← Quay lại trang sách

Chương 47 Cửa Cổ Bắc Miễn phí

Thiên Tân, cửa Cổ Bắc, bên Bột Hải, tháng Sáu, đường chân trời lạnh lẽo như mộ phầnA U không khóc. Cô nhìn chiếc tàu trên mặt biển xa dần, nghe Âu Dương Anna hát khúc “Tống biệt”. Tự đáy lòng cô cũng hát một bài ca: “Đầu thanh long, đuôi bạch long Em nhỏ cầu mưa trời hoan hỉ. Lúa mì, lúa mì đã khô vàng, Gọi Long vương dậy nào dậy nào. Mưa lớn mưa nhỏ, Mưa từ mùng một đến mười tám. Ma-ha-tát.” Khi Anna và Tề Viễn Sơn quay đầu lại, cô gái mười lăm tuổi đã biến mất trong bãi cỏ lau ngút ngàn. Một mình đi giữa đường ray Thiên Tân – Bắc Kinh, thấy có tàu hỏa phun khói đen đến, A U tránh sang một bên rồi lại đi lên thanh ray được ma sát đen bóng. Bầu trời tối đen, hai bên đường không một bóng người. Đầu năm nay giặc lính hoành hành, ở nơi hoang vắng, đừng nói là con gái, kể cả đàn ông to cao cũng sợ bị người ta hãm hiếp. Trên đường sắt, cô như một con thú nhỏ đơn độc lúc chạy nước kiểu, lúc đi tà tà, khi nằm xuống nhìn bầu trời sao trên cao, khi lại múa một điệu cổ xưa. Bỗng nhiên có ba bóng đen chặn cô lại. Đương nhiên trộm cướp trên đường thấy một cô bé đi một mình, mỡ dâng miệng mèo thì phải mừng. Chúng chẳng lau nước bọt, định tiến lên sờ mó thì thấy họng khô là lạ, muốn kêu lại không thành lời, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề. Dưới ánh trăng, chúng nhìn cổ họng đồng bọn có một sợi dây kéo màu đỏ, máu bắn lên mặt nhau. Đám đàn ông chết không nhắm mắt, trợn trừng nhìn cô gái nhỏ nhắn đi một mình trên đường sắt, đôi mắt đen thăm thẳm với con dao găm trong tay nhỏ máu. Ba linh hồn chầu trời trong nháy mắt. Chúng chắc chắn – cô ta không phải người. A U nhìn con dao găm trong tay, chuôi ngà khảm trai với hình kì quái. Cô thờ ơ nhìn ba xác chết trên đường ray chẳng khác gì ba con kiến chết. Những chuyến tàu đêm sẽ giúp thân xác và hồn phách chúng gặp nhau nơi địa ngục. Lần cuối cùng cô giết người đã là ba năm trước, khi dùng kéo đâm chết Giám sát lăng mộ phủ Nội vụ. Nếu không phải vì Tần Bắc Dương cao bay xa chạy khiến trái tim thiếu nữ tan vỡ, chắc chắn cô sẽ không ra tay giết hẳn ba người. Thù hận khiến người ta biến thành ma quỷ, bi thương cũng thế, cô biết. Ngày hôm sau, A U tự đi bộ đến ngoài thành Bắc Kinh. Phân nửa số hàng rào đã được dỡ bỏ, nghĩa là Tiểu Từ đã quay về Bộ Lục quân. Cô chưa đến thành đã chuyển về phía Bắc, chạy về phía mặt trời chói chang. Đi qua Thuận Nghĩa, Hoài Nhu, Mật Vân, tiến vào núi Yến trùng trùng điệp điệp. Cô vẫn dồi dào sức sống, độc hành nghìn dặm, cảnh sắc xung quanh lúc hoang vắng mênh mang, lúc xanh ngắt một màu. A U linh hoạt như khỉ, leo lên từng bậc thang. Đây là trường thành Tư Mã Đài mới được xây những năm đầu thời Minh Hồng Vũ (1). Trường thành như long mạch uốn lượn trên lưng núi, nhìn tưởng không liền mạch nhưng thật ra chưa từng đứt đoạn. Phong Hỏa Địch Đài do một tay Thích Kế Quang tạo nên, dù đã bị hư hại nhiều nhưng khí phách hào hùng nào có thể mất sau trăm nghìn năm? Dưới bầu trời u ám, Phong Hỏa Đài cao nhất trên Cổ Bắc tỏa ra khói đen cuồn cuộn. Đấy là khói báo hiệu cho A U. Thang trời rơi xuống vách tường thành 90 độ. Hai bên vách núi dựng đứng, ở giữa là sợi dây thẳng đứng khiến người ta có cảm giác như đang bò trên mũi đao. Mồ hôi thấm đẫm trán, A U leo lên Phong Hỏa Đài tên “Tiên Nữ Lâu”. Cửa động Địch Đài hoang vắng đìu hiu, một con dao găm xuất hiện. Đối phương thấy rõ mặt A U thì cung kính lễ độ, “Chủ nhân, cuối cùng ngài cũng về rồi” “A Hải, các anh phải khổ rồi” Cô lạnh lùng nhìn chăm chú vết sẹo trên má phải thích khách. Trong Phong Hỏa Đài rất tối, không gian ở của quân lính thời Minh được xây toàn bộ từ đá khối to. Qua lỗ ngắm phía bắc, núi Yến như nhìn chú ngựa đang cuộn vó tung bay đến tận chân trời tái ngoại (2). Một gương mặt khác xuất hiện rõ nét. Gã đàn ông cao lớn, trẻ hơn A Hải vài tuổi. “Thoát Hoan, chỉ có anh mới có thể di chuyển quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường đã khuất” Thích khách Thoát Hoan to cao lắc đầu, “Ôi, cho dù tôi có to cao trâu bò thì một mình cũng không làm được đâu” Quan tài gỗ nằm trong Phong Hỏa Đài cùng những hoa văn màu nghìn năm bất hủ: yến tiệc, đi săn, chinh chiến, ma chay cưới hỏi… thời Đường. Ba ngày trước, trong động Lôi Âm ở chùa Vân Cư, Phòng Sơn, chúng đã cướp được quan tài từng qua tay biết bao người, dùng kế ép Từ Thụ Tranh phải giao ra. Ở cửa Sơn Môn chùa Pháp Nguyên, Thoát Hoan cướp được quan tài, xác nhận đây chính là quan tài của tiểu Hoàng tử. Dù chưa ai thấy Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ thế nào, nhưng dựa vào mô tả của tên trộm mộ Tiểu Mộc, chắc chắn không còn gương mặt thứ hai như vậy. Trừ khi giết Tần Bắc Dương đang mười tám kia, hóa trang cho trẻ lại, đặt vào quan tài. Toàn bộ thành Bắc Kinh đều đang lùng bắt thích khách, chắc chắn Tiểu Từ sẽ không bỏ qua mối nhục này. Sau khi bàn mưu tính kế, chúng quyết định giấu quan tài ở Địch Đài cao nhất trên cửa Cổ Bắc, Tiên Nữ Lâu. Nơi đây có địa thế hiểm trở, không có người ở. Có điều, muốn đưa quan tài lên đỉnh núi cũng khó như lên trời. Bọn thích khách mua thiết bị cáp treo ở Thiên Tân, bí mật dựng trên núi, còn lấy máy hơi nước tạo lực, vận chuyển quan tài qua đỉnh núi cheo leo đến Phong Hỏa Đài. “A U, đừng mạo hiểm nữa!” Giọng một ông cụ vang lên, hóa ra là lão thích khách râu đen. “Lão Cha, chỉ là…” “Cô muốn cứu mạng Tần Bắc Dương, phải không?” Tất cả mọi người đều gọi hắn là “Lão Cha”, “Chín năm trước, ở Tô giới Đức Thiên Tân, tự tay tôi đã giết cha nuôi của cậu ta, còn định đưa cậu ta đến núi Thái Bạch. Chẳng ngờ đứa bé chín tuổi đó có khả năng phản kháng, còn có Thám trưởng Diệp phức tạp, cậu ta được đưa đến địa cung của Hoàng đế Quang Tự” “Lão Cha, có thể ông không nghĩ đến việc vì Tần Bắc Dương không bị ông bắt đi, ta mới được cứu sống từ tay lão thái giám” “Đây là số trời! Nếu không phải do chủ nhân chạy trốn thì…” “Anh ấy có ơn với ta tức là có ơn với các người” “Chủ nhân, chúng ta không được nắm giữ vận mệnh của mình” Lão Cha nghiêm túc nhìn cô, rút con dao găm của cô ra, “Tối hôm qua cô đã giết người?” “Ừ…” “Tôi rất vui đấy, A U của chúng ta cũng lớn rồi!” “Im đi” A U không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện này, cô quyết định xem tiểu Hoàng tử. Không cần phải mở nắp, đầu quan tài có ô cửa gỗ nhỏ do đám trộm mộ Bạch Lộc Nguyên để lại. A U mở cánh cửa dẫn đến triều Đường, co người như con mèo nhỏ chui vào trong quan tài 1200 năm tuổi. Đèn bão soi sáng thế giới bên kia, ánh sáng rực rỡ tưởng như mù cả đôi mắt. A U phải mất một lúc mới thích nghi được, dường như trở lại chín năm trước, khi còn là cô bé sáu tuổi, mặc trang phục đồng nam đồng nữ, suýt thì bị lão thái giám rót thủy ngân vào cổ, nghìn năm không rữa táng theo Hoàng đế. Tiểu Hoàng tử nghìn năm không phân hủy kia có phải cũng đã từng bị rót thủy ngân? Cô ta nhìn thấy mặt Tần Bắc Dương. Tần Bắc Dương búi tóc đen mặc trang phục tiểu Hoàng tử thời Đường. A U nhíu mày. Không phải, bọn họ chỉ trông giống nhau nhưng cũng không đến mức y hệt. Trưởng thành bên người cha là thợ thủ công trong địa cung dưới lòng đất, gương mặt và làn da Tần Bắc Dương thô ráp hơn. Tiểu Hoàng tử triều Đường dường như mới chỉ mười bốn, mười lăm tuổi, da nhợt nhạt nhẵn mịn. Tần Bắc Dương lớn lên trong địa cung dưới lòng đất và trong dân gian nghèo khổ, hừng hực như ngọn lửa thiêu đốt. Người thiếu niên trước mắt lại như làn nước xanh, hoặc giọt máu đào. A U hoàn toàn không dám lại gần cậu. Gương mặt ngủ say nghìn năm được phủ tầng ánh sáng vàng ruộm, dù là trong Phật giáo, Đạo giáo hay Công giáo thì cũng là cảnh đẹp như tranh. Cháu trai của Nữ hoàng Võ Tắc Thiên và Đường Cao Tông Lý Trị, con trai của Đường Duệ Tông Lý Đán, em trai Đường Huyền Tông Lý Long Cơ – Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ. Ai có thể đánh thức cậu? Ai có thể mở ra bí mật của cậu? Ai có thể tìm được chiếc chìa khóa đó? Cô bất lực, Lão Cha cũng không có cách nào. Trong thiên hạ, ngoài những thích khách này, cũng không còn nhóm nào có thể dũng cảm nhổ răng hổ, cướp quan tài từ tay quân phiệt Bắc Dương. A U rời khỏi quan tài, dường như cũng bị lây tiểu Hoàng tử không thối rữa kia, gương mặt tái nhợt. “Xin lỗi, tôi không biết… nên làm gì đây?” Lão Cha khoác vai cô trêu, “Chủ nhân, chỉ cần tiểu Hoàng tử rơi vào tay chúng ta, chắc chắn sẽ có cách” Thoát Hoan xen vào, “Được thì sao? Về nhà thì sao? Từ khi bắt đầu giết hết phòng Tuần bổ Hồng Khẩu ở Tô giới công cộng trong Thượng Hải, chúng ta đã giết gần một trăm người. Nhiều người sống phải chết chỉ vì tranh đoạt một kẻ đã chết…” “Đó không phải người chết!” Thích khách Lão Cha tát Thoát Hoan đến bật máu. Thoát Hoan cao hơn Lão Cha hai cái đầu nhưng hoàn toàn không dám phản kháng, ngoan ngoãn lùi ra khỏi Phong Hỏa Đài. “Ngoài Tần Bắc Dương, tôi còn biết một người có thể giúp chúng ta!” Thích khách A Hải ngồi trên lỗ đạn của Địch Đài, cắm dao găm lên tường đá, “Tên trộm mộ Tiểu Mộc” “Hắn ư?” A Hải đi một vòng quanh quan tài tiểu Hoàng tử thời Đường, “Năm ngoái, ở Thượng Hải, trên tàu Peru sông Hoàng Phố, tôi thường trò chuyện với Tiểu Mộc. Hắn coi tôi là người bạn duy nhất. Trong thiên hạ, ngoài Tần Bắc Dương ra đời trong địa cung dưới Bạch Lộc Nguyên, chỉ có Tiểu Mộc từng ở gần tiểu Hoàng tử, cũng chỉ có Tiểu Mộc có cảm xúc nào đó với tiểu Hoàng tử” “Giờ Tiểu Mộc đang ở đâu?” “Tôi đoán… vẫn đang ở núi Đạt Ma Đông Hải” ____________ Chú thích: (1) Minh Hồng Vũ là Minh Thái Tổ. (2) Tái ngoại: phía Bắc trường thành.