Chương 58 Phòng thí nghiệm của Yamamoto
Tần Bắc Dương thích nhất là thư viện của trường Đại học số ba Kyoto. Ở đây có rất nhiều sách báo phương Tây đã được phiên dịch sang tiếng Nhật. Cậu đã đọc bản tiếng Nhật các tác phẩm của Shakespeare, Balzac, Alexandre Dumas, Hugo, Tolstoy…, giờ chợt nhớ đến thư viện Thiên Quốc chứa hàng chục nghìn quyển sách trên đỉnh núi cao mây mù bao phủ nửa năm trướcHai ngày sau, Tần Bắc Dương tình cờ gặp Giáo sư Yamamoto, cậu ngượng ngùng cúi đầu chào. Bên cạnh vị Giáo sư mặc kimono là một cậu bé mười một, mười hai tuổi, cậu bé cũng cúi chào Tần Bắc Dương một cách khiêm nhường. Giáo sư nói cha của cậu bé này là Giáo sư Khoa học trái đất ở Đại học Kyoto, cũng là người bạn chí cốt lâu năm của mình. “Chào anh, em tên là Ogawa Hideki, mong được quan tâm nhiều” “Anh tên là Tần Bắc Dương, mong được quan tâm nhiều” Giáo sư Yamamoto xoa đầu cậu bé nói: “Hideki, người bạn đồng môn người Trung Quốc này vô cùng thông minh, cháu phải học tập cậu ấy nhé” Bọn họ đến trước một dãy kệ sách, bên trên cất giữ rất nhiều sách báo cũ, trong đó cũng có cả sách đóng buộc chỉ của Trung Quốc. Giáo sư Yamamoto lấy ra một quyển “Mặc Kinh” phiên bản Tô Châu trong thời kỳ Khang Hy, khi đó Giáo sư Nhật Bản cũng có thể dễ dàng đọc được chữ Hán, mở một trang trong đó ra, chỉ vào một câu “Đoan, chính là không gián đoạn” “Câu này có phải nói trên thế giới có thứ không thể bị chia cắt không?” Không ngờ, Ogawa Hideki nhỏ tuổi như vậy mà mới nhìn đã hiểu ngay ý nghĩa của dòng chữ Hán này. “Đúng!” Giáo sư khen ngợi, “Từ “Đoan” chính là để chỉ nguyên tử. Mặc Tử nói giống như chặt một khúc gỗ vậy, cho dù bạn chặt từ phần đầu hay là phần giữa, cho dù bạn chặt khúc gỗ thành bao nhiêu khúc thì luôn có một điểm đầu hoặc điểm cuối mà bạn không thể chia nhỏ được nữa – điều này tương tự với “Thuyết nguyên tử” của Democritos thời Hy Lạp cổ xưa” Tần Bắc Dương không nhịn được bèn chen vào một câu: “Câu này của Mặc Tử em có nghe qua, nhưng nhà biện luận thời Chiến quốc – Công Tôn Long cũng có một câu: Gậy dài một thước, mỗi ngày chặt một nửa, muôn đời cũng không hết!” Hideki mười hai tuổi buột miệng nói: “Câu này nói vật chất có thể chia cắt vô hạn sao ạ?” Giáo sư Yamamoto vô cùng kinh ngạc: “Hideki à, cháu có biết, Khổng Tử, Mạnh Tử đều là những bậc Thánh hiền của “thời đại then chốt” của văn minh nhân loại giai đoạn năm 800 trước Công nguyên đến năm 200 trước Công nguyên, sánh ngang hàng với Socrates, Aristotle, Plato, Phật Thích Ca” Giáo sư quay đầu lại hỏi Tần Bắc Dương: “Tần Bắc Dương, em là người Trung Quốc, em nói về “Bách gia chư tử” xem” “Thời kỳ Xuân Thu Chiến quốc, Bách gia chư tử, phe ngươi hát xong thì ta lên sân khấu, mỗi bên đứng đầu vài trăm năm, Tần Thủy Hoàng còn đốt sách chôn Nho! Nho gia của Khổng Mạnh, Đạo gia của Lão Trang, Pháp gia của Hàn Phi Tử, Danh gia của Công Tôn Long, Binh gia của Tôn Vũ Tử, Âm Dương gia của Trâu Diễn, thậm chí cả Tung Hoành gia của Quỷ Cốc Tử… còn cả Mặc gia nữa!” “Mặc Tử là thủy tổ của giới khoa học phương Đông chúng ta!” Giáo sư Yamamoto nói với giọng vô cùng thành kính, “Hideki, cháu có còn nhớ câu danh ngôn của nhà khoa học Hy Lạp Archimedes không?” Cậu bé buột miệng nói: “Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nhấc bổng Trái Đất lên” “Vào thời kỳ Xuân Thu, Mặc Tử của Trung Quốc đã trình bày nguyên tắc đòn bẩy cân bằng, đi trước Archimedes cả một thế kỷ, hơn nữa còn vận dụng một cách khéo léo trong việc chế tạo thực tiễn gàu múc nước, nỏ máy, thực là một vĩ nhân giỏi” “Giáo sư Yamamoto, cháu không hiểu, thời xưa người Trung Quốc thông minh như vậy, vậy sao ngày nay Trung Quốc lại lạc hậu nghèo khó như vậy?” “Cái này… không nên do nhà khoa học như chú trả lời” Giáo sư lại nhìn Tần Bắc Dương, khiến cậu học sinh Trung Quốc này xấu hổ đến mức muốn chui xuống sàn nhà, chưa nghe thấy hai chữ “Tàu khựa” đã là người ta nể mặt cậu lắm rồi. Giáo sư Yamamoto ngồi xổm xuống nhìn vào ánh mắt trầm tĩnh của Ogawa Hideki nói: “Cháu cũng phải cố gắng học tập để sau này lớn lên giành giải Nobel vật lý đầu tiên cho Nhật Bản!” Sau khi mượn vài cuốn sách cổ, Giáo sư đưa cậu bé rời khỏi thư viện. Ngừng lại mấy giây, Tần Bắc Dương cũng theo ra ngoài. Cậu muốn biết Giáo sư rốt cuộc đang làm những thứ gì? Liệu có phải là thú trấn mộ không? Giáo sư và Ogawa Hideki đi qua một con ngõ nhỏ yên tĩnh, đến trước một trong những căn kiến trúc Nhật thấp thoáng trong rừng trúc. Cửu Sắc vẫn đang ở trong ký túc lưu học sinh, một mình Tần Bắc Dương bám theo phía sau. Căn nhà lớn này không có biển số nhà, tồn tại một cách vô cùng lặng lẽ. Bề ngoài là kết cấu gỗ truyền thống, nhưng quan sát kĩ xà nhà và trụ hành lang mới phát hiện đây đều là kim loại. Dưới hiên có mấy đôi giày, chứng tỏ bên trong còn có người. Sau phòng có ống khói sắt, thỉnh thoảng lại tỏa khói đen nồng nặc, hoàn toàn lạc lõng với phong cách cổ điển tao nhã nơi đây. Đây chính là phòng thí nghiệm của Giáo sư Yamamoto sao? Sau khi trời tối, Tần Bắc Dương ẩn vào trong rừng trúc để quan sát. Bên trong ngôi nhà phong cách Nhật đèn đóm sáng trưng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng vang kì lạ. Đột nhiên, hai vị khách xuất hiện ngoài cửa. Một người đàn ông Nhật Bản, tuổi chưa đến ba mươi, mặc Âu phục đi giày da, đeo kính gọng vàng. Người còn lại là một người châu Âu cao lớn, râu ria rậm rạp không nhìn ra tuổi tác, trên đầu đội một chiếc mũ trai màu cà phê, mặc một bộ bảo hộ lao động áo liền quần màu xám – trang phục điển hình của thợ thủ công Tây Dương. Ánh đèn trước cửa chiếu vào khuôn mặt người Nhật Bản, Tần Bắc Dương kinh ngạc nhận ra gương mặt này – Haneda Taiki! Một năm trước, ông chủ trẻ của công ty thương mại Haneda Nhật Bản, vị quý công tử giàu có còn lên núi Đạt Ma cùng với đám người Tần Bắc Dương, tận mắt nhìn thấy triệu lượng bạc trắng bồi thường năm Canh Tý. Tần Bắc Dương kiên nhẫn nhìn cánh cửa trượt kiểu Nhật được kéo ra, Giáo sư Yamamoto đón hai vị khách vào trong nhà. Vào khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cậu nhìn lén thấy một samurai mặc áo giáp Nhật, toàn thân khoác một bộ áo giáp samurai đương thời vào thời Chiến quốc, còn đeo một chiếc mặt nạ quỷ, tựa như ác quỷ đang canh giữ căn phòng thí nghiệm này vậy. Lại một giờ trôi qua, trăng đã treo lơ lửng giữa trời, khối huyết ngọc ấm trước ngực Tần Bắc Dương bắt đầu nóng lên. Trong căn nhà kiểu Nhật của Giáo sư Yamamoto truyền đến một nguồn nhiệt lượng sục sôi như có một ngọn lửa lớn đang thiêu đốt vậy. Ống khói sau nhà tuôn khói cuồn cuộn như lò hỏa táng. Cũng may bây giờ là buổi tối, bốn bề quanh rừng trúc vô cùng vắng vẻ. Tần Bắc Dương lại nghe thấy tiếng đao kiếm va vào nhau vang lên bên trong phòng thí nghiệm, tựa hồ có một đám người đang chém giết kịch liệt… Cậu vô thức nhớ tới “Bản năng tự chi viêm” nổi tiếng trong lịch sử Nhật Bản, không phải nó xảy ra ngay ở Kyoto hơn ba trăm năm trước sao? Tần Bắc Dương còn tưởng Oda Nobunaga sắp xông ra ngoài, Akechi Mitsuhide ở bên ngoài nhìn chằm chằm như hổ đói. Cậu vô thức sờ ra sau lưng, đáng tiếc là thanh Đường đao không mang theo người, cậu không thể đeo một thanh đao đến thư viện được. Đột nhiên ngôi nhà kiểu Nhật lại yên tĩnh trở lại, cửa trượt được mở ra trong lúc mọi người đều không chú ý, Haneda Taiki và người châu Âu bước ra. Bọn họ cúi chào từ biệt Giáo sư, vẻ mặt vô cùng vui vẻ. Tần Bắc Dương quyết định tiếp tục theo dõi Haneda Taiki. Đêm đã về khuya, trên con đường mòn nhỏ xuyên qua rừng trúc, hai người đi đầu cầm đèn lồng giống như âm hồn ma trơi lập lòe. Tần Bắc Dương thi triển khinh công “đạo Thích khách” mà cậu tu luyện được khi ở trường Thiên Quốc, cố gắng không phát ra tiếng động nào. Nhưng chưa đi được bao xa thì người châu Âu đó đột nhiên dừng chân, quay đầu lại hét lớn một tiếng. Tần Bắc Dương không kịp đề phòng, ngay lập tức cậu bị bại lộ trước ánh đèn lồng, trên người vẫn còn đang mặc trang phục học sinh, không ngờ gã đó nhạy bén đến vậy. Nguy rồi, bên cạnh cậu không có Cửu Sắc, càng không có thanh Đường đao. Cậu đang định xoay người tháo chạy thì trên tay người châu Âu xuất hiện một cây nỏ nhỏ. Trên cây nỏ máy bằng thép có một kí hiệu kỳ lạ – chính giữa kim tự tháp có khảm một con mắt. Đối phương không cho Tần Bắc Dương một cơ hội nào, cây nỏ bắn ra một tia chớp sáng loáng sắc bén nhắm thẳng vào trán. Nỏ thép là một vũ khí cận chiến uy lực vô cùng lớn, mũi tên này chắc chắn có thể bắn xuyên qua Tỏa tử giáp, nếu góc độ và cự ly tốt thậm chí có thể xuyên thủng áo giáp sắt thời kỳ Trung cổ của châu Âu chứ đừng nói đến xương sọ của Tần Bắc Dương. Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Tần Bắc Dương gục ngã trên mặt đất, trước khi bất tỉnh, trong lòng cậu chỉ thoáng lướt qua bốn chữ “đi đời nhà ma”! Tuy nhiên cậu vẫn còn sống. Cây nỏ không bắn ra mũi tên sắc nhọn mà bắn ra một viên bi thép, mặc dù không chí mạng nhưng bắn trúng đầu cũng khiến người ta không chịu nổi! Tần Bắc Dương nói cho cùng vẫn là trẻ khỏe, đã đả thông tiểu chu thiên hai mạch Nhâm, Đốc, chỉ mất ý thức hai giây liền khôi phục lại nhanh như chớp, mắt nổ đom đóm bò dậy. Vừa trải qua lần trọng thương này, cậu đã không còn khả năng chống đỡ lại nữa, Haneda Taiki rút ra một thanh đoản đao “Wakizashi” kề vào cổ họng cậu. Haneda Taiki lạnh lùng hỏi: “Kẻ nào đó?” Thần trí còn chưa hoàn toàn hồi phục, trán thì sưng vù. Tần Bắc Dương nhớ Cửu Sắc hơn bao giờ hết, nếu có thú trấn mộ nhỏ ở đây, đêm không trăng gió lồng lộng, quả cầu lửa lưu ly còn không thiêu rụi nổi hai kẻ này sao? Đèn lồng chiếu sáng khuôn mặt cậu, Haneda Taiki nhìn chăm chú rồi bật ra hai âm tiết: “HATA?” Vừa đến Nhật Bản chưa được bao lâu, Tần Bắc Dương mới chỉ biết “HATA” trong tiếng Nhật là cách đọc theo âm Nhật của “Tần”, còn cách đọc theo âm gốc của chữ Hán có nguồn gốc từ chữ “SIN”. “HATA” còn là cách đọc của một dòng họ Nhật Bản – chính là “Haneda”. “Tần Bắc Dương! Quả nhiên cậu ở Kyoto!” Haneda Taiki thu lại thanh đoản đao, nói ra một câu tiếng Hán mang đậm chất giọng Nhật Bản. “Anh biết ư?” Tần Bắc Dương lại dùng tiếng Nhật trả lời, Haneda Taiki mỉm cười nói: “Nửa năm trước có phải cậu đã từng đến Osaka, chùa Shitennoji, đền thờ Haneda?” “Người gọi tôi là HATA phía sau lưng chính là anh!” “Sao cậu phải chạy trốn?” “Xin lỗi… chỉ là tôi không muốn làm phiền anh” Haneda Taiki vô cùng phấn chấn, anh ta thì thầm với người châu Âu vài câu, không rõ đang nói ngôn ngữ gì. Anh ta quay đầu lại hỏi Tần Bắc Dương: “Cậu đã đói chưa?”