Chương 63 Viện bảo tàng Yêu Quái
“Đương nhiên, yêu quái viện bảo tàng đấy!” Hikari cười hì hì, “Mùi yêu quái”Quả nhiên cô nhìn thấy yêu quái. Lông đỏ của Cửu Sắc bung ra, cô gái hét lên một tiếng. Tần Bắc Dương kịp đỡ nên cô không ngã ra đất. Đúng ra mà nói thì thứ cô nhìn thấy là xác yêu quái. Một con yêu quái khổng lồ, đầu rất to, mặt đỏ lòm, đỉnh đầu nhẵn thín chỉ lơ thơ mấy nhúm tóc ngắn. Nó có năm hướng, mười lăm con mắt, bụng phủ da thú, là con ác quỉ vô cùng đáng sợ. “Đây là Shuten-dōji” (1) Bà già lừ lừ giải thích đằng sau. Hikari vỗ ngực, “Không, bà ơi, chẳng phải Shuten-dōji là chàng trai đẹp nhất trần đời sao?” “Shuten-dōji là ác quỉ, nó chỉ biến thành nam thiếu niên xinh đẹp để dụ dỗ những xử nữ đẹp như cô thôi…” Bà già cười khanh khách xoa mặt Hikari, “Rồi ăn thịt” Hikari trốn ra sau người Tần Bắc Dương, Cửu Sắc nhìn bà già chăm chú. Yêu quái tiếp theo là một người đẹp nửa trên để trần, từ ngực đến mặt đều không thể chê được, ước chừng đương thanh xuân mười tám mười chín; nửa người dưới lại là hồ li màu vàng, chín đuôi tỏa mùi hôi nồng nặc. “Hồ li chín đuôi Tamamo-no-Mae?” (2) Bà già gật đầu, “Em gái thông minh đấy!” “Thật ra hồ li chín đuôi có nguồn gốc từ Trung Quốc. Đát Kỉ trong “Phong Thần Bảng” chính là nó” “Đây là loài yêu quái thường biến thành người đẹp để mê hoặc quân vương, sau này bị Abe no Seimei chém chết. Viện bảo tàng Yêu quái phải mở ở mộ đại nhân Abe no Seimei thì mới được hưởng phúc khí của Onmyoji, ngăn chặn tà khí yêu quái, để chúng nó làm loạn chốn nhân gian. “Nghe nói mẹ của Abe no Seimei là một con chồn bạc, nuôi ngài ấy đến tận năm tuổi mới hiện nguyên hình” Tần Bắc Dương cố mím môi để không chú ý vào bà già. Đương nhiên yêu quái thứ ba chính là con đứng đầu ba loài yêu quái kinh khủng nhất Nhật Bản – Daitengu. (3) Xác Đại Thiên Cẩu héo quắt lại, chỉ còn da bọc xương nhưng vẫn có thể nhận ra gương mặt đỏ thẫm, mũi cao thẳng, tay dài như tay vượn, cơ thể ban đầu hẳn rất đồ sộ. Nó còn có quạt tròn, bảo chùy, đồ nhà sư, guốc gỗ đế cao… Hikari có vẻ không hào hứng, không còn sợ như ban đầu mà quấn lấy bà bà hỏi Đông hỏi Tây. Trong căn phòng u ám, đôi mắt lưu li biếc xanh cả Cửu Sắc phát ra ánh sáng lấp loáng. Cô nhìn thấy một người phụ nữ. Người phụ nữ ở trần, da dẻ quắt queo như xác khô, cặp vú to, bụng phồng lên như bà chửa? Đây là yêu quái gì? Hikari phát hiện ra người phụ nữ đó có cánh chim to sau lưng, nửa người dưới phủ đầy lông vũ. Bà già ôm vai Hikari, “Em gái đừng sợ, đây là Ubume (4).” “Ubume?” Tần Bắc Dương nghĩ ngợi, “Trong sách cổ Trung Quốc, nó có tên là “Người đàn bà đi đêm”, “Thiên đế thiếu nữ” hoặc “Chim quỷ”. Ubume hình thành từ quỉ hồn của người đàn bà có thai, thường hoạt động trong đêm hè, phủ lông vũ hóa thành chim, cởi lông vũ thành đàn bà. Nó thích cướp con của người khác về nuôi” Hikari mấp máy môi, “Nó sẽ trộm của tôi sao?” “Không, nó chết rồi. Đây chỉ là xác” “Yêu quái sẽ chết?” Tần Bắc Dương hỏi. Bà già âm trầm trả lời, “Đúng!” Bọn họ nhìn thấy con yêu quái thứ năm. Hình như đó là đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi, thân phủ vảy cứng, ngâm trong bình thủy tinh như bào thai ngâm rượu. Nó có miệng chim, tứ chi của ếch, thân thể của khỉ, mai rùa đen, đỉnh đầu đội đĩa. Miệng có bốn cặp răng nanh, tay chân lẻo khẻo với bốn ngón nối màng. Tần Bắc Dương ghé vào bình nhìn thật kỹ. Con quái vật có ba hậu môn. “Đây có phải là… Kappa?” (5) Hikari há hốc mồm. Bà già mỉm cười, “Đúng, đúng thế, đây là xác của yêu quái Kappa” Hikari lại hỏi, “Nơi nào trên thế giới cũng có yêu quái à?” “Ừ, nhiều yêu quái lắm. Nhưng yêu quái lợi hại nhất trốn trong mộ cổ cơ. Ở Nhật Bản giờ chắc không thấy nữa, nhưng ở Trung Quốc còn rất nhiều. Nó gọi là… thú trấn mộ” Bà già gầm gừ xong thì cười nheo mắt nhìn Cửu Sắc, đưa bàn tay khô héo như rễ cây định xoa đầu con thú nhỏ. Tần Bắc Dương định lôi Cửu Sắc ra, nó lại há mồm hùng hổ cắn hai ngón tay của bà già. Hikari hét toáng lên. Tần Bắc Dương cũng giật mình hết hồn – Cửu Sắc chưa bao giờ cắn người! Nhưng bà già cũng không ngã xuống, vết thương còn không có máu chảy. Hai ngón tay mới mọc ra từ bàn tay vừa bị cắn… còn trắng trẻo nõn nà như của tay thiếu nữ. Bà ta lại vươn tay kia đến chỗ Cửu Sắc. Thú trấn mộ không hề khách khí, cắn cả bàn tay. Ấy vậy mà bà già lại mọc ra bàn tay mới, trắng mềm căng mọng, cứ như cô gái trẻ chỉ vừa mười lăm mười sáu. Sau đó, bà ta cười nheo mắt đưa đầu ra trước mặt Cửu Sắc. Cửu Sắc định táp đầu bà ta thì Tần Bắc Dương lại kéo nó lại. Cửu Sắc cắn cái đầu này, bà ta sẽ mọc ra một cái đầu khác, trẻ trung xinh xắn, khôi phục lại thanh xuân. (6) Bà già mới là con yêu quái thứ sáu trong viện bảo tàng, cũng là con duy nhất còn sống. “Vì sao không cắn ta?” Bà ta vươn đôi tay thiếu nữ về phía Cửu Sắc và Tần Bắc Dương. Hikari hét ầm ĩ. Đột nhiên rất nhiều dây leo xuất hiện trong căn phòng, cuốn lấy Tần Bắc Dương và Hikari. Tóc bà già dựng đứng lên, dần dần biến thành rễ cây lan khắp nơi, như ba nghìn sợi phiền não (7) phủ kín căn phòng, từ cửa sổ đến trần nhà… Tóc được gọi là sợi phiền não, cắt ba nghìn sợi phiền não đồng nghĩa với quy y cửa Phật. Ngoài ra, ba nghìn sợi phiền não còn có thể hiểu là rắc rối nhiều như sợi tóc trên đầu. Tần Bắc Dương, Cửu Sắc và Hikari gặp rắc rối to rồi. Thú trấn mộ bắt đầu nôn mửa, đau đớn lăn lộn trên chiếu tatami, phun ra những thứ vừa cắn. Toàn là những vật bẩn thỉu ô uế, biến thành giun rết chui qua các khe hở. Cửu Sắc biến thân, sừng hươu trắng mọc trên đỉnh đầu, lông trắng hóa thành vảy đồng xanh, khôi phục dáng vẻ thú trấn mộ trong môi trường giống địa cung. Yamanba (8) nhìn nó, ánh mắt toát lên vẻ tham lam, “Ngươi chính là thú trấn mộ! Ta đã chờ chín trăm năm… Ta chờ ngươi ăn ta, chờ ngươi biến ta thành thiếu nữ, chờ ngươi đưa ta đi… Ta muốn ngươi!” Yêu quái già chẳng biết bao nhiêu tuổi điên cuồng lao về phía Cửu Sắc cứ như thể người yêu kiếp trước. Bà ta già nhưng động tác lại nhanh như chớp, thoáng cái đã cưỡi lên lưng thú trấn mộ, đưa đầu đến bên miệng Cửu Sắc chờ nó ăn mình! Tần Bắc Dương liều mạng giãy dụa nhưng khó mà thoát được dây trói siết càng lúc càng chặt. “Ta muốn ngươi… Ta muốn ngươi… Ta muốn ngươi…” Bà già cưỡi trên người Cửu Sắc, rên rỉ ngày một to, tuổi cũng mỗi lúc một trẻ. Cuối cùng, bà ta biến thành một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, không ai kháng cự được. Thấy thú trấn mộ định nuốt bà ta, Tần Bắc Dương quát “Không được”. Cửu Sắc mà ăn con yêu quái này chẳng khác gì nuốt chất độc tích lũy mấy trăm năm, sẽ ảnh hưởng đến công dụng của cơ quan nội tạng trong người thú trấn mộ. Mà bà già kia được biến thành thiếu nữ, chẳng biết sẽ hãm hại bao nhiêu chàng trai trẻ? Đột nhiên, trong Viện bảo tàng Yêu quái, tiếng hát một bé gái vang lên: “Aruha nakunaki wa sū-sō yononaka ni Ahare idzure no hi made nagekan.” Tiếng hát du dương đi qua vách tường và nóc nhà, hòa với tuyết tháng Giêng Âm lịch, tựa như triệu hồi linh hồn Abe no Seimei đang say ngủ. Đây là một bài hát cổ, năm câu ba mươi mốt âm tiết, sắp xếp theo trình tự năm-bảy-năm-bảy-bảy. Tần Bắc Dương nghe cũng hiểu sơ sơ… Tại nơi này người sống vĩnh biệt, số người chết tăng lên, cảm thán bao giờ ta qua đời? (9) Yêu quái bà già lập tức im lặng, dường như bị bài hát cảm hóa… Bà ta nói, “Tôi không phải yêu quái. Tôi là một trong ba nghìn đồng nam đồng nữ từ Trung Quốc, đến Nhật Bản trong chuyến đi của Từ Phúc. Tôi là thị nữ của đại nhân Từ Phúc, dùng trộm tiên đan trường sinh bất lão của ngài, tu được thể xác nghìn năm bất tử.” “Vẫn còn người sống trong số ba nghìn đồng nam đồng nữ đó?” Thật ra Tần Bắc Dương không tin lắm, cậu thấy đây chỉ là yêu quái tự bịa ra một xuất thân cho mình, giống như yêu quái trong Tây Du Ký toàn là vật nuôi của Phật Tổ trốn ra ngoài. “Phương Đông đã thấy mặt trời, Có cô con gái xinh tươi mặn mà. Bỗng đâu tới ở nhà ta, Bỗng đâu tới ở vào nhà chung nơi. Rón theo ta, bước chẳng rời”(10) Để chứng minh mình là người Trung Quốc, là một trong ba nghìn đồng nam đồng nữ, bà già đọc một bài trong “Tề phong – Kinh thi”, giọng thời Tần – Hán, Tần Bắc Dương cố lắm mới nghe hiểu được, còn Hikari thì chả khác gì vịt nghe sấm. “Chín trăm năm trước, thời con gái tôi dạo chơi Kinh đô, tình cờ gặp được đại nhân Abe no Seimei. Dù ta đã sống nghìn năm nhưng lại lần đầu biết yêu” Đầu mày khóe mắt bà già lộ ra vẻ e lệ của thiếu nữ, “Đối với đại nhân Seimei, ta chỉ là một con yêu nữ nghìn năm! Onmyoji trảm yêu trừ ma theo chính đạo, làm sao có thể phát sinh với yêu quái trường sinh bất tử người không ra người, yêu không phải yêu?” “Bà, bà nói làm cháu sắp khóc rồi…” Hikari mười hai tuổi, còn nhỏ, cảm động nước mắt vòng quanh. “Đại nhân Abe no Seimei dù có tình cảm nhưng vẫn giữ lễ, cuối cùng cả đời này chúng tôi không thể nên duyên vợ chồng. Khi hấp hối, ngài ấy bảo tôi rằng: Khi người con gái trường sinh bất lão yêu đàn ông, nghìn năm đạo hạnh mất đi, chắc chắn sẽ phải già đi. Chín trăm năm sau, một con thú trấn mộ Đại Đường vượt biển đến cùng một thiếu niên Trung Quốc, một cô gái Nhật Bản. Chỉ có hai người mới cho tôi thanh xuân lần nữa” “Sau đó bà già đi?” “Em gái vừa hát bài “Không tên” của nữ thi nhân Ono no Komachi, chính tôi đã hát cho đại nhân Abe no Seimei. Nghe thấy bài hát này, tôi chợt quay đầu, gỡ bỏ mọi khúc mắc. Người sống phải vĩnh biệt, chỉ có người nằm dưới đất là vĩnh hằng. Cớ sao phải tham luyến thanh xuân? Dù đã sống hơn hai nghìn năm vẫn không thể đổi lấy một người đàn ông yêu mình? Thà không quay lại! Thà không quay lại! Em gái, cảm ơn em!” Bà già lịch lãm nói lời từ biệt thời Heian, rơi vào kỷ niệm chẳng muốn chia lìa với Onmyoji Abe no Seimei. Trong chớp nhoáng, cặp sừng hươu trắng muốt như thanh kiếm sắc bén xuyên qua trái tim bà. __________ Chú thích: (1) Tửu thôn đồng tử. (2) Ngọc Tảo Tiền. Tamamo-no-Mae là một nhân vật thần thoại Nhật Bản, từng là kỹ nữ của Thiên hoàng Konoe. Cô được cho là một tuyệt thế mỹ nữ và đồng thời cũng cực kỳ thông minh. Cô đã khiến cho Thiên hoàng trở nên rất rất ốm yếu, sau khi Abe no Yasuchika đến để chẩn đoán nguyên nhân gây ra tình trạng sức khỏe kém của Thiên hoàng, cô đã bị người này đuổi đi. Abe no Yasuchika đã khám phá ra bản chất thực sự của Tamamo-no-mae. Một vài năm sau đó, trong khu vực Nasu, người ta đã trông thấy cửu vĩ hồ ăn thịt các phụ nữ và lữ khách. (3) Đại Thiên Cẩu. (4) Cô hoạch điểu. (5) Hà đồng. (6) Nguyên văn: đậu khấu dung nhan. Lý do: người Trung Quốc thường sử dụng đậu và các chế phẩm từ đậu để dưỡng da, rất hiệu quả. (7) Trong Phật giáo, “ba nghìn” là lượng từ thường được sử dụng, như ba nghìn sợi phiền não, ba nghìn thế giới… (8) Yêu quái bà già. (9) Thơ Ono no Komachi, một nữ sĩ thời Heian. (10) Bài Đông Phương Chi Nhật 1, nằm trong Tề phong-Quốc phong-Kinh thi của Khổng Tử. Bản dịch Tạ Quang Phát. Nguồn: thiviennet