← Quay lại trang sách

Chương 61 Vong hồn Samurai

Rừng trúc Sagano trong tuyếtGiáo sư cao giọng hét lớn. Những bóng người kỳ lạ đó dần dần cử động, hoàn toàn không giống động tác của con người mà giống bù nhìn rơm hoặc con rối bị điều khiển hơn… Tần Bắc Dương nấp trong rừng, miếng huyết ngọc ấm trước ngực lại nóng lên. Cửu Sắc trợn trừng đôi mắt lớn màu lưu ly rục rịch hành động. Cậu vội vàng đè chiếc bờm đỏ xuống khiến con thú trấn mộ nhỏ yên tĩnh lại. Trên đầu một bóng người mọc ra cặp sừng hươu sắc nhọn, tựa như cặp sừng hươu của thú trấn mộ ấu kỳ lân; trên đầu bóng người thứ hai mọc ra mặt trời chói lọi; người thứ ba thì đội một vầng trăng lưỡi liềm lớn; trên đầu người thứ tư mọc ra sáu đồng tiền; đầu người thứ năm quấn một mảnh vải trắng lớn; người thứ sáu khoác trên mình một tấm lông gấu lớn, tựa như ác quỷ tóc trắng. Trên người họ đều có mảnh giáp kim loại, có người có cả một tấm giáp che ngực, có tấm giáp bị cắt thành các tấm ngang hoặc dọc. Dù là cổ, cánh tay, ngực, bụng, đùi, thậm chí cả chân tay đều có các loại kim loại hoặc da thuộc bảo vệ, hơn nữa hình dáng, vật liệu thậm chí màu sắc của mỗi một bộ phận đều khác nhau, có chỗ đỏ toàn bộ, có chỗ ánh bạc lấp lánh, còn có chỗ đen bóng… Tần Bắc Dương lúc này mới ngẩn người ra, thì ra mấy người này đều mặc áo giáp Nhật Bản thời cổ. “Áo giáp của các vị tướng nổi tiếng thời kỳ Chiến quốc của Nhật Bản!” Haneda Taiki lần lượt giải thích, “Bộ giáp sừng hươu của Honda Tadakatsu, bộ giáp Mã Lan của Toyotomi Hideyoshi, bộ giáp sắt sơn đen của Date Masamune, bộ giáp sáu đồng tiền của Sanada Yukimura, bộ giáp Nanbando của Uesugi Kenshin, bộ giáp Mishaguji của Takeda Shingen…” Trong lúc đang nói chuyện, bộ giáp Nanbando trên đầu quấn vải trắng của Uesugi Kenshin đã vung thanh đao Nhật sắc bén chém xuống bộ giáp Mishaguji choàng lông gấu của Takeda Shingen. Takeda Shingen không hề dùng đao chống đỡ mà lại ngồi trên chiếc ghế nhỏ trên tuyết, giơ chiếc quạt sắt lên chống đỡ đòn tấn công của Uesugi Kenshin một cách gượng gạo. Vị samurai quấn vải trắng tựa như thầy tu ấy liên tiếp chém hai nhát về phía Takeda Shingen, như con rồng biển Bắc lao vào mãnh hổ núi Đông, đòn tấn công đều bị chiếc quạt sắt ngăn cản, tia lửa bắn tung tóe bốn phía, tiếng kim loại va chạm vào nhau khiến màng nhĩ Tần Bắc Dương nhói đau. “Linh hồn trở lại rồi!” Haneda Taiki kêu lên một cách hưng phấn, “Trong trận Kawanakajima lần thứ tư, Uesugi Kenshin một mình đấu với Takeda Shingen, “Con rồng xứ Echigo” và “Con hổ xứ Kai”, trận quyết đấu vĩ đại nhất trong lịch sử thời Chiến quốc! Giáo sư Yamamoto tự xưng là hậu duệ của Yamamoto Kansuke. Trong lịch sử, Yamamoto Kansuke chính là quân sư của Takeda Shingen, người đã dùng chiến pháp chim gõ kiến và tử vong trong trận Kawanakajima” “Kẻ nào mặc bộ giáp vậy?” “Không có ai cả!” Nghe được câu trả lời như vậy, Tần Bắc Dương nheo mắt lại, tập trung nhìn vào khuôn mặt phía dưới bộ giáp – sáu bộ giáp đều đeo mặt nạ quỷ bằng sắt, không thể nhìn rõ rốt cuộc là ai? Đột nhiên, Honda Tadakatsu đội sừng hươu đen vung cây trường thương bảy thước đâm trúng mặt Date Masamune người đội mũ giáp hình trăng khuyết, mặt nạ quỷ lập tức rơi xuống đất, bên trong không có gì cả! Tần Bắc Dương nhìn thấy rõ ràng, bên dưới chiếc mũ sắt không có khuôn mặt nào, càng chẳng có đầu, cũng không có Độc Nhãn Long nổi tiếng, bên trong hoàn toàn là không khí, cũng không thấy cổ và thân thể đâu. Lúc này cậu mới hiểu ý của câu “không có ai cả” mà Haneda Taiki nói là gì. Sáu bộ giáp của các vị tướng nổi tiếng thời Chiến quốc hoàn toàn không phải là các samurai mặc giáp mà là chính bản thân bộ giáp! “Đây là phép thuật gì vậy?” Tần Bắc Dương tóm lấy cánh tay Haneda, “Anh khiến các bộ giáp tự sống dậy ư?” “Thể cơ khí có linh hồn!” “Đây chính là tiếng đao kiếm tôi nghe thấy khi còn ở bên ngoài phòng thí nghiệm của giáo sư!” Haneda vừa nhìn cuộc thí nghiệm vừa thấp giọng giải thích: “Giáo sư Yamamoto của Đại học Kyoto vừa là người hâm mộ cuồng nhiệt của “Thể cơ khí có linh hồn”, cũng vừa là nhà sưu tầm áo giáp Nhật Bản. Ba mươi năm nay, ông ấy đã vất vả thu thập các bộ áo giáp và binh khí của sáu vị danh tướng Honda Tadakatsu, Toyotomi Hideyoshi, Date Masamune, Sanada Yukimura, Uesugi Kenshin, Takeda Shingen. Giáo sư phát hiện ra, trong khoảng thời gian và không gian đặc biệt, ví dụ mùng một tháng Giêng âm lịch, hoặc lễ Vu Lan mười lăm tháng Bảy, khi các bộ giáp đến vùng hoang vu nơi có di tích lịch sử thì sẽ gặp một trường điện từ vô cùng lớn, khiến chúng sản sinh ra phản ứng đặc biệt, thậm chí có thể tự di chuyển” “Rừng trúc Sagano ư?” “Sơn cốc này chính là chiến trường cổ xưa của trận chiến Ōnin, bên dưới chôn hàng nghìn hài cốt các samurai bại trận, có lực triệu hồi oán niệm vô cùng mãnh liệt, có thể thức tỉnh linh hồn của các danh tướng ẩn trong bộ giáp” “Truyền thuyết kể rằng…tất cả mọi đồ vật cổ xưa đều có linh hồn của người xưa lưu lại” Tần Bắc Dương nhớ lại lời cha nói – phải đối xử tử tế với mỗi một cổ vật, giống như đối xử với bạn bè, thậm chí là tổ tiên của mình vậy. “Đúng! Giáo sư Yamamoto quyết tâm khai phá tiềm năng của bộ giáp, ông cài đặt hệ thống cơ khí bên trong bộ giáp của mỗi một danh tướng, khiến tứ chi và các khớp có thể tự do cử động. Ông còn lắp động cơ đốt trong cỡ nhỏ ở vùng bụng của bộ giáp, cung cấp động lực rất mạnh mẽ. Còn những động tác chiến đấu của chúng đều là ký ức của chính bộ giáp. Ông biến bài thơ giã biệt cuộc đời của sáu người thành khẩu lệnh điều khiển, cộng thêm binh pháp Tôn Tử “Tứ như” của Takeda Shingen” “Kỳ tật như phong, kỳ từ như lâm, xâm lược như hỏa, bất động như sơn” Đây là câu mà Tần Bắc Dương đã đọc đi đọc lại đến thuộc lòng trong khoảng thời gian một năm bị giam dưới địa cung Hoàng đế Quang Tự, cậu nói thẳng ra bằng tiếng Trung Quốc. “Giáo sư Yamamoto có quan hệ thân thiết nhiều đời với nhà tôi, khi tôi nghe thấy cuộc thí nghiệm áo giáp của ông ấy, tôi tự nhiên nghĩ đến thú trấn mộ. Nhưng hạng mục nghiên cứu khoa học này vẫn chưa được Đại học Kyoto phê chuẩn, Hiệu trưởng cho rằng Giáo sư đã tẩu hỏa nhập ma, phát điên rồi. Tôi đã bí mật tài trợ cho thí nghiệm của ông ấy. Tôi còn giúp ông ấy liên hệ với trụ sở chính ở châu Âu của Liên minh thợ thủ công…” “Đúng rồi, Liên minh thợ thủ công sao?” Chưa dứt lời thì đã xảy ra sự việc ngoài ý muốn… Toyotomi Hideyoshi đầu đội mặt trời chói lọi dường như có thể hình nhỏ nhất trong đám áo giáp, vậy mà lúc này như một con khỉ núi nhanh nhẹn khéo léo, vung thanh Odachi xông về phía bìa rừng chặt ngay đầu một người trong chớp mắt. Cái đầu trọc lốc của Giáo sư Yamamoto của Đại học Kyoto bay lên không trung, máu tươi bắn tung tóe, sau cùng lăn xuống nền tuyết trắng tinh. Trong lòng Tần Bắc Dương vô cùng hoảng sợ, đến cả Cửu Sắc cũng khẽ rùng mình. Thi thể của Giáo sư đổ rạp xuống, máu tươi tóe ra như đóa hoa mai, các học sinh liên tục gào thét. Hành động giết người của Toyotomi Hideyoshi đã kích động dục vọng của những bộ giáp khác, chúng tới tấp vung đao kiếm chém về phía đám người sống. “Khốn kiếp!” Haneda Taiki lớn tiếng chửi, anh ta cũng đang tự chửi bản thân mình, sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này chứ? Trong rừng trúc Sagano, ánh đao và mũi giáo lóe lên như sao băng, biến thành các trận Okehazama, Anegawa, Mikatagahara, Nagashino, Yamazaki, Shizugatake, trận Komaki và Nagakute, Sekigahara… Nhưng không còn là máu của các samurai và bộ binh đổ xuống nữa mà là máu của năm sinh viên Đại học Kyoto, những người này đều đã đầu lìa khỏi xác, bỏ mạng trong đêm tuyết rơi. Tần Bắc Dương không khỏi cảm thấy may mắn, nếu nhận lời mời của Giáo sư Yamamoto đến phòng thí nghiệm của ông làm trợ lý thì bây giờ đầu của mình đã bị chặt rồi. Đối mặt với mấy bộ áo giáp đang giết chóc tứ phía, cậu lại rút thanh Đường đao ba thước ra, bảo vệ Haneda Taiki sau lưng. Trong chốc lát, bộ giáp Mã Lan của “con khỉ” Toyotomi Hideyoshi đã vung thanh Nihonto còn đang nhỏ máu xông về phía bụi cây cách đó mấy mét. Tần Bắc Dương nghe thấy một tiếng kêu “cứu mạng”, là giọng của một cô bé. Một cô bé mặc bộ quần áo đỏ đang co ro trong tuyết – chính là cô bé gặp trong rừng trúc, cô không phải là oán linh đồng nữ. Toyotomi Hideyoshi giương đao chém về phía cô bé, cô đã sợ đến mất vía, chỉ còn lại chút sức lực thốt lên “Làm ơn dừng lại đi”. Tần Bắc Dương chạy như bay đến, vung mạnh thanh Đường đao trong tay lên, gắng sức cản đòn tấn công này lại… Dù “con khỉ” có hình thể thấp bé nhưng sức mạnh của bộ giáp lại lớn đến kinh người, nó gần như xé rách hổ khẩu của Tần Bắc Dương. Nhưng thanh Hoàn thủ Đường đao bồi táng cùng với An Lộc Sơn này vừa hay lại chính là tổ tiên của thanh Nihonto, nó cũng khiến Toyotomi Hideyoshi phải lùi về phía sau nửa bước. Sau lưng vang lên tiếng gió, Tần Bắc Dương xoay người tránh cây trường thương bảy thước. Bộ giáp sừng hươu của Honda Tadakatsu tựa như một con hươu đen khoác áo giáp trên người. Trước khi cây thương đâm tới lần thứ hai, thanh Đường đao đã chém trúng chiếc mũ đen, một bên sừng hươu bị chặt đứt, mặt nạ quỷ vỡ thành hai nửa, lộ ra khuôn mặt không hề tồn tại – bộ giáp không người. Các vị tướng hùng mạnh thời Chiến quốc: Sanada Yukimura, Takeda Shingen, Uesugi Kenshin, Date Masamune vây quanh Tần Bắc Dương. Tần Bắc Dương chỉ có một thanh Đường đao ba thước đối đầu với bốn thanh Tachi sắc nhọn, còn phải bảo vệ một cô bé đang run lẩy bẩy, tình cảnh nguy hiểm như trứng chồng lên nhau. Cô bé trong bộ đồ đỏ ôm chặt đùi Tần Bắc Dương, nước mắt và nước mũi chảy ra đầy quần cậu. Tần Bắc Dương giận dữ gầm lên, hoàn toàn là mượn gan phô trương thanh thế. Tần Bắc Dương nhắm mắt lại trong chốc lát, tựa như quay về bốn trăm năm trước, về đảo Ganryu của eo biển Kanmon. Còn trước mặt cậu là sáu Sasaki Kojiro! Mũi kiếm của Uesugi Kenshin đánh tới, Tần Bắc Dương giơ ngang thanh Đường đao lên đầu chặn lại. Tia lửa bắn ra tứ phía, dưới sức mạnh nghìn cân, hai chân như bị nhấn sâu xuống tuyết. Date Masamune không có một con mắt, cũng không có khuôn mặt từ góc chéo chém về phía cổ Tần Bắc Dương. Đột nhiên, một quả cầu lửa bay xuyên màn đêm đầy tuyết của rừng trúc Sagano. Đêm tuyết rơi Kyoto, quả cầu lửa màu lục thu hút sự chú ý của tất cả mấy bộ áo giáp, mặc dù chúng đều không có mắt nhưng lại ngẩng đầu nhìn chăm chú quả cầu lửu màu lưu ly này, dường như có linh hồn nặng hơn một trăm cân chống đỡ thân giáp và chiếc mũ sắt vậy. Cửu Sắc đã biến thành thú trấn mộ ấu kỳ lân, trên đầu mọc cặp sừng hươu trắng như tuyết, toàn thân là những mảnh giáp sáng loáng, tựa hồ như toàn thân khoác lên một chiếc áo giáp thiên nhiên. Quả cầu lửa lưu ly thiêu đốt đến bộ giáp của Toyotomi Hideyoshi rồi bỗng nhiên trở thành ngọn lửa cháy hừng hực, tựa như ngọn lửa chùa Honno của Oda Nobunaga. Bộ giáp mặt trời chói lọi này lăn lộn trên tuyết, cho dù không thiêu đốt cơ thể người nào nhưng cũng nhanh chóng trở thành vụn sắt và tro bụi… Toyotomi Hideyoshi đi đời rồi! “Tuyệt vời!” Cô bé trong bộ quần áo đỏ nhìn đến ngây người. Tần Bắc Dương thừa lúc mấy bộ giáp Chiến quốc phân tâm bèn kéo tay cô bé, cứu cô ra khỏi địa ngục Tu La đầy chân tay cụt và máu tươi, xoay người chạy sâu vào trong rừng rậm. Cửu Sắc cũng chạy theo, bọn họ vừa chạy được mấy mét thì vấp rễ cây ngã xuống đất. Một tay Tần Bắc Dương nhặt thanh Đường đao lên, một tay nắm chặt cô bé. Cậu quay đầu nhìn lại vùng đất đầy tuyết của rừng trúc Sagano, chỉ còn lại năm bộ giáp, tất cả đều ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, dường như đã bị điểm huyệt đứng yên, hoặc đã lại mất đi linh hồn. Một đội quân Nhật Bản mặc quân trang màu vàng kaki, đầu đội mũ kê-pi, tay cầm súng trường kiểu 38, lưỡi lê sáng loáng đang bao vây năm bộ áo giáp bất động. Một sĩ quan mặc đồng phục dạ màu vàng nâu, thắt lưng giắt mã tấu, chân đi bốt đạp trên lớp tuyết, đá vào cái đầu của Giáo sư Yamamoto. Hắn tiến lại gần bộ giáp Mishaguji của Takeda Shingen một cách cẩn thận rồi lại to gan sờ vào lông gấu trên đỉnh chiếc mũ giáp. Tần Bắc Dương vẫn nấp trong rừng, ánh đèn sáng lên, ở giữa đám lính Nhật Bản hiện lên một gương mặt quen thuộc. Viễn Sơn? Cậu suýt thì thốt lên ba từ “Tề Viễn Sơn”, sao cậu ta lại trở thành lính Nhật Bản? Không sai chút nào, chính là gương mặt cậu ta, chỉ là đổi từ quân phục xanh lam của Bắc Dương thành quân phục vàng của Nhật Bản, từ cờ ngũ sắc sao vàng trên mũ kê-pi trở thành hình ngôi sao năm cánh đơn giản. Vóc dáng của Tề Viễn Sơn vẫn là cao nhất trong đám lính Nhật Bản, như hạc đứng giữa bầy gà, nhưng lại có chức vị thấp nhất. Nhưng Haneda Taiki đã đi đâu rồi? Viên sĩ quan Nhật Bản đột nhiên quay đầu lại, cảm thấy trong gió thổi tới mùi của bé gái. Hắn rút thanh mã tấu ra, hạ lệnh lục soát toàn bộ, không được bỏ qua bất cứ một đối tượng khả nghi nào. Các binh lính giương cao lưỡi lê, lần lượt đâm về phía khoảng rừng đang chìm trong bóng tối…