← Quay lại trang sách

Chương 59 Izakaya

(*) Izakaya là một loại quán bar, nhà hàng, quán nhậu Nhật BảnT ần Bắc Dương đã rất đói rồi. Ba người ra khỏi rừng trúc, cùng bước đi dưới ánh trăng quay trở lại con phố ở ngoại ô Kyoto, vào ngồi trong một quán Izakaya. Haneda Taiki quen biết bà chủ ở đây, anh ta gọi rượu Sake của vùng Kyoto và một suất lẩu Sukiyaki thịt bò. Tần Bắc Dương còn chưa ăn tối, cậu đã sớm đói bụng, lúc nãy tiếng bụng sôi ùng ục đã bị Haneda nghe thấy. Đến nửa đêm chỉ còn lại một bàn khách này. Tần Bắc Dương bất chấp nóng, cũng bất chấp luôn cả vết thương trên trán, cậu ăn thịt bò ngấu nghiến. Thường ngày học trong trường, cậu cũng không nỡ tiêu tiền – bởi mỗi một đồng đều là do Anna chuyển qua. Cả căn ký túc lưu học sinh chỉ có cậu là giản dị nhất, gần như bữa nào cũng ăn cơm nắm, thỉnh thoảng mới ăn cơm hộp Bento của trường. Người châu Âu thần bí đó cuối cùng đã bỏ chiếc mũ lưỡi trai xuống, để lộ ra một cặp mắt chim ưng. Người này tuổi chừng ba mươi đến bốn mươi, có đôi tay lớn khiến người khác phải nhìn chăm chú, khớp ngón tay lại thon dài và có lực. Chỉ có Tần Bắc Dương nhìn ra đây là đôi tay của người thợ thủ công khéo léo, tự nhiên khác với người thường. Đáng tiếc là đôi tay này không thể điều khiển được đũa của phương Đông, sau mấy lần thử thất bại anh ta đành bỏ cuộc, bảo bà chủ mang muỗng canh đến để dùng thay. Tần Bắc Dương tò mò hỏi: “Anh ta không hiểu tiếng Nhật sao?” Haneda cười đáp: “Đây là lần đầu tiên anh ấy đến Nhật” “Anh ta là ai?” “Bí mật!” Người châu Âu mặc dù nghe không hiểu nhưng vẫn biết hai bọn họ đang bàn luận về mình, anh ta ngẩng đầu lườm Tần Bắc Dương một cái. “So lì!” Tần Bắc Dương đáp lại bằng một câu SORRY tiếng Anh theo kiểu Nhật, phát âm vô cùng thê thảm khiến Haneda Taiki và người châu Âu cùng bật cười. Cơm no rượu say, người châu Âu từ biệt trước, thì ra anh ta ở ngay quán trọ nhỏ phía đối diện. Bớt một người thứ ba, cuối cùng Haneda đã có thể sảng khoái mà nói chuyện: “Bắc Dương, tôi đã nhờ người nghe ngóng trường ngôn ngữ ở Osaka, quả nhiên đã phát hiện ra tên cậu. Nhưng tôi vừa mới tìm đến trường thì nghe nói cậu đã đến học ở Kyoto rồi… trường Đại học số 3, ổn cả chứ?” “Vâng, tôi sẽ cố gắng học hành để lên trường Đại học Kyoto nhanh nhất có thể. Chúng ta nói chuyện bằng tiếng Nhật đi! Tôi phải tìm mọi cơ hội để luyện khẩu ngữ. Đúng rồi, anh Haneda, anh gọi tôi là HATA, bởi vì họ của anh cũng là HATA” “Nhưng đây không phải là sự trùng hợp, họ Haneda này vốn bắt nguồn từ họ Tần” “Chúng ta là người cùng tộc sao?” Haneda Taiki tự rót tự uống: “Vào những năm Thiên hoàng Ōjin, cháu đời thứ mười lăm của Tần Thủy Hoàng là Cung Nguyệt Quân đã từ Bách Tế vượt biển đến Nhật Bản, trở thành một nhánh quan trọng trong các họ của dân di cư. Họ Tần được Thiên hoàng Nhật Bản trọng dụng, tản ra các gia tộc danh tiếng như gia tộc Koremune, Shimazu, Chōsokabe vv, gia tộc Haneda cũng là một trong số đó” Tần Bắc Dương muốn phủi sạch mối quan hệ họ hàng quái lạ này: “Nhưng tôi không phải hậu duệ của Tần Thủy Hoàng, gia tộc tôi đời đời làm thợ thủ công, chưa từng làm vương làm tướng” “Cái gọi là hậu duệ của Tần Thủy Hoàng chẳng qua cũng chỉ là hùa theo một cách khiên cưỡng mà thôi. Bắc Dương, cậu có biết truyền thuyết về Từ Phúc không?” “Tần Thủy Hoàng cầu thuốc trường sinh bất lão nên đã phái Từ Phúc dẫn theo ba nghìn đồng nam đồng nữ ra biển tìm Bồng Lai tiên sơn, từ đó một đi không trở lại” “Không chỉ có ba nghìn đồng nam đồng nữ mà còn cả binh lính và thợ thủ công, thực chất là đi làm thực dân ở Nhật Bản. Khi đó truyền nhân của gia tộc thợ mộ đang tu tạo lăng mộ và thú trấn mộ cho Tần Thủy Hoàng, vì vậy nên được ban cho họ Tần. Con trai trưởng của ông ấy đã ở lại kế thừa gia sản, con trai thứ theo Từ Phúc ra biển, trở thành thợ thủ công quan trọng trên thuyền và truyền lại huyết mạch của nhà họ Tần tại Nhật Bản” Trong lòng Tần Bắc Dương cảm thấy vô cùng kinh ngạc, người Nhật ngay trước mắt cũng là hậu duệ của gia tộc thợ mộ như mình sao? “Anh Haneda, anh cũng biết làm thú trấn mộ ư?” “Vào thời kỳ Kofun, Nhật Bản cũng từng có hoàng lăng khí thế hoành tráng, còn việc có thú trấn mộ không thì không thể biết được. Nhưng đến thời Heian, các đời Thiên hoàng dưới sự ảnh hưởng của Phật giáo đã chuyển sang hình thức hỏa táng. Gia tộc thợ mộ không còn đất dụng võ ở Nhật Bản nữa, kĩ thuật thú trấn mộ cũng dần biến mất” “Đúng, ở Trung Quốc bất luận là Hoàng đế hay thường dân đều được an táng long trọng, đây mới là cơ sở tồn tại của thú trấn mộ” Haneda lại gọi một suất sushi: “Tổ tiên nhà tôi đã đổi từ họ Tần thành họ Haneda rồi trở thành nhà buôn lớn vào thời Edo, kinh doanh tuyến đường thủy giữa Trung Quốc và Nhật Bản. Gia tộc Haneda là phân nhánh của gia tộc thợ mộ, mà tổ tông của chúng tôi lại ở Trung Quốc. Khi tôi thấy cậu giết chết con ác long trên núi Đạt Ma và vết bớt hình sừng hươu sau gáy cậu, tôi đã tin chắc cậu là người thừa kế nhà họ Tần, đây là vinh hạnh lớn cho Haneda Taiki tôi” “Anh cũng có vết bớt sao?” “Nghe nói chỉ có nhánh chính của nhà họ Tần ở Trung Quốc mới di truyền vết bớt, còn nhà họ Tần ở Nhật Bản chúng tôi không hề có vết bớt này” Tần Bắc Dương thầm nghĩ gia tộc thợ mộ ở Trung Quốc sắp tuyệt chủng đến nơi rồi, ba đời sau ông nội đều là độc đinh, đến mình cũng là độc đinh. Lần này chật vật chạy trốn đến Nhật Bản, gặp được họ hàng giàu có của phân nhánh hơn hai nghìn năm trước, trong lòng cảm thấy rất ngổn ngang. Cậu vốn định đáp lại rằng: Nhưng rốt cuộc anh vẫn là người Nhật! Nhưng nói ra thì có nghĩa lý gì đâu? Cậu không khỏi lộ vẻ thê lương, cười nói: “Người họ hàng nghèo như tôi thật không dám bấu víu vào quý công tử Nhật. Đúng rồi, bây giờ anh có thể nói rồi chứ… Người châu Âu khi nãy là ai?” “Về lý mà nói, đây là một bí mật, tôi không thể nói cho cậu”. Sắc mặt Haneda Taiki trở nên u ám, nhưng rồi anh ta lại đẩy gọng kính, “Tuy nhiên, chúng ta đều là hậu duệ của nhà họ Tần, hơn nữa cậu lại là truyền nhân ưu tú nhất của Trung Quốc, huống chi tối nay cậu còn phải chịu khổ nữa!” “Nói đi mà…” “Liên minh thợ thủ công!” “Nà ní?” “Anh ta họ Schmidt – là người gác cửa của Liên minh thợ thủ công” “Schmidt?” Tần Bắc Dương còn nhớ giáo viên người Đức ở trường tiểu học cũng mang họ này, “Nghĩa gốc trong tiếng Đức chính là thợ thủ công! Chẳng trách người sao tên vậy! Đúng rồi, nghề của tổ tiên anh ta chắc chắn cũng là thợ thủ công, vì vậy mang họ Schmidt. Hàng nghìn năm nay, nghề nghiệp của nhà họ chưa từng thay đổi, giống nhà tôi vậy!” “Chính xác” “Liên minh thợ thủ công là cái gì? Người gác cửa lại là cái thứ gì?” “Đừng xem thường mấy chữ “thợ thủ công” này, trong nền văn minh Tây Dương, thợ thủ công mang ý nghĩa tôn giáo rất lớn” Haneda Taiki dùng ngón tay chấm rượu Sake viết một từ tiếng Anh lên bàn: Mason. “Thợ đá?” Tần Bắc Dương vẫn còn nhớ từ này trong bảng từ đơn tiếng Anh. “Nghĩa gốc là vậy, nhưng nghĩa phái sinh còn lợi hại hơn” Haneda lại dùng rượu Sake viết thêm từ Free vào trước Mason. Free – Mason. “Thợ đá tự do? Đây là gì vậy?” “Sau này cậu sẽ biết!” Tần Bắc Dương thầm nghĩ người “họ hàng” Nhật Bản này sao lại thích lấp lửng giống như giáo viên Mặt Nạ Quỷ của trường Thiên Quốc vậy chứ? “Còn người gác cửa thì sao?” “Đây là chức vụ quan trọng của Liên minh thợ thủ công, còn được gọi là Người cầm kiếm, phụ trách canh giữ cửa lớn của Liên minh, tay cầm thanh kiếm sắc bén đã được xuất ra khỏi vỏ, bảo đảm chỉ có thành viên Liên minh mới được đi qua cửa lớn” “Càng ngày càng kỳ lạ!” Tần Bắc Dương tự nhiên lại nhớ đến đám thích khách đến từ Thiên Quốc, “Người châu Âu cũng làm trò này? Đúng rồi, anh Haneda, anh là thành viên của Liên minh thợ thủ công sao?” “Thật đáng tiếc, tôi không có tay nghề nên cũng không có tư cách nhập hội” “Vậy còn Giáo sư Yamamoto thì sao? Ông ấy là bậc thầy của ngành Cơ khí học Nhật Bản” “Không, ông ấy cũng không có tư cách nhập hội!” “Vậy người thợ thủ công phải lợi hại thế nào mới có tư cách đây?” Đối diện với sự kinh ngạc của Tần Bắc Dương, Haneda Taiki chỉ ngay vào mũi cậu. “Tôi sao?” “Đúng, Tần Bắc Dương, cậu là truyền nhân cuối cùng của thợ thủ công hoàng gia Trung Quốc! Chắc chắn là cậu có đủ tư cách gia nhập Liên minh thợ thủ công” “Thôi đi! Tôi là Thiên sát cô tinh, không thích hợp tụ tập họp nhóm với người khác” Tần Bắc Dương nhấp nốt ngụm rượu Sake cuối, sắc mặt lộ vẻ hơi ngà ngà say: “Đúng rồi, khi gã người Tây gác cửa đó dùng nỏ bắn tôi, tôi đã thấy trên nỏ có một ký hiệu kỳ lạ, hình như là một con mắt khảm trong kim tự tháp” Tần Bắc Dương cho rằng loại ký hiệu thần bí này đều không phải thứ tốt đẹp gì, giống như hình khảm trai “sao chổi đâm mặt trăng” trên chuôi dao ngà voi vậy! “Đó là ký hiệu của Liên minh thợ thủ công, đã có từ thế kỷ mười ba” “Thuộc về châu Âu sao?” “Không, Liên minh thợ thủ công thuộc về thế giới” Đêm Kyoto, bên trong quán Izakaya, lời của Haneda Taiki không chút tỉ mỉ rõ ràng, Tần Bắc Dương bèn đổi ngay chủ đề: “Người gác cửa của Liên minh thợ thủ công từ châu Âu xa xôi đến Nhật Bản rốt cuộc để xem cái gì? Phòng thí nghiệm bí mật của Giáo sư Yamamoto?” “Thể cơ khí có linh hồn!” “Quả nhiên là vậy…” Tần Bắc Dương nắm chặt nắm đấm, hạ thấp giọng hỏi: “Có phải thú trấn mộ của Trung Quốc không?” Haneda Taiki khẽ lắc đầu, lại trưng ra vẻ mặt thần bí: “Chuyện này tuyệt đối không thể tiết lộ!” “Tôi biết rồi!” “Hai tháng rưỡi sau, vào ngày mùng một tháng Một âm lịch, tôi sẽ lại đến Kyoto tìm cậu, đến lúc đó cậu sẽ biết!” Chưa dứt lời, ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng pháo, Haneda kinh hãi đến mức làm rơi vỡ cả cốc rượu. Tần Bắc Dương cảnh giác xông ra ngoài cửa quán Izakaya, chỉ thấy rất nhiều người tràn ra đầu phố, khắp nơi đều là tiếng Nhật “Vạn tuế” … Đêm nay, châu Âu truyền điện báo đến – ngày 11 tháng 11 năm 1918, nước Đức đã ký hiệp ước đầu hàng tại rừng Compiègne, đại chiến thế giới đã chấm dứt! Mọi người reo hò sôi nổi: “Nhật Bản đã bước chân vào trong hàng ngũ năm cường quốc của thế giới!” Vẻ mặt của Haneda Taiki vô cùng phức tạp, Tần Bắc Dương dụi vành mắt đỏ hoe nói: “Trung Quốc cũng miễn cưỡng được coi là nước chiến thắng rồi!” “Tiếp theo là vấn đề Sơn Đông nan giải rồi!”