Chương 44 Chìa khóa của Thiên tử
Đối mặt với câu hỏi của cậu trai mười tám tuổi Tần Bắc Dương, Tiểu Từ khẽ thở dài: “Ba tháng trước, tôi và Khúc Tĩnh Hòa cùng tham gia yến tiệc ở Câu lạc bộ An Phúc, anh ta say rượu lỡ lời tiết lộ trong nhà có cất giấu một báu vật, đó là quan tài của Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ – cháu của Võ Tắc Thiên và Cao Tông Lý Trị, đào được từ trong ngôi mộ lớn trên Bạch Lộc Nguyên ở Thiểm Tây vào năm ngoái. Hơn nữa, bên trong thi thể của Chung Nam Quận vương còn ẩn giấu một bí mật lớn. Ai có được bí mật này có thể đạt được bá nghiệp”“Bí mật lớn gì cơ?” Trong lòng Tần Bắc Dương cũng vô cùng hoảng hốt, cậu được sinh ra trong địa cung của ngôi mộ trên Bạch Lộc Nguyên, ngay trên quan tài của Chung Nam Quận vương, nghe nói khuôn mặt nghìn năm không thối rữa của tiểu Hoàng tử rất giống mặt cậu. Từ tên thích khách tàn ác thần bí, đến bá chủ bến Thượng Hải Âu Dương Tư Thông, đến nghị viên Quốc hội rồi cả quân phiệt Bắc Dương, bao nhiêu người hy sinh máu và tính mạng chỉ vì theo đuổi bí mật ký sinh trên thi thể tiểu Hoàng tử triều Đường! “Trong cuốn “Liệt Tử – Thang Vấn” có nói: Phía Đông biển Bột Hải không rõ cách mấy nghìn tỷ dặm có một khe lớn, thực ra là một khe sâu không đáy, tên gọi là Quy Khư. Nước của thiên hạ, dòng chảy của ngân hà, không có dòng chảy nào đổ vào mà cũng không tăng không giảm” “Nghĩa là gì? Xin hãy nói tiếng người!” “Thiên hạ nhất thống, bát hoành nhất vũ!” “Nghe hơi quen quen?” “Tôi nói thẳng ra vậy!” Tiểu Từ dù sao cũng đã liều một phen, từ khi bị bắt đến ngôi mộ cổ triều Đường này, ông cũng không còn ý định sống sót được mà ra ngoài, “Các cậu đã từng nghe đến thiên tử trấn mộ chưa?” Dưới lòng đất nơi thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh được đào ra, trên đầu vẫn còn thú trấn mộ Cửu Sắc trấn thủ, đám người này tựa như đống đồ chôn theo chủ mộ, nghe đến bốn chữ “thiên tử trấn mộ” thì không khỏi toát mồ hôi lạnh sau lưng. “Tôi biết!” Tần Bắc Dương nhìn vào đôi mắt của Tiểu Từ, cậu cho rằng khả năng ông ta nói dối là cực thấp. “Chiếc chìa khóa mở Càn lăng nằm trong quan tài của Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ – đứa cháu chết yểu của Cao Tông Lý Trị và Nữ hoàng Võ Tắc Thiên!” “Chìa khóa ư?” Trong đầu Tần Bắc Dương thoáng qua một câu mà thầy giáo Mặt Nạ Quỷ ở “trường học Thiên Quốc” đã từng nói: “Còn thiếu một chiếc chìa khóa!” Thì ra chiếc chìa khóa này không chỉ có mỗi bản thân cậu mà còn cả quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường! Hoặc cũng có thể nói, mười tám năm trước, khi được sinh ra trong ngôi mộ lớn triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên, ngay trên quan tài tiểu Hoàng tử, Tần Bắc Dương bẩm sinh đã hội tụ đầy đủ thuộc tính của chiếc chìa khóa này! “Nhưng cụ thể trong quan tài có thứ gì chỉ có quỷ mới biết được!” Tiểu Từ đã quên mất mình hiện giờ là một tù nhân, ông ta càng nói càng hưng phấn, tựa như đang họp ở Bộ Lục quân vậy, “Nhưng thông qua vị tiểu Hoàng tử triều Đường này, chúng ta sẽ có cơ hội mở Càn lăng, đào ra thiên tử trấn mộ” “Lấy gì làm bằng chứng?” Thực ra, Tần Bắc Dương không hề nghi ngờ về mối quan hệ giữa Thiên tử trấn mộ, Càn lăng của Võ Tắc Thiên và quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường, nhưng cậu cần phải moi ra nhiều bí mật hơn từ miệng Từ Thụ Tranh. “Năm đó, tôi vừa mới hai mươi tuổi, trên đường cầm kiếm ngao du thiên hạ có đi qua Bạch Lộc Nguyên và núi Chung Nam, lúc đó, tôi có nghe chuyện từ đạo quán trên núi. Tuyên Thống nguyên niên, Nhiếp chính vương Tái Phong đã từng bí mật phái binh mã thực hiện một nhiệm vụ bí mật. Khi đó, tôi vừa tốt nghiệp trường Sĩ quan Lục quân Nhật Bản trở về nước, cũng có nghe qua tin này” Tuyên Thống nguyên niên? Trong lòng Tần Bắc Dương thầm kinh động, chín năm trước, hành động quân sự của Nhiếp chính vương có liên quan đến bí mật thân thế của mình ư? “Nhiếp chính vương đã đào Càn lăng sao?” “Có người muốn đào nhưng Nhiếp chính vương đã nghiêm cấm không được động đến Càn lăng, nói là sợ động đến khí Đế vương của Quan Trung, ảnh hưởng đến giang sơn Đại Thanh, thậm chí là chế độ Hoàng đế hơn hai nghìn năm. Nhưng ba năm sau, khi cách mạng Tân Hợi nổ ra, triều Thanh vẫn sụp đổ đấy thôi!” “Tướng quân Tiểu Từ, ông có dã tâm chiếm đoạt thiên hạ, muốn lấy được thiên tử trấn mộ trong truyền thuyết, muốn mở Càn lăng của Cao Tông Lý Trị và nữ hoàng Võ Tắc Thiên. Mà chiếc chìa khóa mở Càn lăng lại chính là cỗ quan tài của Chung Nam Quận vương triều Đường Lý Long Kỳ” “Không sai, tôi đã ra giá mười nghìn đồng bạc với Nghị viên quốc hội Khúc Tĩnh Hòa để mua quan tài tiểu Hoàng tử, vậy mà anh ta lại từ chối. Tuy nhiên, phàm là thứ mà Tiểu Từ tôi muốn có được thì cho dù là mặt trăng trên trời tôi cũng phải hái xuống! Tôi lại đến nhà thăm hỏi lần nữa, giá trao đổi là thăng chức cho Khúc Tĩnh Hòa làm Thứ trưởng Giao thông, đảm bảo cho anh ta tiếp nhận chức Tư lệnh Giao thông của Nội các nhiệm kỳ tới. Anh ta chần chừ mãi, để được làm người kế nhiệm đứng đầu hệ Giao thông, cũng vì sợ đắc tội với tôi bèn đồng ý giao cỗ quan tài triều Đường cho tôi” “Cái đêm Khúc Tĩnh Hòa bị ám sát, ông đã phái người đến nhà ông ta lấy cỗ quan tài về. Ai ngờ rằng thích khách giả trang thành thuộc hạ của ông, làm giả thư của ông, đem quan tài đi trước rồi giết cả nhà Khúc Tĩnh Hòa. Nhưng bởi việc ám sát mất quá nhiều thời gian, vừa lúc người ông phái đi lại đến nơi, hai bên gặp nhau ngay tại con đường nhỏ ở Địa An môn. Tên thích khách lẻn vào ẩn náu trong quan tài rồi được đưa đến Bộ Lục quân, suýt nữa thì hành thích cả ông” Thấy Tần Bắc Dương phân tích tỉ mỉ kín kẽ như vậy, Từ Thụ Tranh không khỏi cảm thán: “Không sai chút nào!” “Ông đã nhìn thấy tiểu Hoàng tử bên trong quan tài chưa?” “Rồi, không hề thối rữa, lại còn là một chàng trai khôi ngô, hơn nữa…” Ánh đèn vừa hay chiếu sáng khuôn mặt Tần Bắc Dương, Từ Thụ Tranh cảm thấy có chút quen thuộc, “Giống như… Trời ơi! Hơi giống như cậu!” Anna và Tề Viễn Sơn đang bịt mặt đều nhìn về phía khuôn mặt của Tần Bắc Dương, mặt chàng trai mười tám tuổi hơi đỏ lên, cậu lắc đầu nói: “Không được nhìn tôi!” “Tôi hiểu rồi, bởi vậy cậu cũng muốn lấy cỗ quan tài của Chung Nam Quận vương về?” “Đừng có đoán bừa!” Tần Bắc Dương giấu mặt vào trong bóng tối, “Câu hỏi thứ hai – trong ngôi mộ Cảnh giáo này, chúng tôi đã đào ra thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh, vốn định đặt ở kho bạc của Ngân hàng Giao thông, vì sao nó lại xuất hiện ở xưởng công binh Nam Uyển?” “Năm ngoái, tôi đã muốn cải tạo thú trấn mộ thành vũ khí bí mật trên chiến trường. Tôi lệnh cho Tiến sĩ Karl Hofertein phụ trách việc này, mời thợ thủ công hoàng gia thời Thanh cũ làm thợ cơ khí trưởng xưởng công binh Nam Uyển, cải tạo được thú trấn mộ Cóc Vàng và thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu” “Người thợ thủ công hoàng gia triều Thanh cũ mà ông nói đến chính là Tần Hải Quan phải không?” “Đúng vậy! Nếu không phải tôi mời bác sĩ nước ngoài khám cho ông ấy, chỉ e ông ấy đã bị bệnh chết lâu rồi” “Tần Hải Quan là thợ chế tạo thú trấn mộ, ông lại ép ông ấy thành thợ chế tạo vũ khí giết người!” Tiểu Từ lại hiên ngang lẫm liệt nói: “Trung Quốc có thú trấn mộ làm vũ khí, trong có thể thống nhất Nam Bắc, ngoài có thể giành lại lãnh thổ đã mất” “Vậy nên ông đã đưa thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh đặt bên trong kho bạc của Ngân hàng Giao thông đến xưởng công binh Nam Uyển để cải tạo?” Tần Bắc Dương trực tiếp nhảy đến câu hỏi tiếp theo, “Nhưng vì sao ông lại đích thân đưa con thú trấn mộ này lên máy bay của người Pháp?” “Điều này…” Mồ hôi túa ra trên trán Tiểu Từ, “Nhà đại Hán học Pelliot, cũng là Thứ quan võ quán của Công sứ quán Pháp đóng trụ sở tại Trung Quốc đã đại diện cho chính phủ Pháp đứng ra đòi thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh. Ông ta nói văn vật này do ông ta đích thân đào ra từ trong ngôi mộ cổ, cũng là thành quả của đội khảo cổ liên hiệp Trung – Pháp, nên vận chuyển về Pháp để tiến hành nghiên cứu học thuật, giống như ông ta đã vận chuyển sáu nghìn cuốn di thư Đôn Hoàng đến Paris vậy. Mà tôi thấy nước Pháp bây giờ còn đang chiến tranh, làm sao có thể bảo vệ an toàn cho báu vật quốc gia của Trung Quốc chứ?” “Chỉ e ý đồ thực sự của chính phủ Pháp là cải tạo con thú trấn mộ này thành vũ khí, đưa đến chiến trường châu Âu đánh nhau với người Đức” “Nước Pháp nhất định phải có được thú trấn mộ, họ cam kết sẽ hết sức ủng hộ tôi, còn vận chuyển rất nhiều vũ khí đạn dược và cho vay đồng Franc. Thế cục thất bại của nước Đức đã định, khối Đồng Minh thời Chiến tranh thế giới thứ nhất lấy Anh – Pháp làm trọng tâm chắc chắn sẽ thống trị thế giới trong tương lai. Nếu tôi chọc giận người Pháp thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, vẫn nên dùng món cổ vật này để đổi lấy trợ giúp của nước Pháp thì hơn, dù sao trên lãnh thổ của Trung Quốc cũng có rất nhiều cổ mộ và thú trấn mộ, không thiếu gì một con Thiên Sứ Bốn Cánh này!” Đến đây, Tần Bắc Dương đã hoàn toàn sáng tỏ. Còn về giao dịch giữa Tiểu Từ và đám thích khách, khi ở trong mật đạo trên đỉnh động Lôi Âm, cậu đã sớm nghe rõ rành rành. “Tướng quân Tiểu Từ, nếu muốn chúng tôi tha cho ông một con đường sống – ông phải đồng ý với tôi ba việc”