi hy vọng cậu tiếp tục công việc của cha cậu, ở lại xưởng quân giới Nam Uyển, cùng cải tạo Thiên Sứ Bốn Cánh với chúng tôi, chúng ta sẽ làm ra thú trấn mộ biết bay đầu tiên trên thế giới.” Tần Bắc Dương nhăn mày nhìn kỹ thú trấn mộ, quả quyết lắc đầu: “Không, hãy đưa Thiên Sứ Bốn Cánh về kho bạc ngân hàng, đây là văn vật, không phải vũ khí.” “Xin lỗi, Tần, đây là mệnh lệnh Bộ Lục quân, phải cải tạo thú trấn mộ này.” Đối mặt đôi mắt màu lam của Tiến sĩ, Tần Bắc Dương lùi lại hai bước, Cửu Sắc và Đường đao đều không ở bên cạnh, có khóc cũng chẳng làm gì được. “Vì sao bọn họ không đưa quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường về đây?” Tề Viễn Sơn chín chắn lão luyện hơn, nắm cánh tay cậu, thì thầm: “Phải bàn bạc kỹ hơn, đi thôi.” ___________ Chú thích: (1) Trích hai câu trong bài Đoản ca hành của Tào Tháo. (2) Thiên bộ lang: hành lang ngàn bước, hai bên là nơi làm công của triều đình, Đại Thanh môn: tòa kiến trúc nằm giữa trung tâm Bắc Kinh, không phải cửa thành, không có lầu gác. (3) Thiên Đàn: Nơi đời nhà Minh, Thanh tế trời, mong được mùa. Tiên nông đàn: Nơi đầu xuân hoàng đế dẫn văn võ bá quan tế ruộng. Đình Đào Nhiên: Một trong bốn đình nổi danh nhất lịch sử. (4) Ví với việc bất chấp nguy hiểm làm việc cho người khác, mà bản thân không được gì.