← Quay lại trang sách

Chương 45 Ba điều kiện

Ởđịa cung dưới địa cung“Ba chuyện?” “Thứ nhất, không tặng thú trấn mộ cho người nước ngoài; thứ hai, lập tức dừng nội chiến; thứ ba, xuất binh thu phục quân Mông Cổ!” Tần Bắc Dương khí phách nêu ra ba điều kiện. Thời gian im lặng trôi. Tiểu Từ nói, “Chuyện này có đáng gì? Thú trấn mộ, tôi không đào đương nhiên không có. Tôi có thể gửi lệnh cấm mọi loại đồ cổ như thú trấn mộ xuất cảnh. Chuyện thứ hai, không phải Tiểu Từ muốn đánh trận, mà quân Hộ Pháp (1) ở phía Nam và Đảng Cách mạng (2) khinh người quá đáng! Tiểu Từ khuyên Tổng thống Đoạn để ý bãi binh là được. Chuyện thứ ba cũng chính là ước mơ tha thiết của Tiểu Từ: viễn chinh đại mạc, thu phục đất đai đã mất, xóa bỏ trăm năm khuất nhục, như Tiết Nhân Quý “tam tiễn định Thiên Sơn” (3), đem lại thành tựu bất hủ muôn đời cho đất nước Trung Quốc” “Tướng quân Tiểu Từ, chuyện cũ bỏ qua, tôi kính trọng ngài là một hảo hán!” Tần Bắc Dương quỳ một chân trên đất, “Nhưng nếu ngài nuốt lời, chúng tôi sẽ đến lấy đầu ngài!” “Tôi là quân nhân, lời hứa ngàn vàng!” “Nhưng ngài cũng phải theo chúng tôi đến chỗ an toàn thì chúng tôi mới đưa ngài về được” Tần Bắc Dương đang định mở trói cho Tiểu Từ thì nghe thấy tầng trên địa cung vang lên những âm thanh thảm thiết. Ai xông vào? Cậu leo dây thừng lên thì phát hiện ra Cửu Sắc đã biến thành thú trấn mộ ấu kì lân với sừng hươu vươn rộng, liên tục phun cầu lửa. Ngoài kia có rất nhiều binh sĩ, dưới đất có bụi tro tàn, hẳn là người bị cầu lửa hỏa táng. Quân đội đã thăm dò đến tận đây rồi. Ngôi mộ lớn này vừa bị khai quật, còn là sào huyệt của thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh. Dù Diệp Khắc Nan đã canh chừng bên ngoài nhưng anh là Thám trưởng, không thể ngăn cản quân đội. Quân lính có chuẩn bị mà đến, còn mang “hàng” chạy vào địa cung, định tấn công thú trấn mộ, quá tàn bạo! Thú trấn mộ có lợi hại hơn nữa cũng không chống được đạn pháo. Tần Bắc Dương lệnh Cửu Sắc thu sừng, lập tức nhảy xuống giếng vàng. Một người một thú lại lần nữa rơi xuống nơi sâu nhất trong ngôi mộ triều Đường. Quân lính nhanh chóng chiếm được hậu thất địa cung nhưng không ai dám nhảy xuống giếng vàng, chỉ dám rọi đuốc xuống dưới. Tần Bắc Dương dí Đường đao lên cổ Từ Thụ Tranh, ép ông phải kêu lên, “Tôi là Tiểu Từ! Không được gây sự! Không được xuống!” Trên kia đã yên ắng nhưng quân lính chắc chắn chưa rời khỏi địa cung, chỉ đang chờ cơ hội giải cứu tướng quân. Tần Bắc Dương cùng Tề Viễn Sơn, Âu Dương Anna nhìn nhau. Tiểu Từ nhíu mày, “Nếu ba người tin tôi, tôi có thể đảm bảo ba người không chết” “Bắc Dương, nếu tin ông ta, chúng ta chắc chắn phải chết” Tề Viễn Sơn rất am hiểu pháp luật và hình phạt của Chính phủ Bắc Dương, hạ giọng nói nhỏ với Tần Bắc Dương. Làm sao bây giờ? Tần Bắc Dương khua thanh Đường đao, đến cạnh hồ bên lòng đất thử cắm mũi đao xuống. Đột nhiên mặt nước sủi bọt… Ngay sau đó một bóng người… một cô gái tóc thắt bím, cứ như tiên cá ngoi lên mặt hồ, người ướt nhẹp lên bờ. Ánh đèn soi sáng đôi mắt đen sâu ấy. Tần Bắc Dương ngã ngửa ra đất, “A U!” “Anh ơi!” Cô gái mười lăm tuổi mặc đồ đen bó sát, đầu ngón tay định chạm vào người Tần Bắc Dương nhưng lại rụt về. Từ Thụ Tranh cuộn mình vào trong góc. Ông ta không sợ Tần Bắc Dương nhưng thấy A U lại sợ muốn chết, hệt như thấy ác quỷ. A U cũng không nhìn Tiểu Từ, nói với Tần Bắc Dương, “Nhanh theo em! Đây là đường trốn duy nhất của anh” “Chuyện này…” “Nói trước, nước lạnh lắm đấy!” Cô lấy hơi, nhảy xuống “hải nhãn” sâu thăm thẳm. Lẽ nào cô muốn bơi ra Bột Hải? Tần Bắc Dương đoán hẳn có đường hầm trốn thoát. Cậu định lặn xuống nhưng lại quay sang nói to với Anna và Tề Viễn Sơn, “Hai người xuống trước, tôi xuống sau cùng” Âu Dương Anna hơi sợ. May mà cô lớn lên ở núi Đạt Ma ngoài Đông Hải, từ nhỏ đã bơi dưới đá ngầm, rất giỏi nhịn thở lặn xuống nước. Nếu không phải con gái Âu Dương Tư Thông, có lẽ cô cũng trở thành hải nữ nhặt ngọc trai. Cô vẫn che mặt, nhảy xuống hồ sâu lặn mất hút. Tề Viễn Sơn nhìn Tần Bắc Dương. Thân làm quân Bắc Dương, tuyệt đối không thể lộ mặt trước Từ Thụ Tranh. Cậu ta vốn là con vịt cạn, sau hai lần suýt chết đuối năm ngoái đã quyết tâm học bơi. Mùa xuân năm nay, cậu ta thường đến Thập Sát Hải hoặc sông Thông Huệ để học bơi, học được rất nhiều cách lặn xuống nước. Trong chớp mắt, làn nước tối tăm cũng nuốt chửng hình bóng Tề Viễn Sơn. Tần Bắc Dương liếc nhìn Từ Thụ Tranh, “Tướng quân Tiểu Từ, sau khi tôi đi ông có thể gọi người đến cứu, có điều đừng quên ba điều kiện ông đã đồng ý!” Cậu vừa định nhảy xuống nước thì gặp phải một vấn đề – Cửu Sắc không muốn xuống nước. Nó là một con ấu kỳ lân, cũng là hỏa kỳ lân. Thủy khắc hỏa, kị nhất gặp nước. Nhưng Tần Bắc Dương tuyệt đối không bỏ lại Cửu Sắc. Cậu ôm chặt cái bờm của Cửu Sắc để nó biến hình thành con chó, nói thầm bên tai, “Cửu Sắc, Cửu Sắc! Mày phải cố chịu! Đừng sợ hãi!” Nói đến đây, nước mắt chảy xuống. Cậu cảm thấy hơi nóng trong lồng ngực Cửu Sắc. Đôi mắt lưu ly của nó đảo hai cái, tỏ ý không để tâm, muốn theo chủ nhân lên núi đao xuống chảo dầu… Vì thế, cậu ôm Cửu Sắc nhảy xuống “hải nhãn” lạnh như băng. Một ngàn hai trăm năm qua, lần đầu tiên thú trấn mộ ấu kỳ lân xuống nước. Nó có vẻ khó chịu, lớp da phát ra âm thanh lục sục khi nước gặp lửa, lại như có vô số ngọn lửa tắt ngấm trong làn nước. A U nói không sai, nước rất lạnh! Tần Bắc Dương lạnh sắp co cứng người. Cậu còn phải ôm chặt Cửu Sắc, đưa nó đi trong nước. Không đúng, ở trong nước, Cửu Sắc chính là một quả tạ, cả hai cứ thế lao xuống đáy vực mịt mù, có lẽ cả người cả thú đều toi rồi… “Hải nhãn Bắc Kinh” của Vương Thát Ma trong truyền thuyết, một người một thú sắp mãi mãi chìm xuống vực sâu… Đột nhiên, Cửu Sắc ấm sực lên, ngọn lửa bốc hừng hực quanh người nhưng Tần Bắc Dương không hề bị bỏng. Ngọn lửa thiêu đốt dưới nước gợi hình ảnh ác long núi Đạt Ma ở Đông Hải. Tần Bắc Dương chợt hiểu ra – Cửu Sắc ăn linh thạch của ác long nên lấy được khả năng của nó. Thú trấn mộ ác long có khả năng dời sông lấp bể. Nước hồ tách làm hai, tựa như khi Moses vượt Biển Đỏ, lại giống lửa cháy khô nước biển. Viên huyết ngọc ở lồng ngực Tần Bắc Dương tỏa hơi ấm xua tan cái lạnh toàn thân. Cậu giẫm trên đá dưới mặt nước, dẫn Cửu Sắc bò qua sông ngầm, xuyên qua thạch bích ở địa cung. A U, Anna, Tề Viễn Sơn đang ở kia chờ cậu. Ba người họ rét run, kề vai nhau sưởi ấm. Đây là một cái động dưới lòng đất rất rộng rãi, sông ngầm chảy xuôi. Một bên thông với “hải nhãn” dưới lòng đất, bên còn lại hẳn thông với Bột Hải? Dù thế nào, bọn họ cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ đành men theo sông ngầm đi tiếp xuống dưới. Cửu Sắc phun cầu lửa lưu ly chiếu sáng phía trước. “A U, sao em biết anh ở đây?” Tần Bắc Dương vừa đi vừa hỏi. Cô bé mười lăm tuổi nhút nhát nói, “Anh, em tìm anh cả đêm ở Phòng Sơn, cuối cùng nghĩ ra anh chỉ có thể ở đây” “Chỉ có em thôi à?” Ý là có thích khách khác không? Nếu gặp A Hải mặt sẹo hoặc thích khách già thì phải rút Đường đao liều mạng. “Chỉ có em thôi. Ngoài kia toàn quân đội, đương nhiên không thể đi lối cửa mộ đạo. Có điều quanh đây có nhiều động của bọn trộm, em chui vào một cái, đi loanh quanh thì đến bên sông. Em nghe thấy tiếng nói chuyện phía bên kia thạch bích nên kết luận dưới này có dòng sông thông sang. May mà em tính toán tốt, nhịn thở bơi ra gặp được anh thật” “Em, em làm cho anh suýt chút nữa thì mất mạng rồi đấy?” Tần Bắc Dương tự tát mình một cái rồi lùi về cạnh Âu Dương Anna. Trong ánh sáng quả cầu lửa, cậu nhìn đôi mắt u ám của A U mà thót tim – cô đúng là chủ nhân đám thích khách! Chín năm trước, án diệt môn ở Tô giới Đức Thiên Tân, cha mẹ nuôi của Tần Bắc Dương bị giết đương nhiên liên quan rất nhiều đến A U. A U thức thời cúi đầu, nói giọng u oán, “Xin lỗi anh” Âu Dương Anna không hiểu gì ôm A U hỏi, “Em à, em sao thế?” “Tất cả đừng lại gần cô ta!” Tần Bắc Dương kéo phắt Anna lại, “Đứa con gái này rất nguy hiểm!” __________ Chú thích: (1) Quân Hộ Pháp: ý chỉ đội quân xuống phía nam của Tôn Trung Sơn (đã nhắc đến ở những quyển trước), thành lập Chính phủ Quân Hộ Pháp ở Quảng Châu, đối đầu trực diện với chính quyền Bắc Kinh của Đoàn Kỳ Thụy. (2) Đảng Cách mạng: tiền thân là Quốc Dân đảng do Tôn Trung Sơn lãnh đạo. (3) Trong trận chiến với quân Thiết Lặc, Tiết Nhân Quý (một vị tướng thời Đường) đã dùng ba phát tên liên tiếp bắn hạ ba người phe Thiết Lặc, đối phương tự giác xuống ngựa xin hàng. Ý nhân vật Tiểu Từ muốn lập công oai hùng như cổ nhân.