Chương 56 Quan tài về nơi nào?
Trong địa cung của ngôi mộ lớn triều Đường trên Bạch Lộc NguyênSâu bên trong mộ thất, A U lờ mờ nhìn thấy sau lưng đám trộm mộ đó nổi lên hai bóng người… Bóng người đó cao hơn người bình thường một cái đầu, không ngờ đó lại là hai pho tượng vô cùng nanh ác, hai bên quai hàm là các cọng râu dựng lên, lỗ mũi to, con ngươi như cái chuông đồng. Chúng đội mũ giáp triều Đường, vành bảo vệ tai trái phải cuộn lên trên, miếng bảo vệ vai tựa như một đôi đầu rồng, giáp ngực chia thành hai bên trái phải, tựa như hai mặt gương sáng loáng. Dưới hàm buộc dọc dây giáp, giáp ngực vòng tròn giao nhau với dây nằm ngang. Phía trên thắt lưng lộ ra một nửa giáp bảo vệ bụng hình tròn, phần giáp bụng dạng vảy cá hiện ra rõ ràng. Nửa thân trên là võ sĩ mặc giáp Minh Quang triều Đường, nửa thân dưới lại là mãnh thú. Giống như là hổ hoặc sư tử, bốn chân to khỏe, sau mông là một cái đuôi hình ngọn lửa đang dựng đứng lên. Thú trấn mộ ư? Tất cả đều xảy ra trong 01 giây, vừa lúc đám trộm mộ đang chuẩn bị nổ súng bắn chết ba tên thích khách đột nhập thì hai pho tượng thú trấn mộ võ sĩ mặc giáp Minh Quang đột nhiên khởi động. A U âm thầm nhìn hai võ sĩ, kẻ bên trái giơ lên một chiếc roi sắt chín khúc, kẻ bên phải giơ lên một đôi song giản bốn cạnh, cắt đầu đám trộm mộ ngay từ phía sau lưng. Tiếng súng vang lên, đạn bắn tung tóe bên trong mộ thất, nảy tung trên mặt các nhân vật trên bích họa… Ba tên thích khách đã sớm tự tìm chỗ ẩn nấp tránh được đạn. Bốn chân thú của thú trấn mộ chạy băng băng, bắt đám trộm mộ đang tháo chạy lại, dùng roi sắt đánh vỡ đầu chúng. Có kẻ nổ súng về phía bộ giáp Minh Quang, đạn bắn vào áo giáp không có chút tác dụng nào, trong chốc lát kẻ này đã bị đôi song giản chém thành hai mảnh. Chỉ trong phút chốc, trên mặt đất đã có thêm hơn mười bộ thi thể… Tên cuối cùng là thủ lĩnh chột mắt trọc đầu của đám trộm mộ, hắn bị ép vào góc mộ thất, bị hai con thú trấn mộ băm thành đống thịt nát. Sau đó, mỗi bên trái phải một con thú trấn mộ quay về phía những kẻ còn sống cuối cùng trong mộ thất – ba tên thích khách và cả A U. A U lại cảm thấy hai con này có chút quen thuộc, giống như là… thần giữ cửa mà các nhà nông thân hay dán? Một con là Tần Quỳnh! Một con là Uất Trì Cung! Tên hai vị thần giữ cửa vô cùng sinh động, thích khách Lão Cha vừa mới nhặt về một mạng sống thấp giọng nói: “Trong truyền thuyết, Đường Thái Tông Lý Thế Dân giết người vô số, ban đêm không thể ngủ được, thường có oan hồn đến đòi mạng. Ông ta đã ra lệnh cho hai đại tướng dưới trướng là Tần Quỳnh và Uất Trì Cung mặc giáp, cầm khí giới canh gác trước cửa tẩm cung mỗi đêm, quả nhiên đã trấn áp được hồn quỷ tứ phía. Đường Thái Tông lại lệnh cho người vẽ lại chân dung hai vị tướng rồi treo ở hai bên cửa cung, từ đó mà trong dân gian cũng có tập tục dán tranh thần giữ cửa. “Trong truyện Tây Du Ký cũng nói như vậy” Thích khách A Hải vẫn còn nhớ, “Một người mắt phượng mắt hướng lên trời mà các vì sao cũng sợ hãi, người còn lại mắt tròn ánh điện khiến ánh trăng cũng phải lay động” “Thú trấn mộ thần giữ cửa?” Võ Tắc Thiên mười bốn tuổi đã vào cung Đại Minh, trở thành tài nhân sủng phi của Đường Thái Tông Lý Thế Dân, ban cho tên hiệu Võ Mỵ. Khi Đường Thái Tông cao tuổi và thiếu nữ Võ Mỵ Nương đang mây mưa trên long sàng thì tranh vẽ dán trước cửa cung chính là hai vị thần giữ cửa này. Mọi người nói ngôi mộ lớn trên Bạch Lộc Nguyên này chính là chìa khóa mở Càn lăng của Võ Tắc Thiên, xuất hiện thú trấn mộ Tần Quỳnh và Uất Trì Cung cũng không phải là không có đạo lý. Hai con thú trấn mộ thần giữ cửa lại giơ roi sắt chín khúc và song giản bốn cạnh lên một lần nữa, chúng cũng coi đám thích khách như đám trộm mộ, tám cái chân thú chạy điên cuồng đến, muốn tiêu diệt tất cả bọn họ. Ba người cùng chạy ra ngoài, cũng may dưới lòng đất này quá nhiều thi thể, còn có cả mấy chiếc bình bình hũ hũ chôn theo người chết đã hạn chế tốc độ của hai con thú trấn mộ. “Bảo vệ chủ nhân!” Lão Cha ra lệnh một tiếng, đám thích khách liền tụ tập đến gần A U, chỉ sợ sắp phải chết cùng với chủ nhân mười lăm tuổi. Thoát Hoan lắc đầu bất đắc dĩ: “Thật hối hận vì không mang theo bọc quần áo của “đạo Địa cung”, bên trong có đàn đầu ngựa của tôi!” Trong thời khắc sinh tử, A U mở cánh cửa gỗ của quan tài tiểu Hoàng tử, ở chỗ lỗ thủng do đám quân phiệt chẻ ra lộ ra chân thân của Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ. Trong phút chốc, một tia sáng vàng rực rỡ bắn ra khỏi quan tài, tựa như cổng chiếu bóng trong rạp chiếu phim tối tăm, lại giống như đèn pha trên sân khấu, như âm ty bao phủ trên đầu hai con thú trấn mộ thần giữ cửa. Tần Quỳnh và Uất Trì Cung như hai con ngựa hoang tuột dây cương đột nhiên dừng lại bên bờ vách đá. Hai vị đại tướng danh tiếng lẫy lừng nhìn chằm chằm vào tiểu Hoàng tử trong quan tài. Cũng có thể bọn họ đã nhìn thấy khuôn mặt của chàng trai trẻ? Khuôn mặt nghìn năm không thối rữa, ngủ một giấc thật dài trong vinh quang muôn đời, để mặc cho những bông hoa trên Bạch Lộc Nguyên nở rồi lại tàn… Thú trấn mộ thần giữ cửa hạ binh khí của mình xuống, quỳ gối trước tiểu Hoàng tử, những chiếc chân thú quỳ xuống, dập đầu bái lạy. Bọn chúng đã gặp được chủ mộ, cũng giống như trước kia chúng bảo vệ Đường Thái Tông cao tuổi và thiếu nữ Võ Mỵ trước cửa cung Đại Minh ở Trường An, đời đời kiếp kiếp không bao giờ khô kiệt. Thì ra Cửu Sắc không phải là người bảo vệ duy nhất của tiểu Hoàng tử ư? Không kịp suy nghĩ nhiều, A U bước đến gần hai con thú trấn mộ rồi quỳ lạy dập đầu: “Tiểu nữ A U đã hộ tống quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường về nhà! Xin hai vị tha cho chúng tôi đi!” Tần Quỳnh và Uất Trì Cung cúi người chào A U. Hai vị thú trấn mộ thần giữ cửa bước tám chiếc chân thú về vị trí ban đầu rồi đông đặc lại thành hai pho tượng. A U và Lão Cha rón rén bước vào mộ thất dọn dẹp thi thể và những phần chân tay đứt lìa của đám trộm mộ đầy trên mặt đất. Binh khí đời Đường là những báu vật chính ở đây, đao, kiếm, thương, kích, rìu, việt, móc câu, xiên…cho dù là các quyển sách đã rách lả tả thì cũng là binh thư như “Binh pháp Tôn Tử”, “Binh pháp Tôn Tẫn”. Nhưng gian mộ thất này không hề có giường đặt quan tài, càng không có giếng vàng, cũng không tìm thấy các đồ vật như sách Ngọc Ái hoặc Mộ chí. “Không phải mộ thất nào cũng có quan tài, có rất nhiều ngôi mộ lớn của đế vương bên trong có vài mộ thất, nhưng chỉ cất giữ một cỗ quan tài” Lão Cha đưa ra kết luận: “Đây không phải ngôi nhà thực sự của quan tài tiểu Hoàng tử” A U bước ra khỏi gian mộ thất binh khí và võ sĩ, nhìn hai vị thú trấn mộ thần giữ cửa rồi đóng cửa mộ thất lại. Lúc này cô mới phát hiện ra hình điêu khắc trên hai cánh cửa đá chính là hình dáng của hai vị thần giữ cửa này. “Lúc nãy chúng ta đến đây đã đi ngang qua mấy ngã rẽ. Mộ đạo này như một mê cung vậy, mộ thất thật sự của tiểu Hoàng tử ở đâu chúng ta cũng không biết. E rằng ở đây không chỉ có hai gian mộ thất” “Lão Cha, lăng mộ đế vương phức tạp đến thế sao?” “Thông thường thì mộ đế vương mặc dù có nhiều mộ thất nhưng được nối với nhau bằng các hành lang, khoảng cách giữa các mộ thất cũng không quá xa. Nhưng mộ thất này chỉ nối với một con đường vào mộ. Kết cấu bố cục của nó lại khác thường, cả ngôi mộ vô cùng rộng lớn, các đường trong mộ chia thành nhiều nhánh nhỏ như mê cung, có lẽ mỗi một con đường đều thông đến một mộ thất thần bí” Lão Cha cầm một cây gậy sắt vẽ bản đồ địa hình trên nền gạch – con đường trong mộ lúc thì như mạng nhện, lúc lại như hình xoắn ốc, lúc lại như các phân nhánh sừng hươu trên đầu Cửu Sắc, trong vòng mười mấy dặm bên dưới lòng đất có thể có hằng hà sa số gian mộ thất không thể đếm xuể. “Những gian mộ thất này đều thuộc cùng một ngôi mộ sao?” “Đúng, bởi đều có cùng một cửa mộ đạo.” Lão Cha chỉ về chiếc quan tài tiểu Hoàng tử phía sau lưng: “Đều xây vì cậu ta” “Ai xây cho cậu ta?” “Nữ hoàng Võ Tắc Thiên” Sắc mặt Lão Cha trầm ngâm nhìn lên đỉnh đầu, “Lịch sử ghi chép rằng, tiểu Hoàng tử triều Đường, Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ chết yểu, Võ Tắc Thiên vô cùng đau khổ, bà đã hạ lệnh xây mộ cho cậu trên Bạch Lộc Nguyên” “Chúng ta có thể tìm được mộ thất thực sự của cậu ta không?” “E rằng rất khó! Nếu tìm từng lối rẽ một chỉ sợ mấy năm cũng chưa chắc đã tìm thấy. Trong những mộ đạo và mộ thất chưa ai biết đến này còn có thể có rất nhiều nguy hiểm chứ không dễ đối phó như thú trấn mộ thần giữ cửa nữa” Thích khách A Hải không nhịn được mà hỏi: “Nhưng một năm trước, đám bại binh quân phiệt Bắc Dương làm sao đào được mộ thất của tiểu Hoàng tử? Còn lấy trộm cả quan tài và thú trấn mộ Cửu Sắc ra nữa” “Thứ nhất có thể là kiếp nạn khó tránh trong đời! Thứ hai, trong đội quân trộm mộ có Tiểu Mộc. Tôi thấy người này không đơn giản, hắn ta có thể thiết lập một quan hệ đặc biệt nào đó với tiểu Hoàng tử, số mệnh của hắn tuyệt đối không phải là tên trộm mộ bình thường” “Chẳng trách tất cả chúng ta suýt chút nữa thì chết trên tay hắn!” Lão Cha vẫn còn đang quan sát mộ đạo, hắn chăm chú nhìn bức bích họa nói: “Móng của ngôi mộ này rất lớn, vượt xa khuôn khổ của mộ Hoàng tử, thậm chí vượt xa mộ hoàng đế triều Đường. Vốn dĩ tôi không thể lý giải nổi vì sao từ Càn lăng đến Bạch Lộc Nguyên chỉ có quan tài của Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ mới là chìa khóa mở ra bí mật. Giờ thì tôi đã hiểu rồi, bởi lòng đất của ngôi mộ lớn này bản thân nó đã ẩn chứa bí mật vô cùng vô tận. “Lão Cha, bên trong mộ thất ban nãy không hề có quan tài, vì sao lại có thú trấn mộ?” “Ngôi mộ lớn của tiểu Hoàng tử triều Đường này vượt xa khuôn khổ của tất cả các lăng mộ của Trung Quốc, không thể tưởng tượng được nó còn chứa thứ gì? Hai con thú trấn mộ thần giữ cửa này vừa không có quan tài, cũng không có giếng vàng, thiếu đi hồn phách của chủ mộ. Nói một cách nghiêm khắc, chúng chính là thú trấn mộ cấp độ xác chết biết đi” “Cấp độ xác chết biết đi sao?” “Đúng vậy, là trạng thái nằm giữa thú trấn mộ giả và thú trấn mộ thật” Vẫn là Lão Cha thông thạo đạo này: “Thú trấn mộ giả chính là tượng gỗ, tượng đất nặn thành, là đồ chôn theo người chết không hề có linh khí. Những ngôi mộ mà đám trộm mộ đào ra đa phần là loại thú trấn mộ giả này, cùng lắm là tượng gỗ, tượng đá mà thôi” “Chỉ có Cửu Sắc là thú trấn mộ bảo vệ bên cạnh tiểu Hoàng tử, cấp độ có một không hai. Có lẽ là chỉ đứng sau thiên tử trấn mộ dưới lòng đất Càn lăng của Võ Tắc Thiên” “Đừng dài dòng nữa, các người nói xem bây giờ phải xử lý quan tài tiểu Hoàng tử ra sao?” Thích khách A Hải kéo bọn họ về với thực tại, đây đích thực là một vấn đề nan giải. “Chí ít thì cũng không thể ở lại chỗ này được! Ngôi mộ lớn này rất không an toàn, còn có thể có trộm mộ vào nữa” “Tiểu Hoàng tử phải làm sao đây?” Trong ngôi mộ lớn triều Đường trên Bạch Lộc Nguyên, sâu trong mộ đạo tối tăm, A U chỉ lên đỉnh đầu. “Trên trời ư?”