Chương 49 Tiểu Mộc và Hải Nữ
Hang núi nằm ở nơi hoang vu, phía bắc núi Đạt Ma, quay mặt ra biểnTrong vòng một trăm mét không có bất kỳ thực vật nào, toàn là đá, tựa như sa mạc Gobi hoang vắng hoặc bề mặt mặt trăng. Hang rất sâu, sâu đến mức năm đó mỗi người sống sót bị cướp biển bắt cóc nhốt vào đây đều cho rằng bản thân bước vào địa ngục. Hang núi là tự nhiên nhưng có dấu vết con người cải tạo, dưới chân lát nền đá xanh, trên vách đá có chân đèn bọc dầu tro. Cuối hang là hầm ngầm. Hầm ngầm cũng sâu hun hút, như sào huyệt động vật nào đó, nơi sâu nhất có hồ nước, nối với biển gần đó. Tiểu Mộc bài tiết vào đây, cũng rửa mặt tắm táp ở hồ nước có nước biển chảy vào này, thỉnh thoảng còn mò được ít vỏ sò. Đáng tiếc, hồ này quá hẹp, bằng không cho dù chết đuối cũng muốn lặn ra thử. Nửa năm trước, Tiểu Mộc ngồi trên chiếc tàu thủy Peru, bị lôi tới núi Đạt Ma. Hắn nhớ tới thích khách A Hải, bên má phải có vết sẹo. A Hải giết người như ma, lại đối xử dịu dàng với hắn… Tàu thủy chìm nghỉm, Tiểu Mộc và người thanh niên Tề Viễn Sơn thoát chết, trèo lên hòn đảo đơn độc giữa Đông Hải này. Hết bất ngờ này lại tới bất ngờ khác, ở dưới địa cung của Kiến Văn đế trên vách Xả Thân, hắn nhìn thấy người đó. Chính là người đó. Chàng thanh niên gần như giống hệt tiểu Hoàng tử triều Đường nằm trong quan tài, dường như tắm lửa sống lại giữa tro bụi thời gian, ngay cả làn da cũng tỏa ánh sáng y hệt. Bọn họ gọi cậu ta là Tần Bắc Dương. Tần Bắc Dương đánh bại ác long Đông Hải, trở thành chủ nhân trăm vạn lượng bạc trắng. Vì giữ bí mật, mọi người định giết chết hắn. Hắn còn đang cho rằng bản thân mình chết chắc thì Âu Dương Anna lại để lại cho hắn con đường sống, giam cầm dưới hầm ngầm trong hang này, cho tới khi chết. Mấy hôm đầu, Tiểu Mộc điên cuồng gào thét cứu mạng, cổ họng khàn đặc, gầy gò võ vàng. Không có ban ngày cũng không có đêm tối, giống như trộm mộ thất bại bị nhốt lại trong địa cung vậy. Mỗi ngày có người đưa đồ ăn cho hắn, thường là cá muối hoặc đồ biển, thỉnh thoảng có cơm nắm rắc muối kèm một bình nước ngọt nhỏ. Qua song sắt căn hầm, hắn thấy đó là cô gái trẻ tuổi, tầm hai mươi tuổi, làn da bị nước biển và ánh nắng nhuộm thành màu lúa mì. Khác hẳn với thẩm mỹ của người Trung Hoa, cô ta có đôi chân rất to, như thể chỉ thiếu cái màng thì càng phù hợp với lặn biển. Tóc bù xù, có lúc ướt sũng búi lên đỉnh đầu. Cô ta không những đưa cơm đưa nước, còn trò chuyện với hắn ta. Ở trong hầm quá lâu, mặc dù hắn là người quen cô độc, nhưng cũng muốn điên. Cô ta thường lải nhải một mình cả nửa ngày, kể những chuyện mới mẻ trong làng chài, cho dù nói đi nói lại vẫn từng đó người; kể chuyện lặn biển mạo hiểm, bạch tuộc to ăn thịt người, trong đống xương cốt người chết bị đắm tàu, thỉnh thoảng vớt được châu báu trang sức. Cô ta không biết giá trị của vàng bạc, cảm thấy là đồ đồng nát bèn ném trả lại. Thỉnh thoảng cô ta lặn xuống đáy biển tối tăm, phát hiện con ác long bị Tần Bắc Dương hạ gục – thi thể thú trấn mộ vẫn phát ra ánh sáng như ma trơi, chưa biết chừng sẽ sống lại. Cô ta không có tên, mọi người đều gọi cô ta là hải nữ. Hắn khen tên cô ta hay, hắn tên Tiểu Mộc, cô ta cũng khen tên hắn dễ nghe. Tiểu Mộc vốn ít râu tóc, nhưng bị giam cầm trong lòng đất lâu, đầu tóc cũng dài thườn thượt, râu bù xù. Cứ hai ngày hắn lại gội đầu bằng nước biển, rửa sạch mùi già nua trên người, lại có phong thái tiên phong đạo cốt như ẩn sĩ núi Chung Nam. Lần đầu tiên hải nữ nhận thấy trộm mộ Tiểu Mộc khá đẹp. Hắn lại nói, mắt và tóc cô ta càng đẹp hơn. Không hẳn chỉ là lời nịnh nọt. Đôi mắt cô ta trong veo như ngọc trai, tóc như rong biển. Cô ta lặn xuống nước như cá heo trắng Trung Hoa – đây cũng là lý do cô ta lọt vào mắt xanh của Âu Dương Tư Thông. Vua cướp biển núi Đạt Ma, lão đại Thanh Bang Thượng Hải, hàng chục năm qua đã gặp vô số phụ nữ, lại chỉ đam mê hải nữ ở quê nhà. Âu Dương Tư Thông thật sự có tình cảm với cô ta chứ không phải chỉ là mối nhân duyên ngắn ngủi, bội tình bạc nghĩa. Hải nữ không cha không mẹ, trong những người khác phái cô ta tiếp xúc, Âu Dương Tư Thông là người đàn ông duy nhất xứng danh đàn ông. Khi cô ta sinh cho ông ta hai đứa con trai, Âu Dương Tư Thông quyết tâm lấy cô làm vợ, đưa cô ta rời khỏi hòn đảo này đến Thượng Hải, để cô ta trở thành bà chủ của “Núi Đạt Ma trên biển”. Nghe nói cái chết của Âu Dương Tư Thông có liên quan đến Tiểu Mộc, hải nữ từng có suy nghĩ báo thù cho người đàn ông của mình. Nhưng nếu giết Tiểu Mộc, còn ai trò chuyện với cô ta? Chẳng lẽ suốt ngày ở trong làng chài, cho hai đứa bé bú sữa? Cô ta ghét đàn ông trên đảo, hoặc dã man tàn nhẫn, hoặc nhát gan kém cỏi, nhưng điểm chung là đều thèm nhỏ dãi cô ta. Cô ta cũng ghét phụ nữ trên đảo, bởi mỗi người đều ghen tị vì cô ta cướp mất trái tim Âu Dương Tư Thông, cướp đi ánh mắt của đàn ông trên đảo – bọn họ đều thích nhìn trộm cơ thể trần truồng của cô ta khi cô ta từ dưới nước lên bờ. Cho nên, Tiểu Mộc không thể chết. Đông qua xuân đến. Phong cảnh bốn mùa trên núi Đạt Ma bao la hùng vĩ, tươi đẹp khôn xiết, đáng tiếc Tiểu Mộc bị nhốt trong hang núi không cảm giác được, ngoại trừ chạm vào hồ nước biển lạnh nóng. Còn biết nói chuyện về cái gì chứ? Hắn kể lại chuyện trộm mộ, đại lục xa xôi, Trung Nguyên đại địa, trải rộng vô số cổ mộ, 3000 năm giăng đầy dưới chân người. Hắn ta kể lại những lần đào mộ đặc sắc, biết bao truyền thuyết kỳ lạ và thần bí, bảo bối hiếm thấy trong quan tài. Hải nữ như trải qua những cảnh đó – mỗi cô gái đều dù sợ mà vẫn tò mò nghe hết. Chuyện ngạc nhiên nhất chính là thú trấn mộ. Tiểu Mộc nói, vốn dĩ hắn ta cũng nghi ngờ, rốt cuộc trên đời này thật sự có loại thần thú đó không? Nhưng khai quật ngôi mộ triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên đã chứng thực sự tồn tại của thú trấn mộ. Hắn không những chính mắt thấy thú trấn mộ, còn nhìn thấy tiểu Hoàng tử thời Đường trong truyền thuyết. Hắn nhìn đôi mắt hải nữ, vò đầu tóc dài: “Cô có tin không, tôi không thích phụ nữ, tôi chỉ thích đàn ông.” “Tôi không tin đâu!” Hải nữ bĩu môi: “Anh chưa từng chạm vào phụ nữ à?” Tiểu Mộc yên lặng hồi lâu, nhớ tới thiếu nữ Nhật Bản trên tàu thủy Peru, nói thẳng: “Tôi từng nếm qua cảm giác phụ nữ.” “Đàn ông với đàn bà chẳng phải là đạo lý hiển nhiên ư? Sớm muộn anh cũng sẽ cưới vợ, sẽ biết phụ nữ tốt!” “Nhưng cô đã nói tôi phải ở chỗ này đến tận khi chết!” Cô ta không biết nên trả lời thế nào? Nhưng cô ta không muốn ngừng tán gẫu, để báo đáp câu chuyện trộm mộ của hắn, hải nữ bèn kể lại quá khứ núi Đạt Ma, nói trước khi cô ta sinh ra, vách Xả Thân có truyền thuyết ma nữ… Có một lần, Tiểu Mộc ăn cá nướng tươi ngon hải nữ mang tới, chưa từng được nếm mỹ vị như vậy, hắn rơi nước mắt kêu: “Tôi sẽ chết già ở đây sao?” “Vô dụng! Khóc cái gì? Tôi ghét nhất đàn ông khóc.” “Nhưng tôi biết làm thế nào? Hay cô giết tôi đi? Xin cô đấy! Cho tôi một nhát dứt khoát luôn đi? Hạ độc vào nước cũng được… Cô đừng đến nữa, để mặc tội tự sinh tự diệt, chết đói chết khát, không được để tôi sống nữa.” Tiểu Mộc thổ lộ đau buồn lại làm hải nữ cảm động, thông cảm. Cô ta nói, hang núi này có rất nhiều bẫy, chỉ cần di chuyển chân đèn trên vách đá, nền đá xanh sẽ mở ra, rơi xuống vực sâu. Thế giới này khắp nơi tràn ngập nguy hiểm, sống sót đã cực kỳ may mắn. Nói rồi, cô ta chạm vào ngực mình, bầu ngực cao vút, bởi vì cho con bú mà căng phồng sữa. Cô ta cởi áo, để trần ngực như lúc lặn xuống đáy biển, dán vào song sắt, nói: “Này, anh khóc giống trẻ con quá, hệt hai đứa con trai tôi. Chỉ cần bú sữa, chúng liền không khóc nữa. Anh cũng nếm thử cảm giác này đi.” Tiểu Mộc sửng sốt, dưới ánh nến căn hầm, đầu vú hai mươi tuổi như hai nụ hoa đỏ sậm, nở rộ không ai biết, héo tàn chẳng ai hay. Hắn lại gần, hơi sợ hãi, dường như đó là bông hoa có độc. Nhưng hắn nhìn vào đôi mắt hải nữ, lại như vảy rồng chìm trong biển sâu. Hải nữ duỗi tay vào song sắt, vuốt ve cổ và sau lưng hắn, giống như vỗ nhẹ khi cho con bú, để tránh nghẹn. Cô ta muốn hôn vào trán Tiểu Mộc, giống hôn Âu Dương Tường Lỗ và Âu Dương Liên Phàm… Trong hầm đất mỗi ngày đều sẽ trình diễn trò chơi này một lần, hải nữ và Tiểu Mộc coi như bí mật ngầm hiểu không nói. Nhưng cô ta chưa hề mở cửa song sắt, cũng không hề bước vào hầm. Cô ta vẫn là người canh gác trung thành, còn hắn vẫn là kẻ tù tội giam cầm chung thân. Cơ thể hải nữ rất sung sướng, Tiểu Mộc có lúc rất vui vẻ, có lúc một mình lại cảm thấy buồn nôn. Mùa hè trên hòn đảo. Tiểu Mộc ở địa ngục vô biên, nhìn lên nóc trần không có sao… Hang núi vẳng tiếng bước chân ồn ã. Hải nữ lại đến rồi sao? Nhưng không chỉ một người! Hắn bắt đầu hô to cứu mạng! Đến khi khi đèn đuốc chiếu sáng song sắt, Tiểu Mộc mới nhìn thấy gương mặt có sẹo bên má phải – thích khách A Hải. Thiên thần đến rồi! Khóa đồng song sắt bị cưa gãy, nhóm thích khách cứu Tiểu Mộc ra khỏi hầm. Hắn ôm chặt lấy A Hải, kề vai áp má, chảy nước mắt: “Mấy người rốt cuộc đến rồi! Tôi ngày nhớ đêm mong mấy người!” Trong đèn đuốc lấp lóa, hắn nhìn thấy thích khách Thoát Hoan, Lão Cha và chủ nhân thích khách – A U. A Hải chẳng nói chẳng rằng, lôi cánh tay hắn ra ngoài. Tiểu Mộc chạm mắt với A U, đôi con ngươi đen thăm thẳm làm hắn lại một lần nữa sợ hãi như rơi vào phần mộ. Trong đầu vụt qua suy nghĩ, bọn họ định đưa hắn đi đâu? Tiểu Mộc nhớ tới bí mật hải nữ từng nói, chỉ cần di chuyển chân đèn trên vách đá… Chân đèn ngay bên tay phải, hắn đột nhiên giãy khỏi A Hải, ra sức di chuyển chân đèn. Nền đá xanh dưới đất mở ra, là một cái bẫy. A Hải rơi xuống đầu tiên dù đã móc ra con dao găm chuyên cắt cổ, tiếp theo là A U, Thoát Hoan và cả Lão Cha… Toàn bộ bị diệt.