← Quay lại trang sách

Chương 55 Quay về Bạch Lộc Nguyên

Sách cổ nói “Không thể tới gần Càn lăng, tới gần thế nào cũng có mưa gió”Càn lăng là lăng mộ hợp táng hai vị Hoàng đế duy nhất ở Trung Quốc cũng như trên thế giới. Mà hai vị Hoàng đế này, người trước người sau đều từng thống trị đế quốc cường đại nhất thế giới. Họ có mối quan hệ vợ chồng, một nam một nữ, một âm một dương, cùng táng trong một lăng mộ. Giống như thái cực bát quái, có năng lượng đế vương mạnh mẽ nhất từ cổ chí kim, từ trong ra ngoài, không có cái thứ hai. Mùa hè năm dân quốc thứ bảy, năm 1918 lịch Tây. Càn lăng dưới cái nắng chói chang, trước bia không chữ đột nhiên có một trận mưa đá kinh người… A U chạy tới bên cạnh xe ngựa, dán vào quan tài nói: “Tiểu Hoàng tử triều Đường, xin hãy thứ tội khinh nhờn cho chúng tôi, xin ông bà cậu tha cho chúng tôi đi! A U thề sẽ bảo vệ cậu, không để cậu bị kẻ xấu quấy rầy” Mưa đá nhỏ lại. Những viên đá mềm mịn đập vào mặt không thấy đau nữa, ngược lại còn cảm thấy mát mẻ sảng khoái. Cuối cùng biến thành một cơn mưa lâm thâm, vảy lên vùng cao nguyên trầm tích khô cằn bao ngày, đến cả cỏ cây dưới chân núi cũng xanh trở lại. Lão Cha lôi A Hải và Thoát Hoan cùng dập đầu trước bia mộ Càn lăng. A U thể hiện uy quyền của chủ nhân, khiển trách: “Đứng lên!” “Vâng! Chủ nhân, chúng tôi có tội” Ba tên thích khách giết người như ngóe đồng loạt vâng dạ đứng trước mặt A U, tựa như chỉ cần cô bé này cử động ngón tay là có thể khiến họ tan thành mây khói. A U lạnh lung nói: “A Hải, tôi phải phạt anh” “Chủ nhân, A Hải nhận tội” Nói xong, tên thích khách này rút con dao bằng ngà voi ra, đâm vào ngực mình một nhát, máu tươi bắn tóe ra ngay lập tức. Lão Cha và Thoát Hoan không nhúc nhích, họ đã quen với cách trừng phạt này. A U tiến lên kiếm tra vết thương, dao cắm vào sâu hai tấc, khiến A Hải mất nhiều máu. A U đưa kim sang dược cho anh ta băng vết thương, rồi cho A Hải nằm lên xe ngựa nghỉ ngơi. Trước tấm bia không chữ, A U nói: “Ai dám mở Càn lăng? Các ngươi đều nhìn thấy rồi đó, Càn lăng không thể mở. Dù chúng ta có được quan tài của tiểu Hoàng tử, có được chìa khóa mở Càn lăng thật sự đi chăng nữa, chúng ta sẽ rút nó ra thế nào?” “Đáng tiếc, chúng ta lại để Tiểu Mộc chạy thoát” Thoát Hoan nhớ tới lần hung hiểm hồi tháng trước ở núi Đạt Ma trên biển. “Chìa khóa mở Càn lăng trên người của tiểu Hoàng tử triều Đường. Chìa khóa mở tiểu Hoàng tử triều Đường lại nằm trên người Tần Bắc Dương” Lão Cha kết luận theo suy nghĩ. “Vì, cậu ta được sinh ra trên quan tài của tiểu Hoàng tử, trong địa cung lăng mộ triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên” “Tần Bắc Dương mới là chìa khóa thực sự. Không có cậu ra, không ai có thể sờ vào Càn lăng được” “Chín năm trước, Tô giới Đức ở Thiên Tân, tôi đã giết cha mẹ nuôi của Tần Bắc Dương, nhưng không thể bắt được cậu ta. Sớm biết thế, dù có phải liều cái mạng già này tôi cũng phải bắt bằng được cậu ta về” Lão Cha nói xong, nhìn vết sẹo trên má phải của A Hải, “Chủ nhân, mùa xuân năm nay, Tần Bắc Dương đã lên núi, tiếc là người lại ra lệnh thả cậu ta đi” “Vì cậu ta tốt nghiệp rồi!” A U gào lên, “Đây là quy định cũ! Không ai được vi phạm!” “Bây giờ Tần Bắc Dương đang ở đâu?” “Nhật Bản” Thích khách A Hải nhịn đau trên ngực nói: “Chúng ta… đến Nhật… tìm cậu ta?” “Không, để cậu ta học xong đại học ở Nhật đã” Lão Cha nhìn xe ngựa nói: “Chủ nhân, xin người chỉ thị, rốt cục nên xử lý quan tài của tiểu Hoàng tử thế nào?” “Ở đâu đến thì đưa về đó!” “Ý của người…” “Địa cung, lăng mộ triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên” A U nói ra nơi tiểu Hoàng tử chôn mình chắc chắn như chém đinh chặt sắt, đó cũng chính là nơi Tần Bắc Dương đã sinh ra. “Không thể được! Chủ nhân, để có được cỗ quan tài này chúng ta đã phải tốn mất một năm, trải qua bao nhiêu trắc trở. Bôn ba hết Thượng Hải, núi Đạt Ma rồi Bắc Kinh, giết không biết mấy trăm mạng người, có cả phòng tuần bổ Tô giới công cộng Thượng Hải, Nghị viên Quốc hội của chính phủ Bắc Dương, suýt nữa còn mất luôn cả mạng” Lão Cha cố tranh luận theo lý lẽ, cô gái mười lăm tuổi lắc đầu: “Lão Cha, niệm tình ông là trưởng bối có công lao lớn, hôm nay tôi không phạt ông” Nghe thấy thế, Lão Cha sợ hãi dập đầu lạy, xin chủ nhân thứ tội. Mọi người dẫn ngựa quay đầu, tạm biệt Càn lăng và bia không chữ, bảo vệ quan tài của tiểu Hoàng tử, rời khỏi mộ của hai vị Hoàng đế, đi về hướng Đông Nam. Sau hai người, đoàn xe đã qua sông Vị Hà. Lão Cha nhìn núi Thái Bạch lừng lững ở phía Tây, nói nhỏ: “Ngày càng gần nhà rồi” Họ men theo chân núi phía bắc Tần Lĩnh, về phía Đông, tránh thôn trang và thị trấn, đến Bạch Lộc Nguyên ngoài thành Tây An. Trên đường đi, qua Bá lăng của Hán Văn Đế, leo lên đài nguyên trầm tích mà sông Sản Hà vòng qua, tìm thấy một lăng mộ triều Đường im lìm ngủ say. Lão Cha mất nhiều thời gian mới vòng hết khu đất phong uy nghiêm này, trong cỏ ẩn dấu nhiều vết đào của bọn trộm mộ. Từ cổ chí kim, bọn trộm mộ đều biết truyền thuyết của Càn lăng. Chỉ có mở lăng mộ Bạch Lộc Nguyên này, lấy được quan tài của tiểu Hoàng tử mới có thể mở được Càn lăng của Võ Tắc Thiên. Một năm trước, ngôi mộ này bị lũ bại binh quân phiệt Bắc Dương đào trộm, dùng thuốc nổ mà lũ trộm mộ chưa bao giờ nghĩ tới. Lăng mộ có kiên cố hơn nữa, thú trấn mộ có kinh khủng hơn nữa, cũng làm thế nào có thể đối phó với loài người thế kỷ 20? Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ an nghỉ trong mộ huyệt một ngàn hai trăm năm, và thú trấn mộ ấu kỳ lân, từ đó lưu lạc vào chốn nhân gian bẩn thỉu. Ban đầu, sau khi trộm mộ, lũ bại binh lấp miệng hố lại như mới. Đám thích khách vòng hai vòng vẫn không phát hiện ra điều gì. Đột nhiên, phía Đông Nam mé khu lăng mộ, xuất hiện một làn khói xanh lượn lờ. Thích khách A Hải là người đầu tiên ở gần đó, dù ngực băng bó nhưng anh ta vẫn sống dai như thú, ăn một vài loại thảo dược và phương thuốc bí truyền đã hồi phục được sáu phần thể lực. Anh ta nhìn thấy một bụi hòe cổ hơi lệch lệch, đào xuống ba trượng ba thước có một cửa động cực lớn, ở mép còn có vết đen. Đây chính là cửa vào mà quân phiệt Bắc Dương dùng thuốc nổ một năm về trước. Mà bên trong có khói bay ra, không chừng có người hoặc một chuyện kì đó kì lạ. Lão Cha thăm dò đường, quả nhiên tìm thấy đường vào bằng gạch của triều Đường. Ông ta bảo mọi người rút dao ra, chuyển quan tài của tiểu Hoàng tử xuống xe ngựa, lắp thêm một bộ trục lăn đặc biệt lên giường gỗ, giống như lắp thêm bánh xe dưới quan tài, có thể đẩy về phía trước. Thoát Hoan khỏe nhất, đẩy quan tài có bánh xe ở đánh sau, Lão Cha ở bên cạnh phụ một tay. Thích khách A Hải bị thương, chỉ có thể lảo đảo đi cuối. Người đi đầu cầm đuốc, cũng chỉnh là chủ nhân của thích khách, A U. “Tôi đưa cậu về nhà” Cô quay đầu nhìn quan tài tiểu Hoàng tử một cái, trong lòng bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt của Tần Bắc Dương. Thoát Hoan cẩn thận hỏi: “Có cần phải chuẩn bị “túi đồ” của đường vào địa cung không?” “Không cần, ngôi mộ này đã bị quân phiệt trộm rồi, thú trấn mộ cũng bị đào lên, đang ở bên cạnh Tần Bắc Dương” Lão Cha có dự tính trong lòng, đi qua đường vào mộ tối tăm. Những bức vẽ trên tường gần như còn nguyên vẹn, A U nhìn những thị nữ, võ sĩ, thư sinh, gã sai vặt thời Võ Tắc Thiên, dường như ai nấy đều muốn nói chuyện với cô… Dù địa cung bị quân phiệt cướp sạch, nhưng đám binh đó chỉ biết đến vàng bạc châu báu, không hiểu giá trị những bức tranh trên tường còn lớn hơn. Nếu là nhà khảo cổ học và nhà Hán học như Pelliot chỉ e những bức tranh trên tường này đều bị xới đi, đúng như những gì chúng làm ở Đôn Hoàng. Trong mộ như mê cung, sâu không thấy đáy. Đám thích khách giết người vô số cũng cảm thấy hơi sợ. Không biết đi trong đó bao lâu, A U phát hiện có vết nước ngập, trong góc còn có mấy bộ xương kì lạ. Hình như là xương của một đứa trẻ tầm hai, ba tuổi, nhưng không giống người mà giống thứ lai giữa người và động vật hơn. Lão Cha cúi đầu xem xét nói: “Đây là có vẻ như là hiện tượng thủy quái bẫy! Trong sách cổ có ghi chép nhiều. Chúng mai phục trong lăng mộ, chuyên ăn gan người. Thực ra, thú trấn mộ chủ yếu là để chống lũ quái vật thế này xông vào” “Nếu có lão Kim ở đây thì tốt!” Thoát Hoan nói một câu chen vào. Xuyên qua đoạn đường nguy hiểm nhất này, xuất hiện một cánh cửa. Làn khói kì lạ bay từ trong đó ra, còn có cả những âm thanh ồn ào. “Địa cung có người” Lão Cha đi lên phía trước, quả nhiên sau cánh cửa có ánh sáng đèn dầu lóe lên, sau đó là đầu của một người đàn ông. Đây là một tên trộm mộ đã phát hiện ra hang động mà quân phiệt mở, muốn vào địa cung quét sạch lần thứ hai. Tên trộm có súng, nhìn thấy Lão Cha đột ngột xuất hiện, sợ hãi định bắn thì cổ họng đã bị dao cán ngà voi cứa đứt. Hắn ta trào màu tung tóe, ngã xuống đất không phát ra bất kì âm thanh nào. Lão Cha, A Hải, Thoát Hoan, ba người cùng vào trong ngôi mộ, tiếng súng vang lên ầm ĩ. Trộm mộ thời nay không bằng thời cổ, chúng đã thay đổi rất nhiều. Đám thích khách lăn dưới đất, nhìn thấy có bóng người liền lặng lẽ tiếp cận, cắt đứt cổ nhanh như chớp. Đối với lũ trộm mộ tội ác chồng chất, không cần phải thương tiếc, cứ để chúng táng thân trong chính ngôi mộ mà mình trộm thôi. Đột nhiên, có người thắp ngọn lửa lớn, chiếu sáng rõ như ban ngày. Nhóm trộm mộ này đông người, có mười mấy người, bảy, tám khẩu súng, lui về phía sau. Nòng súng đều ngắm về phía ba tên thích khách. Quân phiệt Bắc Dương nội chiến nhiều năm liên tục, những tên trộm này đa phần đều từng đi lính, biết cách chiến đấu. Dù đám thích khách có giỏi hơn nữa cũng khó tránh khỏi một trận chiến đẫm máu. Thủ lĩnh nhóm trộm mộ là một tên chột mắt trọc đầu, giơ khẩu súng Nambu shiki 14 lên, hàm răng vàng ruộm thở ra một câu nói Thiểm Tây: “Giết chúng!” Lão Cha, A Hải, Thoát Hoan hôm nay sắp mất mạng ở Bạch Lộc Nguyên. Cái chết của thích khách như sao chổi vụt qua, vầng sáng trắng bay qua mặt trời, diều hâu xông vào cung điện. Dù không được lưu danh sử xanh, cũng phải chết có danh dự, cũng phải liều mình xông vào đám trộm mộ cùng chết …