← Quay lại trang sách

Chương 60 Thích khách Arashiyama

Thời gian dần trôi, thấm thoắt đã qua hai tháng rưỡiTrung Hoa dân quốc năm thứ tám, Nhật Bản năm Taishō thứ tám, năm 1919 Dương lịch. Đêm Giao thừa Âm lịch, một trận tuyết lớn mấy chục năm khó gặp đã rơi xuống Kyoto. Lưu học sinh Trung Quốc trong ký túc ăn một bữa cơm đêm Giao thừa đơn giản, vài người uống say túy lúy, nhớ nhà đến rơi lệ. Tần Bắc Dương lại thêm một tuổi. Mùng một đầu năm, cố đô bỗng trở thành vương quốc tuyết, tuyết trắng mênh mông khắp nơi. Tần Bắc Dương dắt theo Cửu Sắc, trên lưng là chiếc ô cán dài bên trong giấu thanh Đường đao, cậu đi một chuyến đến Arashiyama. Vào thời kỳ “Truyện kể Genji”, hoàng thất công khanh ngồi thuyền du ngoạn trên sông Katsura, thưởng thức núi Arashiyama đầy lá phong đỏ rực như lửa, chắc hẳn có cả chàng trai Genji Hikaru phong lưu. Núi Arashiyama đã cấy ghép hoa anh đào của vùng Yoshino, tháng Tư hằng năm từ cầu Togetsukyo đến Nakanoshima, hoa anh đào nở rực, trắng hơn tuyết, tung bay ngàn năm rực rỡ. Minh Trị Duy Tân của Nhật Bản đã xóa bỏ Âm lịch, Tết Nguyên Đán Dương lịch thay thế cho Tết Âm. Ngày mùng một tháng Giêng, núi Arashiyama vắng tanh vắng ngắt. Một người một thú giẫm trên tuyết đến chùa Tenryū-ji – ngôi chùa đứng đầu trong năm ngôi thiền tự của Kyoto, ngôi chùa này được dựng vào thời Ashikaga Takauji, do đại sư Muso Soseki của phái Rinzai-shū sáng lập. Quả nhiên, Haneda Taiki không hề thất hứa, anh ta đang đứng trước cửa chùa Tenryū-ji đợi Tần Bắc Dương. Đây là lời hẹn của cả hai khi ở quán Izakaya – về “Thể cơ khí có linh hồn” của giáo sư Yamamoto. Haneda Taiki quỳ xuống nhìn Cửu Sắc nói: “Đừng lo, tôi đã không còn chút ham muốn nào với nó. Khắp thiên hạ này chỉ có cậu mới là chủ nhân của thú trấn mộ ấu kỳ lân” Tần Bắc Dương chuyển ngay vào vấn đề chính: “Anh Haneda, chuyện anh hứa với tôi…” “Yên tâm! Hãy kiên nhẫn đợi đến tối nay! Tôi đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi” Hai người vừa đi vừa nói, đi qua cửa Bắc của chùa Tenryū-ji, xuyên qua cánh rừng trúc rậm rạp, không khí lạnh đến mức khiến xương tủy cũng run rẩy. Trong chớp nhoáng, Tần Bắc Dương bỗng cảm thấy một luồng sát khí từ sau lưng tấn công tới… “Cẩn thận!” Haneda vừa quay đầu lại thì thấy lưỡi đao chỉ còn cách ấn đường hai mươi milimet, trong nháy mắt ấy, anh ta không kịp suy nghĩ, chỉ đành nhắm mắt, khoanh tay chờ chết. Keng… Tiếng kim loại lanh lảnh va chạm vào nhau, tia lửa bắn tóe vào lông mày. Một chiếc ô cán dài đen đột nhiên chặn ngang trên đỉnh đầu Haneda, ngăn cản đòn chí mạng này. Trong rừng trúc hiện ra khuôn mặt của một người đàn ông lạ, người này mặc đồng phục học sinh màu đen, giơ thanh trường đao lên đâm phát thứ hai. Tần Bắc Dương rút thanh Đường đao từ trong cán ô ra, tiếp tục chống đỡ. Đòn thứ ba chém về phía cổ Tần Bắc Dương. Kiếm thuật Nhật Bản chú trọng một chiêu tất sát, cơ bản không cho phép đối thủ có cơ hội đánh trả, đao thứ ba đã là thẹn quá hóa giận. Cậu nhẹ nhàng lách mình sang một bên, thanh Đường đao đập mạnh xuống sống đao của đối phương, khiến thanh đao này rơi ngay xuống đất. Tên thích khách mất đi vũ khí, lập tức hoảng hốt chạy trốn, để lại hai hàng dấu chân hỗn loạn trên tuyết. Tần Bắc Dương toan cầm đao đuổi theo thì lại nghĩ liệu có còn tên thích khách khác không? Cậu đành ở lại bảo vệ Haneda Taiki. “Kẻ nào muốn giết anh vậy?” Cậu tin chắc tên thích khách lúc nãy bất luận là từ hình dáng hay vũ khí, cộng thêm cả thủ đoạn hành thích đều hoàn toàn khác với tên thích khách cậu gặp ở Trung Quốc. Nếu là tên thích khách dùng dao găm chuôi ngà voi, ở khoảng cách gần như vậy, đừng nói là Haneda, e rằng đến cả Tần Bắc Dương cũng đã chết vì bị cắt cổ họng rồi. “Thời Taishō, Nhật Bản có hai thế lực chính trị đang đối đầu, một phe là quân đội, đều là những kẻ điên hồ đồ ngu xuẩn! Phe còn lại là thế lực dân chủ. Đế quốc Nhật Bản đang trong thời kỳ hưng thịnh, như mây trên sườn núi, leo lên đỉnh núi cao hàng vạn thước mới nhìn thấy đám mây lành rực rỡ ấy, cũng có thể chỉ thoáng qua rồi biến mất! Đây là một đất nước được văn minh khai hóa, có chế độ quân chủ lập hiến giống nước Anh. Cho dù cậu có chán ghét đến mức nào thì Nhật Bản hiện nay vẫn là tấm gương của châu Á, là dân tộc da vàng duy nhất có thể ngồi ngang hàng với các cường quốc của người da trắng” Nhìn ánh mắt đầy tự hào của Haneda Taiki, Tần Bắc Dương nghĩ đến Trung Quốc Bắc Dương lạc hậu, xấu hổ đến không còn mặt mũi. “Gia tộc Haneda thuộc thế lực dân chủ sao?” “Điện hạ Saionji Kinmochi có quan hệ thân thiết nhiều đời với nhà Haneda, Thủ tướng mấy nhiệm kỳ gần đây đều do ông ấy tiến cử, ông ấy cũng là người bảo vệ cuối cùng của nền chính trị dân chủ của Nhật Bản. Nguyên lão của Minh Trị Duy Tân, cha đẻ của Lục quân Nhật Bản – Nguyên soái Yamagata Aritomo lại không đội trời chung với chúng tôi” Cho dù là quốc gia nào thì cuộc đấu tranh chính trị cũng vô cùng phức tạp và mãnh liệt, Tần Bắc Dương nhớ đến Câu lạc bộ An Phúc và Quốc hội An Phúc mà Tiểu Từ đã vất vả tổ chức nên, còn cả những Nghị viên quốc hội đã chết trong cuộc ám sát liên hoàn. Haneda Taiki lấy ra một quyển sổ nhỏ, dùng bút máy viết một hàng chữ: sự kiện Bạch Hồng Quán Nhật (cầu vồng trắng vắt ngang qua trời). “Đây không phải một câu thành ngữ của Trung Quốc sao? Nhiếp Chính hành thích Hàn Khôi, cầu vồng trắng vắt ngang qua trời!” “Khi Kinh Kha vượt sông Dịch đi hành thích Tần vương đã có hiện tượng kỳ lạ cầu vồng trắng vắt ngang qua trời. Năm ngoái, Nhật Bản xuất quân đi Vlapostok và Xibia dẫn đến cuộc “Bạo động lúa gạo” lan rộng khắp cả nước. Tờ báo “Tin tức Asahi Shimbun của Osaka” do tôi tài trợ có viết: “Đế quốc Nhật Bản của ta – đất nước luôn tự khoe khoang rằng lãnh thổ của mình toàn vẹn – đang phải đối mặt với phán xét đáng sợ cuối cùng. Trong tâm trí của người ăn uống thầm lặng thoáng hiện ra điềm báo không lành: cầu vồng trắng vắt ngang trời”” Đoạn tiếng Nhật cuối cùng đó, Tần Bắc Dương nghe hơi chật vật. “Chính phủ nói, từ “Nhật” trong Bạch Hồng Quán Nhật chính là chỉ Thiên tử, là xúi giục dân chúng ám sát Thiên hoàng. Người đưa tin và người phát hành tờ “Tin tức Asahi Shimbun của Osaka” đều bị kết tội. Những tên côn đồ đập phá tòa soạn và nói muốn lấy đầu tôi. Tôi đã chuẩn bị sẵn giác ngộ nhảy từ Vũ đài Kiyomizu xuống rồi!” “Cảnh sát không quản sao?” “Ba năm trước, cha tôi tham gia cuộc tuyển chọn Nghị viên Quốc hội nhưng lại bị một đám quân nhân vung loạn đao chém chết ngay đầu đường Tokyo. Bọn chúng căm hận chính đảng và quan lại, hi vọng có thể biến Nhật Bản thành quốc gia do quân nhân thống trị” “Vậy không phải sẽ giống Trung Quốc sao?” Tần Bắc Dương nhớ đến đám quân phiệt Bắc Dương, chúng đều là đám hèn nhát đối xử tàn bạo với đồng bào nhưng lại nịnh nọt các cường quốc giàu mạnh hơn, nhưng nếu quân nhân Nhật Bản nắm chính quyền thì sẽ hoàn toàn khác… “Nếu thực sự đến ngày đó, Nhật Bản sẽ tiến hành xâm lược Trung Quốc trên quy mô lớn!” “Anh là một người Nhật Bản tốt” “Bắc Dương, cậu cảm thấy người Nhật Bản toàn là người xấu sao? Hãy nhớ rằng trên thế giới này không có nhân dân xấu, chỉ có tư tưởng xấu!” Họ giẫm trên lớp tuyết dày, trèo lên đỉnh núi Arashiyama. Nhìn xa khắp vùng bồn địa Kyoto có thể nhận ra mái của tòa Cung điện Hoàng gia Kyoto, tầm mắt vượt qua dãy núi Hiei là hồ Biwa với mặt nước trong như gương. Ánh chiều tà đang lặn dần xuống sau núi, rắc sắc đỏ như máu xuống vùng tuyết ảm đạm. Haneda chỉ về sườn Tây của núi Arashiyama nói: “Bắc Dương, cậu có nhìn thấy sườn núi đó không? Lần này tôi đến Kyoto chính là vì cuộc thí nghiệm đêm nay tại rừng trúc Sagano” Bọn họ chọn một con đường khác để xuống núi, men theo sườn Bắc của núi Arashiyama đi đến rừng trúc Sagano. Đến khu rừng trúc của đền Nonomiya, đèn đá hai bên đường mòn đều đã được thắp sáng. Giữa làn sương mờ mờ ảo ảo như trong mộng thấp thoáng một bóng người đỏ tươi, tựa như một nắm hoa rơi đỏ như máu được rắc thêm một nắm muối trắng xóa, phát ra ánh sáng muôn màu muôn sắc… Ánh sáng. Tần Bắc Dương bị chói mắt hai lần, Cửu Sắc cũng vươn mình về phía trước nhưng đã bị cô bé này chặn đường đi. Cô bé quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, bên trên khảm đôi mắt đen hẹp và dài. Mặc dù trên người là một bộ quần áo đỏ nhưng kiểu dáng lại là của nhà nghèo, không thể so sánh được với những bộ kimono của nhà giàu. Cô bé mặc quá ít, lộ ra cái cổ trần trắng nõn nà và bắp chân như của con thú nhỏ. Đèn đá chiếu sáng gò má gần như trong suốt, lúc này đã lạnh đến ửng đỏ. Cửu Sắc lúc lắc bờm rồi chạy về phía cô bé, cô bé lách mình trốn vào rừng trúc, ẩn náu không nhìn thấy đâu nữa. “Là người hay là ma vậy?” “Nghe nói khu rừng trúc này thường xuyên có oán linh bé gái xuất hiện vào ban đêm.” Haneda Taiki đến bên một sơn cốc tĩnh mịch, “Rừng trúc Sagano ban đầu là do tổ tiên nhà họ Tần chúng tôi khai phá. Vào thời Đường, khu vực phụ cận Trường An cũng có một dãy núi Tha Nga chôn cất Đường Đức Tông. Vị sứ giả Nhật Bản được phái sang đi sứ nhà Đường đã nhìn thấy lăng mộ này rồi đem cái tên Tha Nga về Nhật Bản. Thiên hoàng Saga nổi tiếng cũng được đặt tên từ đó” Bốn bề núi rừng rậm rạp, ở giữa tuyết trắng phủ đầy trên mặt đất bằng phẳng. Haneda Taiki hướng lên trời vỗ tay, phát ra tín hiệu… Trong rừng xuất hiện mấy bóng người, ai nấy đều cầm đèn bão chiếu sáng khuôn mặt của nhau. Trong số đó có một người đàn ông hói đầu, Tần Bắc Dương định thần nhìn lại, thì ra là Giáo sư Yamamoto của Đại học Kyoto. Những người còn lại đều là người trẻ tuổi, mặc đồng phục học sinh màu đen, chắc là học sinh của Giáo sư. Nhưng có mấy người cao lớn hơn hẳn người Nhật Bản bình thường, bờ vai rộng, đội những chiếc mũ có hình thù kỳ lạ, tay cầm những cây gậy hoặc ngắn hoặc dài. Đêm mùng một tháng Giêng tựa như mỹ nữ Geisha của phố Gion, phá vỡ đám mây dày đặc như đóa hoa sen trắng. “Bắt đầu!”