Chương 57 Mùa thu Kyoto Miễn phí
Cách ngôi mộ triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên 3000 ki lô mét, xa cao nguyên Hoàng Thổ, đồng bằng Hoa Bắc, quần đảo ở biển Hoa ĐôngMùa hè Osaka dường như đã qua, Tần Bắc Dương nhận thư báo trúng tuyển của trường Đại học số 3 Kyoto. Vui thì vui nhưng cậu thấy xấu hổ vì túi tiền rỗng không. Úc Văn về Nagoya đọc sách. Số tiền kiếm được từ việc tạc tượng trong chùa đã đủ thanh toán tiền học phí từ lâu. Vì vậy cậu viết thư… Anna: Nhìn chữ như thấy người. Từ biệt cửa Đại Cô, xa tận chân trời, vô cùng nhớ thương! Tôi ở Nhật Bản rất khỏe, đừng lo nghĩ! Tôi đã thi vào trường Đại học nhưng học diện tự túc, không quá tốn kém. Học ba năm dự bị đại học, ba năm đại học, học xong về nước. Khi đó chính phủ Bắc Dương đã long trời lở đất, chúng ta có thể nắm tay nhau đi dưới ánh mặt trời! Năm Dân quốc thứ 7, ngày 30 tháng 8. Bắc Dương. Vài ngày sau, cậu nhận được một nghìn đồng bạc Trung Quốc, đổi hết sang tiền Nhật cũng đủ trang trải ba năm học phí và sinh hoạt phí. Tần Bắc Dương hướng về tổ quốc cầu bình an cho Anna. Cậu không lưu địa chỉ trong thư, chỉ để số tài khoản ngân hàng, tránh chuyện Âu Dương Anna lại đến Nhật Bản tìm. Sắp khai giảng, Tần Bắc Dương dẫn Cửu Sắc lên đường. Cậu ngụy trang Đường đao thành ô cán dài. Hải nữ, Tiểu Mộc và hai đứa con của Âu Dương Tư Thông vẫn sống trong chùa ở Kyoto. Tuyến tàu hỏa Keihan. Năm giờ sáng, Kyoto. Lúc đó đã có phố Nhật, cũng có nhà xây kiểu phương Tây và nhà máy, phong cách Đông – Tây kết hợp. Tờ mờ sáng, đi qua Cung điện Kyoto, Tần Bắc Dương nhớ đến Tử Cấm Thành Bắc Kinh. Quy mô và khí thế khác nhau một trời một vực nhưng cố cung Nhật Bản lại có hơi hướm cổ kính thanh lịch. Tần Bắc Dương dọn vào ký túc xá Yoshida dành cho du học sinh Trung Quốc, mở cửa sổ là thấy núi Hiei xa xa. Cậu đến trường Đại học số 3 báo danh. Tần Bắc Dương mặc đồng phục học sinh cổ đứng màu đen, đội mũ vạch trắng, chân đi guốc gỗ, soi gương thấy cũng ổn. Các sinh viên trong ký túc xá chủ yếu xuất thân con nhà quân, ăn tiền trợ cấp của chính phủ. Khi giới thiệu bản thân, Tần Bắc Dương nói, “Cha tôi là phiên dịch tiếng Đức, từng làm việc ở ngân hàng Deustch, qua đời đã lâu” Cậu không nói dối, còn tuôn một tràng tiếng Đức để chứng minh. Trường Đại học số 3 Kyoto. Tần Bắc Dương phải học tiếng Nhật, Vật lý, Hóa học, còn hai môn ngoại ngữ tiếng Đức và tiếng Anh. Tuy nói xưa nay văn hóa Trung Quốc để lại nhiều dấu ấn tại Nhật Bản, cải cách Minh Trị Duy Tân đã làm thay đổi vị thế đó. Nhật Bản đã tiếp xúc với nền văn minh phương Tây, lai với dấu ấn Trung Quốc. Các giáo sư Bắc Đại luôn dùng rất nhiều từ mới: cách mạng, nghệ thuật, văn hóa, văn minh, văn học, phong kiến, giai cấp, quốc gia, dân chủ, tự do, kinh tế, xã hội… Tất cả đều do người Nhật Bản dịch từ những từ ngữ phương Tây tương đương sang tiếng Hán, sau đó các du học sinh Trung Quốc lại nắm bắt và đưa về nơi quê cha đất tổ. Người Trung Quốc đương nhiên có dịch lại, học giả Nghiêm Phục còn thấy mình dịch chuẩn hơn người Nhật. Đáng tiếc là trong các thuật ngữ xã hội nhân văn Hán ngữ hiện đại, có đến 7/10 là từ mượn tiếng Nhật. Cuối thu, lá phong đỏ rực trên núi Arashi như những ngọn lửa hừng hực thiêu đốt Tây Kyoto. Tần Bắc Dương cảm tưởng như mình trở lại thôn Lạc Đà – Kinh Tây, nhìn về phía Hương Sơn. Cậu đi bộ trong phố cổ, tham quan hai di tích chùa Kiyomizu và thành Nijō xưa, ngồi bên ao chùa Kinkaku cả buổi sáng, thẫn thờ nhìn lên mái chùa vàng ươm, nghe các nhà sư lặng lẽ thổi Shakuhachi đã thất truyền từ thời Đường… Ngày này, Giáo sư Yamamoto khoa Vật lý trường Đại học Kyoto đến trường Đại học số 3 giảng bài. Chuyên gia cơ khí này cũng nổi tiếng ở Âu Mỹ, thường mặc kimono, tự xưng là con cháu danh tướng Yamamoto Kansuke dòng họ Takeda. Lớp học này quá thâm ảo với sinh viên Đại học. Giáo sư viết một hàng chữ trên bảng, Tần Bắc Dương âm thầm dịch sang tiếng Hán… Cơ thể máy móc có linh hồn. Không câu nệ như ở Đại học Kyoto, Giáo sư Yamamoto nói ra những lời kinh hãi thế tục. Ông còn thống nhất quan điểm với Tiến sĩ Karl Hofetein từng muốn cải tạo thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh ở xưởng công binh Nam Uyển, “Cái gọi là “cơ thể máy móc có linh hồn” chính là kết hợp động lực của máy móc với sức mạnh tâm linh” Một sinh viên Nhật Bản to gan đặt câu hỏi, “Nhưng chuyện này không khoa học?” “Ở đây ta hiểu “linh hồn” không phải quỷ hồn hoặc u linh như trong dân gian thường nói, mà là hai khái niệm khoa học: một, tế bào thần kinh đại não, đó là sự truyền tải thông tin giữa các synapse (khớp thần kinh). Trong đầu một sinh viên ở đây đều đang diễn ra quá trình như vậy. Có người coi đó là linh hồn, có người coi đó là ý thức” Sinh viên đặt câu hỏi đâm lao phải theo lao, đỏ bừng mặt, “Giáo sư, ngài nói về linh hồn sống của con người. Nhưng không linh hồn nào có thể tồn tại nếu không có đại não, dù là người hay động vật. Khoa học không thừa nhận linh hồn con người sau cái chết” “Linh hồn con người sau cái chết, tôi muốn nói đến khái niệm thứ hai: trường điện từ. Không gian sống của con người tràn ngập các loại sóng điện từ. Não người chính là một cơ quan điện hóa tinh tế. Một số trường điện từ mạnh có thể ảnh hưởng đến tín hiệu của não người, tạo ra cảm xúc như sợ hãi và thậm chí là ảo ảnh, điều này đã được khoa học chứng minh. Liệu chúng ta có thể suy ngược lại không? Ví dụ như, sau khi con người chết, tác dụng của đại não mất đi nhưng sóng điện từ truyền đi chưa chắc đã biến mất, có thể đã được truyền tiếp theo cách đặc biệt nào đó” “Giống như băng từ có chức năng ghi âm? Linh hồn cũng có thể được thu lại?” Lớp học trường Đại học số 3, dường như có ai đó dùng búa bổ đầu Tần Bắc Dương ra, bắn vào một vệt sáng. Việc cậu xen vào bị bạn học Nhật Bản cho là vô lễ. Có người nhỏ giọng, “Tàu khựa!” Giáo sư Yamamoto không để ý, “Học sinh này nói rất hay, tiếp đi!” “Xin lỗi thầy Yamamoto!” Giờ Tần Bắc Dương mới cúi đầu thật sâu, run rẩy nói, “Thiên nhiên có rất nhiều vật chất chứa đựng thông tin, không chỉ từ tính. Theo em hiểu, cái gọi là “cơ thể máy móc có linh hồn” là một vật thể mang tín hiệu điện từ. Ý thức này được gọi là “linh hồn”, bám vào người hoặc động vật, cùng tồn tại trong cơ thể máy móc đó một thời gian dài, thậm chí trở thành ý thức của bản thân” Cậu nhớ về khi còn ở địa cung Hoàng lăng triều Thanh, học “Chế thú cửu cung” cùng cha. Cung thứ năm, “Trồng hồn” chính là đưa vật yêu thích nhất khi còn sống của Hoàng đế Quang Tự vào trái tim thú trấn mộ. Sóng điện từ cùng loại với “linh hồn” vĩnh viễn ở trong cơ thể thú trấn mộ, để tảng đá và sắt thép vốn không có mạng sống cũng trở thành sinh vật sống, trải qua nghìn năm vạn năm. Thầy Yamamoto yên lặng, Tần Bắc Dương hơi căng thẳng. Có phải cậu nói gì sai rồi không? Liệu có bị trường học phạt? Đột nhiên Giáo sư lại vỗ tay, “Em có thể cho tôi biết tên được không?” “Tần Bắc Dương” “Sa…” Giáo sư chợt nhận ra mình nhầm, “Người Trung Quốc?” “Em là người Trung Quốc” Có những du học sinh ngại nhận mình là người Trung Quốc, sợ bị người Nhật ký thị nhưng Tần Bắc Dương lại ưỡn ngực ngẩng cao đầu. “Thật khó tin!” Giáo sư Yamamoto kinh ngạc vì hai điều: một là sinh viên dự bị còn chưa bước qua ngưỡng cửa Đại học đã dự đoánh chính xác phương pháp tư duy và kế hoạch thực nghiệm của ông, hai là coi trọng trình độ tiếng Nhật của cậu. Được thầy cổ vũ, Tần Bắc Dương can đảm hơn, “Chân lý khoa học do nhân loại từ từ khám phá. “Cơ thể máy móc có linh hồn” cũng thế, dù giờ ly kinh phản đạo, một trăm năm sau biết đâu lại thành khoa học” Giáo sư Yamamoto gật đầu, viết một cụm từ tiếng Anh lên bảng. Artificial Intelligence. Các sinh viên mở từ điển tiếng Anh ra tra: từ thứ nhất là “nhân tạo”, từ thứ hai là “trí tuệ”. “Các em hãy nhớ, trong tương lai, thế giới sẽ thuộc về Artificial Intelligence” Sau khi tan học, Giáo sư Yamamoto cố tình gọi cậu lại. Giáo sư cao 1m50, Tần Bắc Dương lại cao hơn ông hẳn 30 cm, nhìn thế nào cũng hơi gay go. “Bạn học Tần, học kỳ tiếp theo tôi muốn mời em đến làm trợ lý phòng thí nghiệm. Tôi đang nghiên cứu cách chế tạo “cơ thể máy móc có linh hồn”. Tôi tin em biết cách phát huy tác dụng!” Người Nhật đã chiếm được thú trấn mộ? Không đợi Tần Bắc Dương lên tiếng, Giáo sư Yamamoto đã cười, không nói không rằng cầm giáo áo rời đi. Các sinh viên rối rít cúi đầu nhường đường.