Chương 43 Anna cứu Bắc Dương
Trời còn chưa sáng, trên khu thành Bắc Kinh cũ, trăng lưỡi liềm cong vútBên trong con ngõ Bách Hoa Thâm Xử, trên bậc cửa một căn tứ hợp viện, có một bà lão đang đứng trong tiết Hàn Lộ. Bà mặc quần áo thời Thanh cũ, ăn mặc chỉnh tề tựa như đang ngây dại đợi người xuất chinh trở về. Trong chái nhà tứ hợp viện, Âu Dương Anna mười tám tuổi đang nằm một mình trên giường, trằn trọc trở mình, cả đêm không ngủ. Mấy ngày nay cô đều mơ đi mơ lại một giấc mơ giống nhau, cô nhìn thấy khuôn mặt một thiếu niên tựa như Tần Bắc Dương, nhưng nhìn kĩ lại mắt mũi thì lại có điểm khác biệt khó nói rõ. Anna sờ vào chiếc gối trống trơn bên cạnh, cô đang đợi A U. Sáng sớm nay, cô bé mười lăm tuổi ra ngoài một mình, đến khi trời tối vẫn còn chưa quay lại. Âu Dương Anna đặc biệt lo lắng, cô vốn muốn ra ngoài tìm nhưng bị Tề Viễn Sơn cản lại. Gần đây nghị viên Quốc hội bị ám sát liên tục, kinh thành giới nghiêm, bất cứ kẻ nào tự tiện ra ngoài buổi tối cũng sẽ bị bắt, thậm chí bị bắn chết. Tứ hợp viện yên ắng cả một đêm. Chỉ có bà lão bên ngoài cửa vào giờ này mỗi đêm đều ra đầu ngõ đợi hồn phách của ông chồng đã hy sinh trong trận chiến năm Canh Tý. Anna và A U đều có phòng riêng, nhưng thường ngủ cùng trên một chiếc giường, ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Mấy ngày nay, dường như A U có tâm sự, cô bé thường nhìn về phía chiếc chuông gió dưới mái hiên thở dài. Có một lần, A U gội đầu cho Âu Dương Anna, khi xả nước cho mái tóc đen nhánh xoăn tự nhiên, Anna hỏi cô bé: “Em A U, trong lòng em đang suy tư điều gì? Suy nghĩ những gì?” “Em nhớ đến thời gian năm đó khi ở trong thành Bắc Kinh” Khi đó A U vẫn còn là một đứa bé gái, bị tên Giám sát lăng mộ phủ Nội vụ thu nhận làm con ở, kỳ thực là hắn muốn nuôi cô bé đến mười hai tuổi làm nô lệ tình dục. Ngay trong cảnh nguy khốn thất thân, A U đã dùng kéo đâm thủng tim chủ nhân, may mà được tòa án địa phương của Bắc Kinh tuyên trắng án, nhưng lại đi lướt qua Tần Bắc Dương, theo tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La bước lên con đường của thảo nguyên và lục lạc… “Em sợ ở trong thành Bắc Kinh này lại rơi vào động ma sao?” Anna là con gái của gã hải tặc giết người vô số, có dòng máu lai của người Java Nam Dương, lại lớn lên ở núi Đạt Ma trên Đông Hải, tự khắc có tính cách như biển lớn, cho dù đến đâu cũng không mất bình tĩnh, “Em đừng sợ! Trên có trời xanh, chị nhất định sẽ bảo vệ em” “Cho dù trời có trong xanh thì cũng sẽ đến lúc mặt trời lặn, trăng lên cao, đêm ngày luân chuyển” A U nói năng càng ngày càng nho nhã, cô dùng khăn lau sạch mái tóc cho Âu Dương Anna, vuốt thêm dầu hoa quế rồi ngửi mùi thơm trên tóc mà nói: “Chị, chị thật xinh đẹp” “Chị hơn em ba tuổi, chị còn đang ngưỡng mộ em A U trẻ trung đây” Cô gái mười tám tuổi đang ngưỡng mộ cô gái mười lăm tuổi, A U lắc đầu nói: “Chị, có phải chị thích Tần Bắc Dương không?” “Sao em lại hỏi câu khiến người ta đỏ mặt như vậy chứ?” Âu Dương Anna quay mặt đi chỗ khác, cô nhìn vào chiếc mái bằng trong gương, còn cả một đôi mắt màu lưu ly. “Em hỏi bừa vậy thôi, chỉ là em cảm thấy hai anh chị rất xứng đôi” A U cười hờ hững, mặc dù là chị em trên danh nghĩa nhưng tính cách của cô lại hoàn toàn trái ngược với Anna, giống như tên của cô vậy – âm u như ngọn lửa nhỏ, tối tăm như cõi âm phủ lạnh lẽo. Cô gần như không nói chuyện với người lạ, đôi mắt đen to và sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm vào người khác, khiến người ta khiếp hồn khiếp vía, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống. Nhưng càng là ánh mắt thế này cộng thêm một thân thể nhỏ bé tưởng chừng như yếu ớt thì càng có một trái tim kiên cường và một nguồn năng lượng dồi dào vô biên… Từ sau khi cha mất, phải sống cuộc sống của người bình thường, Âu Dương Anna đã hiểu thêm nhiều lý lẽ hơn. Chỉ trong chốc lát, bên ngoài tứ hợp viện đã vang lên tiếng gõ cửa. A U quay về rồi sao? Khoảng sân trước bình minh vô cùng tĩnh lặng, Anna vừa mặc quần áo xong, Tề Viễn Sơn đã khoác chiếc áo sơ mi trắng của quân nhân, từ chái nhà bên cạnh bước ra mở cửa. Ngoài cửa là bóng một người đàn ông đang đứng, người này mặc một chiếc áo dài bằng tơ lụa, đầu đội mũ phớt trắng, giấu khuôn mặt trong bóng tối. “Thám trưởng Diệp?” Đối phương đặt một ngón tay dọc trên môi: “Suỵt! Đừng để người khác nghe thấy, chú lén đến tìm các cháu đấy!” “Xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Âu Dương Anna cũng bước ra, dưới vầng trăng khuyết, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Diệp Khắc Nan không chút sợ hãi, đây là đôi mắt duy nhất cô có thể tin cậy được ở thành Bắc Kinh này. “Nói ra thì dài nên chú chỉ nói trọng điểm thôi – Tần Bắc Dương hiện đang vướng phải cảnh khó khăn, sống chết mong manh, cần sự trợ giúp của các cháu” Anna hạ giọng xuống hỏi: “Anh ấy đang ở đâu ạ?” “Chú không biết, nhưng chắc là vẫn đang ở Phòng Sơn – Bắc Kinh” “Phòng Sơn?” Diệp Khắc Nan vỗ vai Tề Viễn Sơn: “Tần Bắc Dương đã gây họa lớn, hiện giờ cả thành đều đang lùng bắt cậu ấy, đã có người nhận ra mặt cậu ấy, có phải các cháu từng ở căn cứ Nam Uyển của quân Bắc Dương không?” “Điều này…” Tề Viễn Sơn hít ngược lại một hơi lạnh, “Lẽ nào là thuộc hạ của tướng quân Tiểu Từ?” “Đúng, cậu ấy đã bắt cóc tướng quân Tiểu Từ” “Trời ơi! Giống như trong “Tam Quốc” có người bắt cóc Tào Tháo vậy, có mười cái đầu cũng không giữ nổi!” Chỉ còn một ngày nữa là Tề Viễn Sơn sẽ đến Thiên Tân để ngồi thuyền sang trường Sĩ quan Lục quân Nhật Bản du học, nhưng Tần Bắc Dương xảy ra chuyện như vậy, cậu ta thực sự không yên tâm. “Nếu Tần Bắc Dương vẫn còn ở Phòng Sơn, vậy thì nơi an toàn nhất chính là ngôi mộ triều Đường ở thôn Phần Vương mà bọn cháu đã đến thăm dò hai tháng trước!” “Cậu ấy ở trong mộ sao?” Diệp Khắc Nan cảm thấy rất có lý, “Đúng rồi, cậu ấy sinh ra trong mộ cổ, lại lớn lên ở địa cung, trời sinh đã thích hợp với không khí nơi đó” “Chúng ta đi Phòng Sơn ngay thôi!” Anna không nói thêm lời nào nữa, lập thức chạy ra cửa, Tề Viễn Sơn cản cô lại: “Trời còn chưa sáng, lệnh giới nghiêm còn chưa bỏ, cô sẽ bị binh lính chặn lại đấy” “Nhưng đợi đến khi trời sáng, e rằng Tần Bắc Dương đã chết rồi!” “Chú có xe! Các cháu đi theo chú” Diệp Khắc Nan chấm dứt cuộc thảo luận này, Tề Viễn Sơn thay quần áo thường phục, giắt súng lục vào thắt lưng, Anna cải trang thành thôn nữ. Ba người ra khỏi con ngõ Bách Hoa Thâm Xử, sau lưng vẫn là bà lão ngây dại đợi hồn. Một chiếc xe hơi màu đen đang đậu ngoài ngõ, trên xe treo biển Phòng cảnh sát Bắc Kinh, có thể đi lại không trở ngại. Diệp Khắc Nan nhấn ga, phi như bay ra khỏi Phụ Thành môn ở phía Tây Bắc Kinh. Chiếc xe hơi phi như điên trên cánh đồng hoang, khi lái đến vùng Phòng Sơn xa xôi thì mặt trời cũng đã lên cao. Qua cửa sổ xe, Tề Viễn Sơn nhìn thấy đoàn bộ binh và kỵ binh dài liên miên, dường như quân đội toàn thành đã được điều động để lùng bắt người ở mỗi một thôn và sơn cốc tại Phòng Sơn. Chắc hẳn là lệnh của Thủ tướng Đoạn – cho dù còn sống hay đã chết cũng phải đưa Tiểu Từ, còn về tên tội phạm bắt cóc Tần Bắc Dương thì giết không luận tội. Quả nhiên đã có quân đội đang đóng quân ở thôn Phần Vương, vậy nhưng không ai dám kiểm tra xe của Diệp Khắc Nan, bọn họ lặng lẽ lái xe đến phía sau ngôi mộ triều Đường. Âu Dương Anna phát hiện ra cửa vào mộ đã bị phá, bèn cùng Tề Viễn Sơn chui vào bên trong. Diệp Khắc Nan ở lại bên ngoài canh gác. Đi sâu vào bên trong ngôi mộ Cảnh giáo một nghìn hai trăm năm trước, Anna phát hiện ra Cửu Sắc ở hậu thất phía trong địa cung, “chú chó lớn” này đang trung thành đứng canh gác cho chủ nhân. Cuối cùng, cô nghe thấy tiếng vọng của Tần Bắc Dương bên dưới giếng vàng… Tần Bắc Dương leo lên sợi dây thừng, ba người gặp lại nhau, mừng mừng tủi tủi, nghẹn ngào không nói nên lời. “Tiểu Từ nói không sai, lần này tôi thực sự chết không có chỗ chôn rồi” Tần Bắc Dương lẩm bẩm một mình, đột nhiên nhớ đến một người, “A U biến mất rồi đúng không?” Âu Dương Anna cắn môi: “Sao anh biết?” “A U, cô ấy…” Tần Bắc Dương không biết phải làm sao để nói rõ, nói rằng “cô ấy là nữ ma đầu” sao? “Nghe nói tướng quân Tiểu Từ bị cậu bắt cóc rồi sao?” “Đúng, ông ta đang ở bên dưới” Tần Bắc Dương chỉ về phía giếng vàng ở hậu thất của địa cung, “Tôi đang muốn thẩm vấn ông ta đây” Anna chau mày nói: “Chúng tôi có thể cùng thẩm vấn không?” “Tiểu Từ đã nhớ mặt tôi rồi! Tôi sẽ liên lụy đến hai người, nếu ông ta vẫn còn sống” Cô xé một mảnh vải đen che mặt lại, sau đó cũng che mặt cho Tề Viễn Sơn. “Hai người cũng đừng lên tiếng, tôi sợ ông ta sẽ nhớ giọng của hai người” Vậy là ba người leo dây thừng xuống địa cung bên dưới địa cung. Từ Thụ Tranh đang bị giam cầm đột nhiên phát hiện có thêm hai kẻ bịt mặt, mặc dù nhìn hình dáng thì đều là người trẻ tuổi, một kẻ trong đó còn là nữ – nhưng tuyệt đối không phải “chủ nhân của thích khách” trong động Lôi Âm hôm qua, mắt của hai người không giống nhau, nữ thích khách có đôi mắt đen và sâu thăm thẳm, còn cô gái trước mặt lại giống người nước ngoài. Tần Bắc Dương ngồi xuống trước mặt Tiểu Từ mà hỏi: “Được rồi, bây giờ tôi hỏi ông trả lời, nếu nói dối tôi sẽ giết ông!” “Được, tôi đảm bảo sẽ trả lời rõ đầu đuôi ngọn nguồn” “Vì sao ông muốn cướp chiếc quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường?”