Chương 46 Lánh nạn ngoài biển lớn
Dưới lòng đất, bên sông ngầm, không khí ngột ngạt, A U bị cô lập ở góc, ngồi xếp bằng trên một tảng đáTình hình này khiến Tần Bắc Dương nhớ đến chín năm trước, ở bảo đỉnh Sùng lăng, ngoài mật thất địa đạo, cô bé sáu tuổi phải tuẫn táng theo Hoàng đế Quang Tự. “Năm đó, lão thái giám kia thông đồng với các người phải không?” “Không, anh, là anh cứu em! Không thì em đã bị lão thái giám đó rót thủy ngân, trở thành đứa bé nghìn năm không thối rữa!” Nhưng cậu lại nhớ, “Lão thái giám từng nói cô và anh trai song sinh là khâm phạm triều đình, cô lại nói mình là dân tị nạn Hà Nam. Một trong hai người nói dối” “Em… là em nói dối” Viền mắt A U đỏ lên, “Nhưng em không giải thích được” “Hơn nửa năm trước, vụ bắt cóc trên núi Khởi Kê ở Thiệu Hưng cũng là trò do các người bày ra đúng không?” Tần Bắc Dương chợt hiểu ra – bọn thích khách mua chuộc lũ cướp bóc ở Thiệu Hưng, bắt cóc cha Tiền Khoa làm mồi để Âu Dương Tư Thông phái cậu và Tề Viễn Sơn đi giải cứu, tạo kế điệu hổ ly sơn để vu oan giá họa, còn đặt A U làm “con ngựa thành Troy”, thuận lợi xếp bên cạnh mình. “Đúng thế ạ!” “Trong vụ án diệt môn Núi Đạt Ma trên biển, vì sao bọn thích khách lại căn thời gian chuẩn như thế?” Tề Viễn Sơn cũng lên tiếng, “Tôi cũng từng nghĩ đến! Để tôi và Tần Bắc Dương thành kẻ tình nghi, nhất định phải có kẻ mật báo, tiết lộ thời gian chúng tôi từ lên tàu hỏa về Thượng Hải. Người này chỉ có thể là cô, A U!” A U thản nhiên đối diện với mọi ánh mắt cứ như đàng nào cũng chết, “Anh, vì sao phải tàn sát Âu Dương Tư Thông rồi giá họa cho anh chứ? Một, bọn em muốn lấy trộm thú trấn mộ ấu kỳ lân, tiếc là nó trốn mất. Hai, muốn để anh phải tuyệt đối tin A U. Anh còn nhớ không? Đêm đốt “Núi Đạt Ma trên biển”, một tuần bổ Ấn Độ phát hiện ra anh. Em đập chết hắn, cứu anh. Từ đó về sau, anh luôn dẫn em theo” “Cô đã tính rằng tôi sẽ đến núi Đạt Ma ở Đông Hải tìm Anna, mà hòn đảo biệt lập này chôn một trăm vạn lượng bạc trắng đền bù Canh Tý” Tần Bắc Dương đấm ngực giậm chân. Nửa năm gần đây, cậu bị A U chơi đùa trong lòng bàn tay, trở thành công cụ cho chúng lợi dụng! “Anh, ba tháng trước, anh trốn trên nóc nhà ngõ Bách Hoa Thâm Xử, âm thầm bảo vệ em và chị Anna. Thật ra, em đã phát hiện ra anh, cũng theo dõi anh đến vườn Viên Minh” “Chết tiệt! Kỹ thuật ẩn thân của tôi quá kém!” A U thờ ơ nói, “Nghị viên Quốc hội Khúc Tĩnh Hòa bị ám sát… Đêm hôm đó, thích khách theo dõi anh ở vườn Viên Minh, lại thấy anh tự mình vào thành. Biết anh định đi đâu, người đó gọi điện thoại báo cho A Hải để hành động trước. Dựa theo kế hoạch ban đầu, A Hải giả mạo quan quân để lừa chiếm quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường” “Trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai thích khách bị ép phải trốn trong quan tài, trời xui đất khiến thế nào mà lại đến Bộ Lục quân nhưng lại gặp tôi ở ngõ nhỏ. Sau đó tôi hôn mê!” “Anh, thật ra anh có cơ hội chạy trốn nhưng lòng cứ muốn báo thù” “Sau khi tỉnh lại, tôi đến Thiên Quốc!” Lần đầu tiên Tần Bắc Dương hét lên với A U, “Trường Thiên Quốc, đấu thú trường thú trấn mộ, thư viện Thiên Quốc, canh Mạnh Bà, Mặt Nạ Quỷ… Đó là một nơi thật kì diệu!” “Anh có tin không? Em sinh ra ở nơi ấy! Xin lỗi, em chỉ có thể nói đến đây” Nghe đến đây, Âu Dương Anna và Tề Viễn Sơn cũng hiểu, vô thức che cổ mình lại. Dường như cô bé mười lăm tuổi trước mắt lúc nào cũng có thể rút ra một con dao găm chuôi ngà, cứa đứt cổ họ. “Vấn đề cuối cùng, quan tài tiểu Hoàng tử ở đâu?” A U trầm ngâm một lúc, “Ở một nơi tuyệt đối an toàn” “Cô cũng biết, tôi và Cửu Sắc đến Bắc Kinh để tìm kiếm cậu ấy” “Một năm trước, sau khi ngôi mộ lớn triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên bị trộm, máu bao người đã chảy chỉ vì cỗ quan tài này” “A U, nói đi, tôi có thể tin cô không?” Ngày hôm qua, A U lừa Tiểu Từ, nói rằng dưới động Kim Tiên chôn thuốc nổ cực mạnh nhưng hóa ra chỉ là đùa! Ai mà biết được những lời này có phải thật hay không? Trên thực tế, từ khi sáu tuổi, cô bé đã biết lừa Tần Bắc Dương rồi. “Tin thì tin, không tin thì không tin,” A U cười hờ hững, “Anh này, cái mạng nhỏ này của A U là do anh cứu chín năm trước. Mạng của em chỉ thuộc về anh. Nếu muốn báo thù cho cha mẹ, giờ anh giết em đi” Đối mặt với cô gái mười lăm tuổi đang tiến lại gần, Tần Bắc Dương rút Đường đao ra cản, “Đừng lại đây!” “Chết dưới đao của anh, A U đây có phúc ba đời!” Cô bé kề sát cổ vào Đường đao, “Vượt qua nước Vong Xuyên, đi lên cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà, nguyện kiếp sau chúng ta lại là anh em!” Tần Bắc Dương đánh rơi thanh đao. Đúng là oan gia mà! “Tôi không giết con gái, cô còn vị thành niên! Đi đi, nếu thoát được thì ai nấy tự chạy về chân trời! Cuộc đời này không còn liên quan đến nhau nữa. Nếu tôi lại gặp đám thích khách kia, tôi sẽ đích thân báo thù” “Vâng, anh” Khi đó, bọn họ giao hẹn cùng nhau bơi xuống dọc sông ngầm. Cửu Sắc đi mở đường, theo thứ tự là Tề Viễn Sơn, Âu Dương Anna và A U, Tần Bắc Dương đi sau cùng. Lòng sông rộng rãi, ngoằn ngoèo nhưng không hề có thạch nhũ đá vôi, khiến người ta ngờ rằng đây là đồ nhân tạo. Hay là kì quan địa chất nào đó? Đi một ngày một đem, chỉ nghỉ một chút giữa đường. Đói gần chết, Tần Bắc Dương nhảy xuống nước bắt mấy con cá nước mặn. Họ không nhóm lửa được nên cắt cá sống chia nhau, coi như lót dạ. Tề Viễn Sơn nhớ ra một việc quan trọng. Cậu ta rút hộ chiếu và vé đi Nhật Bản trong túi ra. May chúng chưa bị mủn trong nước, nhưng vẫn lo về thời gian lên tàu. Âu Dương Anna ngước lên mái vòm rộng rãi, “Anh nói xem, chúng ta đi đến đâu rồi? Liệu có khi nào cứ thế đi rồi chết đói không?” “Thiên Tân!” Tần Bắc Dương chạy đến phía trước, “Tôi lớn lên bên sông Hải Hà” Quả nhiên phía cuối sông ngầm có âm thanh sóng biển xô ì oạp. Cậu và Cửu Sắc lao về phía trước, không khí ngập tràn mùi biển khơi. Hết sông ngầm rồi! Cách một bãi cát đầy vỏ sỏ tiếp giáp với biển lớn, Tần Bắc Dương là người đầu tiên thấy lại ánh mặt trời! Truyển thuyết ngàn năm trước là thật, dưới ngôi mộ ở thôn Phần Vương Phòng Sơn thật sự có một lối đi thông “hải nhãn” với Bột Hải. Tề Viễn Sơn ngã xuống bùn trên bờ cát. Mặt biển như bức màn màu xám, những con tàu đằng xa phun khói đen nghi ngút. Thiên Tân, cửa Đại Cô, pháo đài triều Thanh bỏ hoang phía sau đã bị Liên minh tám nước dỡ bỏ sau năm Canh Tý. Một chiếc thuyền phất cờ mặt trời đỏ. Các binh lính đứng đầy trên bến tàu đang phát lệnh truy nã Tần Bắc Dương. Tề Viễn Sơn kiểm tra thời gian, đối chiếu với vé tàu. Là chiếc tàu Nhật Bản trước mặt, nửa giờ sau rời bến. Tần Bắc Dương vỗ người anh em tốt, “Viễn Sơn, cậu nhanh lên thuyền, đừng bỏ qua cơ hội du học” “Không, Bắc Dương. Quanh đây toàn quân lính, cậu định trốn vào đâu?” Cậu nhìn bãi biển Thiên Tân hoang vu, “Tôi đã quen với việc chạy Đông trốn Tây, trời không tuyệt đường người” “Tôi có một con đường. Cậu cầm vé và giấy chứng nhận của tôi. Hai chúng ta có tuổi tác và hình thể tương đồng, tướng mạo không khác nhau lắm. Tội phạm chính trị bị triều Thanh và Chính phủ Bắc Dương truy nã đều Đông tiến sang Nhật Bản trốn. Chỉ cần lên thuyền, cậu sẽ tự do!” “Viễn Sơn, cậu…” Tề Viễn Sơn cười sảng khoái, “Không sao mà. Cùng lắm thì tháng sau lại đi Nhật Bản. Danh sách không thể thiếu tôi được” “Bắc Dương, Viễn Sơn nói không sai. Anh mau lên thuyền đi!” Anna nhón mũi chân, “Hãy nhớ nhé, anh là Bá tước núi Đạt Ma, chủ nhân triệu lượng bạc trắng! Anh phải bảo vệ bản thân cho tốt, đừng để bản thân gặp nguy hiểm” Tần Bắc Dương thấy xúc động. Cậu ôm cái bờm đỏ của Cửu Sắc, “Cửu Sắc! Theo tao Đông tiến xứ Phù Tang không?” Thú trấn mộ gật, cọ đầu vào góc áo chủ nhân. Dù chân trời góc bể, nó vẫn luôn đi theo. Cuối cùng, Tần Bắc Dương liếc A U. Cô gái mười lăm tuổi khẽ gật đầu trong gió, không nói gì. Lời gì cần nói đã nói hết. Tần Bắc Dương đổi trang phục với Tề Viễn Sơn, cầm vé và hộ chiếu với hơn mười đồng bạc còn lại. Hai người lại ôm nhau, mặt kề mặt, thân thể thiếu niên rực cháy. Cậu tìm một đòn gánh to giấu Đường đao ba thước vào đó. Rất nhiều người Trung Quốc vẫn thích mang đòn gánh ngồi tàu xe. Tần Bắc Dương dắt “chó to” Cửu Sắc đến bến tàu cửa Đại Cô Thiên Tân. Binh lính kiểm tra giấy tờ và vé tàu của “Tề Viễn Sơn” sau đó cho cậu qua. Cậu leo lên cầu thang của thuyền. Chen chúc trong dòng người, Tần Bắc Dương chen lên mép thuyền phất tay chào. Cửu Sắc cũng đặt hai móng vuốt lên lan can. Trăm thước ngoài xa, trên bãi cát Bột Hải hoang vu, hai thiếu nữ và một thiếu niên cũng vẫy tay từ biệt. Ba tiếng còi hơi ré dài, tàu từ từ rời bến, hướng về phía vịnh Bột Hải mịt mù. Anna không thấy rõ mặt cậu. Cô hôn lên nhẫn ngọc trên ngón giữa tay trái – tín vật từ địa cung Tần Bắc Dương đưa cho cô khi chia tay nhau ở Trường Giang nửa năm trước. Đôi mắt xanh lưu ly ầng ậng nước. Người con gái cao giọng hát “Tống biệt” của Lý Thúc Đồng… Ngoài trường đình, bên đường cũ, cỏ thơm xanh tận chân trời. Gió chiều thổi cành liễu xào xạc, ánh tà dương trên núi non trập trùng. Tận chân trời, tận góc bể, người quen đã mất nửa. Cạn bầu rượu đục còn chút mừng vui, đêm nay đừng mộng hàn.