← Quay lại trang sách

Chương 48 Trở về núi Đạt Ma

Ba ngày sau, sáng sớm trên Đông Hải, mặt trời đổ máu xuống biểnMột con tàu hơi nước chở hàng tải trọng ba trăm tấn đi về điểm ở giữa đường thủy Nhật – Trung – núi Đạt Ma. A U ngồi trên mũi thuyền, tóc tết bím suôn mượt sau lưng kéo dài đến tận boong tàu. Cô nhìn bóng của hòn đảo bị cô lập dưới ánh nắng dài ra như con thú trấn mộ thời tiền sử đang nhoài ra biển. Cô gái mười lăm tuổi với gương mặt xinh đẹp, cặp ngực nhô lên dưới lớp áo dệt thủ công màu xanh, tựa như cô con dâu nuôi từ bé của bác gái đã viên phòng thành người vợ trẻ. Sau lưng cô là A Hải, Thoát Hoan, Lão Cha… già trẻ lớn bé đều gọi cô là “chủ nhân”. Tàu hơi nước neo ở bến cảng. A Hải lên đảo đầu tiên, sau đó là Thoát Hoan. Thoát Hoan nhảy xuống mà mực nước dâng hẳn lên 1cm. Lão Cha đỡ A U đi lên lớp đá nham nhở đen thui của núi Đạt Ma. Dân đảo tụ tập ở thôn làng cạnh cảng cá. Những ngôi nhà cũ xếp từ đá, tảo bám đầy nóc, như những xác thuyền yên nghỉ dưới đáy biển. Có một ông già cầm súng xuất hiện. Ông từng là hải tặc cùng Âu Dương Tư Thông, nửa năm trước từng lái tàu cho đám Anna và Tần Bắc Dương đưa họ đi Thượng Hải. Lão giơ súng chỉ vào những vị khách không mời mà đến, hỏi họ người nơi nao? A Hải cười híp mắt lại gần. Tiếng súng vang lên. Hắn tránh được viên đạn, dao găm cũng cắt đứt yết hầu ông cụ. Vết sẹo trên má phải lấp lánh dưới nắng mặt trời, hầu như không dính máu. Dao găm được lau khô bằng vải trắng, lộ ra chuôi ngà khảm trai lấp lóa – không còn là “sao chổi quét mặt trăng” năm nào mà là một vòng tròn màu trắng bao quanh mặt trời, gọi là “cầu vồng nối mặt trời”. Mặt trời trên núi Đạt Ma tỏa vầng sáng hồng nhạt do hơi nước bốc lên. Dân đảo đã mất dũng khí thời hải tặc, không dám phản kháng nữa. Thanh niên trai tráng đã lên bờ vào thành, chỉ còn lại người già hoặc trẻ con. A U, A Hải, Thoát Hoan và Lão Cha nhìn vách Xả Thân oán thán hướng ra biển. Trên núi có am ni cô đã được trùng tu, không còn nguyên bản thời Tống. “Một triệu lượng bạc trắng bồi thường Canh Tý giấu trong đảo này ư?” A Hải vuốt vết sẹo trên mặt. Mười năm rồi, cứ đến nơi độ ẩm cao là vết sẹo này sẽ ngứa ngáy khó chịu. “Nếu như chưa bị Anna dời đi” “Cửa lối vào ở đâu?” “Tôi không biết” A U không nói sai, cô là chủ nhân, không cần nói dối, “Chúng ta không đến tìm triệu lượng bạc trắng, chúng ta tìm người” Thích khách phóng hỏa đốt cháy làng chài, dồn dân đảo lên đỉnh núi, dưới ánh đèn pha của người Đức, trước nhà đá cổ của tộc Âu Dương. A Hải dán bản vẽ dựa trên trí nhớ: một gương mặt trẻ tuổi, ưa nhìn, lông mày mảnh, ánh mắt e thẹn, đủ tiêu chuẩn lên sân khấu xướng xã hí. Mặt Tiểu Mộc. Hắn rất giỏi hội họa, chỉ dùng than củi ký họa hay dùng bút lông vẽ tranh thủy mặc cũng rất sống động. Ngày xưa, người ta thường vẽ kí họa bằng than trên phố. Chụp ảnh đắt quá, vẽ rẻ hơn nhiều. Nhiều di ảnh tang lễ của người già đều được vẽ như vậy. Thích khách để dân đảo xem kỹ càng – tuổi chỉ khoảng hai mươi, vóc dáng gầy yếu, nhìn sau như con gái, nói giọng Lạc Dương – Hà Nam, giỏi đào đất thành hang, cũng biết dùng vũ khí, từng bị ép sung quân Bắc Dương. Mỗi người dân xem tranh đều tỏ vẻ chưa từng gặp. Thoát Hoan bắt một người phụ nữ, dí dao găm vào cổ, “Lần cuối cùng Âu Dương Anna về núi Đạt Ma là bao giờ?” Người phụ nữ run rẩy nói nhớ rõ là nửa năm trước, Anna đi tàu máy lên đảo, lần lượt chở đi hơn chục bao tải to. Khỏi phải nói, là một phần của triệu lượng bạc trắng. Núi Đạt Ma không lớn nhưng có núi cao vách đứng, muốn đào sâu ba thước tìm bạc trắng hoàn toàn không đơn giản. “Trên đảo này, ai là người có mối quan hệ gần nhất với Âu Dương Anna?” Dân đảo nhìn nhau. A U nhận ra không phải họ không biết, mà không dám nói. Vẫn cách cũ, Thoát Hoan khẽ rung cổ tay, người phụ nữ bị tra hỏi trước mắt bị dao găm cứa đứt cổ. Người phụ nữ ngã co quắp trước cửa nhà lớn họ Âu Dương như con gà mẹ bị cắt tiết, máu me chảy ra nền ngọn hải đăng. Thoát Hoan lại kéo người thứ hai, cậu con trai khoảng mười mấy tuổi. Dao găm vừa kề cổ người này thì mẹ cậu vội quỳ xuống, ôm ống quần thích khách, “Tôi nói! Tôi nói! Người thân nhất của của tiểu thư Anna là…” “Nói nhanh lên” Người mẹ liếc dân đảo sau lưng, hạ giọng nói, “Hải nữ!” “Hải nữ là ai?” “Sáng nay, lúc mọi người mới tới, hải nữ đã đi đâu mất rồi” “Còn trên đảo không?” “Còn. Hai ngày nay không có tàu ra khơi” Người phụ nữ khai hết, “Con vợ bé mặt trơ trán bóng kia hở ngực lặn xuống nước bắt vỏ sò, mê hoặc ngài Âu Dương, còn sinh hai đứa bé” Giọng bà ta có vài phần đố kỵ. Hầu hết phụ nữ trên đảo này đều thấy được lên giường với Âu Dương Tư Thông là vinh hạnh, không hề ngại chồng mình chút nào. Thoát Hoan nhảy vào đám người tìm kiếm bé trai độ tuổi phù hợp, “Hai đứa bé đâu?” Sự trung thành của dân đảo thật mỏng manh. Bọn họ bán đứng vua hải tặc Âu Dương Tư Thông, ngoan ngoãn giao hai đứa bé. Đứa lớn tên Âu Dương Tường Lỗ, chưa đầy ba tuổi, mặc quần yếm; đứa bé tên Âu Dương Liên Phàm, chỉ vừa một tuổi. Hai anh em nhà này trông khá khỏe mạnh, sắc mặt hồng hào, ánh mắt sinh động, có nét của Âu Dương Tư Thông. Hai đứa trẻ cũng được ăn uống no đủ, không giống đám trẻ con xanh xao vàng vọt thiếu ăn trên đảo. Nhìn mặt sẹo của thích khách A Hải, đứa bé sợ quá òa lên khóc, kêu cứu ầm ĩ. Hai đứa bé hoàn toàn không biết người đàn ông xa lạ trước mắt là kẻ thù giết cha, là đối tượng báo thù cả đời. A Hải mỗi tay ôm một đứa bé tới trước bức tranh, ôn hòa hỏi, “Em trai, em đã từng gặp người này chưa?” Âu Dương Tường Lỗ chỉ ba tuổi chăm chú nhìn bức tranh vẽ Tiểu Mộc, thật giống Thái tử Long Cung trong bài nhạc thiếu nhi nước ngoài. Sau khi nhìn kỹ, cậu bé nhíu mày rồi nghiêm túc lắc đầu. “Thiêu đứa bé này đi!” A Hải lạnh lùng ra lệnh. Dân đảo rối loạn, nhưng trước thích khách giết người chớp mắt, bọn họ hoàn toàn mất dũng khí. Thoát Hoan dựng giá chữ thập, buộc con trai Âu Dương Tư Thông lên đó rồi nhặt củi khô. Chỉ cần mồi lửa là đứa bé sẽ thành quả cầu lửa, hệt như lúc đẩy đồng nam đồng nữ xuống vách Xả Thân tế ác long. “Có ai có thể nói chỗ hải nữ nhốt Tiểu Mộc, chúng ta sẽ thả hai đứa bé này!” A U giữ tay Thoát Hoan, hét lên với dân đảo. Giọng nói mỏng manh của cô gái mười lăm tuổi nhanh chóng tan biến trong gió biển. “Vô ích thôi, bọn họ không biết Tiểu Mộc ở đâu” A Hải khẽ nói vào tai chủ nhân. A U cũng nói nhỏ đáp lại, “Không phải, rõ ràng là anh muốn thiêu chết chúng! Anh sợ sau này hai đứa trẻ lớn lên sẽ báo thù cho cha chúng – giống Tần Bắc Dương vậy” Bầu không khí giằng co trong mấy phút. Lão Cha và Thoát Hoan đang duy trì trật tự để dân đảo không gây rối. A Hải định châm lửa thì A U lấy dao găm dí vào cổ hắn, “Tôi là chủ nhân của anh, hãy nghe lệnh tôi” Thích khách A Hải buông tay, vết sẹo trên mặt giật giật, “Tuân lệnh” “Giết đứa bé như thế không phải quy củ trước của chúng ta” A U cởi dây thừng cho hai đứa trẻ, xoa đầu chúng rồi khẽ nói bên tai Âu Dương Tường Lỗ, “Xin lỗi” Lão Cha nhíu mày. Cô là chủ nhân của họ, dù chỉ là đứa bé gái thì mệnh lệnh cũng như núi Thái Sơn. Hai đứa trẻ được trả lại cho dân đảo. A U lại nói nếu có ai biết thêm, họ sẽ trả một nghìn đồng bạc. Dân đảo im lặng. Trong đám người có một người quả phụ chừng ba mươi nhảy ra nói, “Nghĩ ra rồi! Khi tôi còn bé, hải tặc bắt được người trên thuyền đắm sẽ nhốt họ vào một hang núi. Tôi từng lén lút đi theo cha tôi” “Hang núi đó ở đâu?”