← Quay lại trang sách

Chương 62 Một tia sáng

Năm Dân quốc thứ tám, năm Taisho thứ tám của Nhật Bản, năm 1919 Dương lịch, ngày mùng một tháng Giêng Âm lịchCái ngày mà cả đời này cũng khó có thể quên được, rất nhiều ngày đêm về sau cô bé đều mơ quay trở lại khu rừng trúc Sagano trong trận tuyết lớn ấy, nhìn thấy bóng đêm nhuộm máu đầm đìa, nhìn thấy vong hồn samurai, nhìn thấy chàng trai trẻ và con thú nổi bật lên giữa đám áo giáp mặt quỷ. Lưỡi lê gần ngay trước mắt, suýt chút nữa thì đâm thủng con ngươi. Cô bé cùng anh ấy và nó khom lưng trốn lên núi. Sau lưng tiếng súng nổ liên tiếp, đạn sượt qua tai, trái tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Chàng trai níu tay cô lại, đầu ngón tay gần như siết vào thịt. Bọn họ chạy như điên suốt dọc đường cho đến khi về lại rừng trúc của đền Nonomiya. Tần Bắc Dương dùng vạt áo sơ mi lau sạch gương mặt cô bé, trong ánh sáng mờ mịt của chiếc đèn đá, đôi mắt hẹp và dài thường thấy của người Nhật Bản hiện ra, nước mắt lăn hai vòng trong khóe mắt rồi rơi xuống hai gò má như những hạt trân châu. Cậu cởi bộ đồng phục học sinh của mình ra, quấn quanh người cô bé ăn mặc phong phanh. “Cảm ơn đã cứu em” Cô bé chỉ mười một, mười hai tuổi, giọng mặc dù nhỏ nhưng ngữ khí không hề hèn mọn, ngược lại còn mang một loại khí thế “trên cao nhìn xuống”. “Tên em là gì?” “ひかり” Cô bé nói ra ba từ, để chắc chắn không nghe nhầm, Tần Bắc Dương dùng cành cây viết một chữ Hán lên tuyết – Quang. (1) “Anh là Hifaiya, em là Hikari” (2) “Hikari… cái tên rất hay!” Thấy Tần Bắc Dương cúi đầu kề sát mặt cô, cô bé nghe ngay ra sơ hở trong phát âm của cậu, cô nhíu mày lùi về phía sau: “Đợi chút, anh không phải người Nhật Bản sao?” “Không phải” “Tàu khựa ư?” Nghe thấy “Tàu khựa” bật ra từ miệng cô bé, sắc mặt Tần Bắc Dương trầm xuống: “Anh không biết Tàu khựa là gì, anh là người Trung Quốc” “Cha em nói dân Tàu khựa ngu ngốc, ích kỉ, nhu nhược, ở bẩn, cả năm không tắm, còn là kẻ nhát gan” Tần Bắc Dương chưa bao giờ thấy cô bé nào độc mồm độc miệng như vậy, nhìn ánh mắt độc ác của cô, cậu bèn rút thanh Đường đao ba thước từ trong cán ô dài ra. Vốn chỉ định dọa cô bé sợ, ai ngờ cô bé tính tình rắn rỏi khí khái, cao ngạo ngước cổ lên: “Anh chém em đi! Em không sợ cái chết, cha nói không sai, đám Tàu khựa các anh dã man độc ác nhất” Người Nhật Bản coi nhẹ sống chết, động một chút là muốn tự sát, tự tử vì tình, vậy nên có đánh trận cũng liều mạng. Tần Bắc Dương không giết phụ nữ, không giết trẻ con, huống chi là một cô bé! Cậu thu lại thanh Đường đao, dẫn Cửu Sắc ra đi, để lại một mình cô bé trong rừng trúc. Vừa mới đi được mấy bước trong tuyết, quay đầu lại đã thấy cô bé lăn xuống sườn núi. Tần Bắc Dương xuống cứu cô bé, Cửu Sắc cũng theo đám người lăn xuống, cả người dính đầy tuyết, trở thành một chú chó trắng. Cô bé tên Hikari nhìn thấy con ấu thú này bèn bật cười, cô ôm lấy nó tưởng chừng như sắp cưỡi lên lưng thì bị Tần Bắc Dương kéo xuống: “Này, đây không phải là ngựa cho em cưỡi!” “Ôi chao! Đau chân!” Hikari không đứng dậy nổi. Tần Bắc Dương giúp cô bé kiểm tra mắt cá chân, không thấy có vấn đề gì, mắt cá chân lộ ra trong tuyết. Phong tục cũ của người Nhật Bản là lộ chân ra ngoài vào mùa đông. Tần Bắc Dương cõng cô bé trên vai. Cô bé không nặng, không gây ra chút trở ngại nào, Cửu Sắc chạy phía trước dẫn đường. Tuyết nửa đêm rơi qua khe hở giữa các tán cây, rơi dày trên lông mi Tần Bắc Dương. Cô bé tựa đầu vào cổ cậu, tóc cọ vào dái tai, hơi nóng thở ra như làn sương mùa thu kề sát vào từng lỗ chân lông. “Này, em bao nhiêu tuổi rồi?” “Mười hai tuổi” “Nhà em ở đâu? Anh đưa em về nhà” Cô bé ngập ngừng nói: “Tokyo”. “Tokyo? Em có người nhà ở Kyoto không?” “Không, em trốn nhà đi. Năm ngoái mẹ em mất, cha cưới mẹ kế mới, em ghét bọn họ” “Một mình em trốn nhà từ Tokyo đến Kyoto sao?” “Vâng, em lấy trộm ít tiền ở nhà đi, muốn đến Kyoto xem xem” “Em thật to gan!” Nhật Bản cũng có rất nhiều xã hội đen, Tần Bắc Dương không nhịn được nói, “Một cô bé như em không sợ bị người xấu bán đến kỹ viện sao?” “Vậy anh có phải người xấu không?” “Anh không phải người xấu” “Nhà em mở kỹ viện đấy” Chẳng trách cô bé này có tính tình kỳ quặc, rất khó chung sống hòa hợp. Tần Bắc Dương thực sự muốn đặt ngay cô bé xuống mà bỏ đi. Cô vòng hai cánh tay nhỏ quanh cổ cậu: “Anh đừng có bỏ mặc em! Chính vì anh mà chân em mới bị thương” Tần Bắc Dương bất đắc dĩ cõng cô bé, đi thẳng đến chân núi Arashiyama, đầu cầu Togetsukyo. Ngày mùng hai tháng Giêng, trời đã tờ mờ sáng. Phía trước xuất hiện hai cảnh sát, Hikari nằm bò trên vai cậu nói: “Đi nhanh lên đi! Họ đến bắt em đấy!” “Anh đưa em về nhà không được sao?” “Bọn họ sẽ cho rằng anh là kẻ biến thái dụ bắt trẻ em!” “Nà ní?” “Bởi em sẽ nói với cảnh sát như thế!” Cô bé cười hì hì, “Anh là lưu học sinh Tàu khựa phải không? Vậy thì hoặc là bị tống giam vào ngục, hoặc là bị đuổi về Tàu – anh tự chọn đi, cảnh sát sẽ tin lời em hay là tin lời người Tàu khựa…” “Em quả là một cô bé đáng ghét!” Cô bé vỗ vỗ đầu Tần Bắc Dương như đang cưỡi ngựa vậy: “Mau dẫn em chạy đi, bị cảnh sát bắt được là toi đời đó” Tần Bắc Dương bị tia sáng này dắt mũi, trong lúc vội vàng đã chạy về phía sau núi Arashiyama, trốn vào khu nhà dân mọc lên san sát. “Này, em mà dám nói hai từ “Tàu khựa” với anh nữa, anh sẽ đánh cho em một trận!” “Anh sẽ không đánh các bé gái đâu” “Ai nói anh sẽ không làm vậy?” Tần Bắc Dương thực sự sẽ không làm như vậy, đến cả giọng nói cũng thể hiện sự chột dạ. “Xin lỗi, em chỉ là cố ý chọc tức anh thôi. Em xin hứa sẽ không nói ra hai chữ đó nữa” “Em thề đi!” “Được, em xin thề, nếu vi phạm em sẽ lập tức mổ bụng tự sát như các samurai” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô bé, Tần Bắc Dương vừa mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một khu mộ. Cậu được sinh ra trong ngôi mộ cổ triều Đường, lớn lên trong địa cung hoàng lăng, bây giờ nhìn thấy mồ mả liền có cảm giác thân thiết một cách kỳ lạ. Khu mộ trong tuyết này ẩn sâu trong con ngõ nhỏ của khu nhà dân, giống như một chiếc giếng trời nho nhỏ. Ngoài cổng có một tấm bia đá, bên trên khắc “Khu mộ ngự ban của Tiến sĩ Onmyoji Abe no Seimei”. “Mộ của đại nhân Abe no Seimei!” Hikari hét lớn, tưởng chừng như muốn đánh thức vị Onmyoji trong mộ dậy, Tần Bắc Dương bịt chặt miệng cô bé lại: “Bé mồm thôi! Đây thực sự là mộ của Abe no Seimei sao?” “Vâng, khi em đi qua rừng trúc Sagano là đã muốn đến thăm Abe no Seimei rồi” Nói cứ như vị Onmyoji này vẫn còn sống vậy! Onmyoji bắt nguồn từ quy luật vạn vật sinh ra trong thuyết ngũ hành, âm dương của Trâu Diễn – người nước Tề vào thời kỳ Bách gia chư tử của Trung Quốc. Âm dương ngũ hành được truyền bá vào Nhật Bản, biến đổi thành Onmyodo (đạo âm dương). Thiên hoàng lập ra Onmyoryo, trở thành tín ngưỡng chính thức. Onmyoji phải hiểu về tinh tú, biết xem tướng mặt, định vị, xem bói, vẽ bùa, niệm chú, làm ảo thuật, trừ tà ma, trảm yêu diệt quái. Trên đến hoàng thất công thần, dưới đến tiểu thương đầy tớ đều không thể rời xa Onmyoji. Trên tấm bia mộ bằng đá có biểu tượng ngôi sao năm cánh rất lớn – đây là ký hiệu của Abe no Seimei, phù cầu nguyện của Onmyodo, tượng trưng cho sự vô tà của ngũ hành âm dương của vạn vật trong vũ trụ. “Khi đại nhân Abe no Seimei còn sống, ngài có phong thái ung dung, độc lập, xa rời chốn phồn hoa sầm uất, sống một mình tại am Kikyou. Mộ của ngài được chọn nằm dưới chân núi Arashiyama, cạnh rừng trúc Sagano, tiểu ẩn ẩn núi rừng, trung ẩn ẩn chợ búa, đại ẩn ẩn triều đình, ở Kyoto nơi ngài đã bảo vệ cả đời, từ thời kỳ Heian cho đến nay đã gần nghìn năm” Lời nói của Hikari nửa cổ nửa kim, dùng từ nho nhã, sâu sắc, không phải lời những cô bé bình thường có thể nói ra. Lúc này Tần Bắc Dương mới phát hiện ra cô bé có thể tự đi được, mắt cá chân không hề có vấn đề gì cả. “Thì ra em giả bộ ư?” “Vâng… em chỉ muốn cảm nhận cảm giác được anh trai cõng xuống núi thôi” Hikari dùng từ “Onii-chan”. (3) “Em gọi anh là gì?” Tần Bắc Dương nhìn vào đôi mắt hẹp và dài của cô bé, “Em có anh trai không?” “Có, khi em còn nhỏ ấy, nhưng anh ấy chết rồi” Bước ra khỏi cửa sau của khu mộ Abe no Seimei, hai người lại thấy một tấm biển hiệu có ý nghĩa là “Bảo tàng yêu quái”. “Yeah!” Hikari suy cho cùng vẫn là một cô bé, cô kéo thắt lưng của Tần Bắc Dương nói: “Anh, anh đưa em vào chơi được không?” “Ngắm yêu quái sao?” Tần Bắc Dương cũng tương đối tò mò với “yêu quái”, lẽ nào vẫn còn thứ yêu quái hơn cả thú trấn mộ còn tồn tại sao? Cửu Sắc thì cắn gấu quần cậu, nhắc nhở chủ nhân không nên đi vào, cậu ngồi xổm xuống nói: “Cửu Sắc, chúng ta vào bắt yêu quái!” Bước vào bên trong căn nhà kiểu Nhật này, mặc dù nơi đây là bảo tàng nhưng cửa không hề bắt mắt. Mới sáng sớm e rằng nơi đây vẫn chưa mở cửa. Bọn họ vừa định rời đi thì bên trong khe cửa vọng ra tiếng của một bà lão: “Em trai, em gái, hoan nghênh đến Bảo tàng yêu quái” Hikari hưng phấn cúi chào rồi tháo giầy đi vào trong, Bắc Dương kéo theo Cửu Sắc nói: “Nó vào trong được không ạ?” “Chú chó đáng yêu quá, cùng vào trong đi” Giọng bà lão giống như tiếng cưa gỗ, bà ngồi quỳ xuống góc phòng tăm tối, trên đầu tóc đã bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, răng cũng rụng hết, trên người mặc một bộ kimono thời Edo, búi kiểu tóc thời kỳ đó, tựa như một nhân vật trong những bức tranh cổ bước ra. Bà chắc hẳn cũng tám mươi tuổi rồi nhỉ? Hay thậm chí là một trăm tuổi? Bà lão đi trước dẫn đường, lưng còng giống một con tôm, còn thấp hơn cả Hikari mười hai tuổi, gần như chỉ cao đến thắt lưng Tần Bắc Dương. Cửu Sắc đi sau cùng, bọn họ đi qua một hành lang dài tăm tối, trong không khí tràn đầy mùi vị thối rữa nào đó… __________ Chú thích: (1) Quang trong tiếng Nhật là Hikari. (2) Hỏa trong tiếng Nhật là Hifaiya. (3) Onii-chan là từ để gọi anh một cách thân thiết.