Chương 65 Mùa xuân Nara
Tề Viễn Sơn hiện là sĩ quan dự bị của Liên đội Lục quân 18 – Đế quốc Nhật BảnTháng Sáu năm trước, cửa Đại Cô – Thiên Tân, cậu đã đưa hộ chiếu và vé tàu cho Tần Bắc Dương, để người anh em tốt đóng vai mình lên tàu đi Nhật Bản. Một tháng sau, Tề Viễn Sơn bổ sung đầy đủ giấy tờ, lên tàu tới Nhật. Các sinh viên Trung Quốc đến học trường Sĩ quan Lục quân Nhật Bản sẽ phải đến trường Tokyo Shinbu Gakkō học ba năm dự bị Đại học, sau đó vào doanh trại quân đội Nhật thực tập một năm, thông qua hậu phương để gia nhập “Rikushi” (1). Trần Trọng Phủ, Đường Kế Nghiêu, Trình Tiềm, Lý Liệt Quân, Tôn Truyền Phương, Diêm Tích Sơn, Trương Quần, những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy đều từng học ở đây. Ở Tokyo, Tề Viễn Sơn ngày ngày rời giường từ hừng đông, tập trò chuyện với người Nhật, nhanh chóng học được ngôn ngữ nơi này. Ở đó có du học sinh do chính phủ Bắc Dương cử sang; có người do quân phiệt địa phương cử đến, chẳng hạn như Phụng hệ ở quan ngoại; thậm chí có cả học sinh tự túc. Con em nhà giàu ăn chơi đàng điếm ở Tokyo, chỉ có Tề Viễn Sơn thường chạy quanh sân thao trường, chủ nhật leo núi ở ngoại ô, duy trì dáng vẻ và tinh thần quân nhân. Sau Tết Nguyên đán, Lục quân Nhật Bản của các Liên đội đến trường học chọn sĩ quan dự bị. Tề Viễn Sơn đứng nhất mọi kỳ thi khác nhau, bắn bia không trượt phát nào. Theo tiền lệ, sinh viên phải học đủ ba năm mới được thực tập nhưng cậu quá ưu tú, được phá lệ chọn đến Liên đội Bộ binh 18 ở Kyoto. Trước Tết xuân lịch cũ, Tề Viễn Sơn không quản gió tuyết đến doanh trại quân đội, được phân công vào trung đội bộ binh. Nhật Bản đề phòng Trung Quốc, trường sĩ quan giảng dạy cho du học sinh riêng. Tin đồn ba học sinh Trung Quốc nổi tiếng Bao Lãm, Thái Ngạc, Tưởng Bách Lý vượt qua trăm người để được Thiên hoàng Nhật ban quân đao hoàn toàn là bịa đặt. Mười năm trước, có một sinh viên người Chiết Giang tên Thường Khải Thân, tốt nghiệp trường Tokyo Shinbu Gakkō xong đến thực tập ở Liên đội Pháo binh 13 nhưng chỉ được làm người chăn ngựa, không bao giờ chạm vào pháo. Người ta đào ngũ về Trung Quốc tham gia Cách mạng Tân Hợi rồi. Những du học sinh phí hoài năm tháng ở Nhật, mấy năm không học lên Đại học, bỏ dở nửa chừng rất nhiều. Liên đội Bộ binh 18 có một người tốt nghiệp “Rikushi” tên Hatada Saburo, hơn Tề Viễn Sơn mười tuổi, quân hàm Trung úy. Hatada Saburo có tướng mạo oai hùng, có thể coi là cao so với người Nhật, vạm vỡ, giỏi Kendo. Sĩ quan hay quân lính Nhật Bản đều gọi Tề Viễn Sơn là “nato” (2), nhưng Hatada Saburo lại gọi cậu là “Tề Tang”. Hatada nói tổ tiên của anh ta là Tần Thủy Hoàng, hậu duệ họ Tần ở Nhật Bản, rất có cảm tình với người Trung Quốc. Anh ta còn yêu thích hai thứ: một là đồ cổ, nhất là áo giáp Nhật; hai là tiếng Nga, thích đọc Lev Tolstoy, hoàn toàn trái ngược với bề ngoài to cao hùng hổ. Mùng 1 tháng Giêng, Tề Viễn Sơn và Hatada Saburo tạm biệt đồng đội, tham gia một đợt hành động bí mật. Bọn họ nằm vùng ở khu vực cheo leo hoang dã, thấy sáu bộ áo giáp của các tướng quân lừng danh thời Chiến quốc, sau khi đánh nhau kịch liệt thì tự nhiên mất khống chế mà chém Giáo sư và sinh viên trường Đại học Kyoto. Tề Viễn Sơn nhận ra Tần Bắc Dương mặc trang phục sinh viên đang bảo vệ một cô bé mặc đồ màu đỏ, dùng Đường đao chiến đấu với nhóm áo giáp. Cửu Sắc hóa thân thành thú trấn mộ ấu kỳ lân, phun quả cầu lửa hỏa táng áo giáp của Toyotomi Hideyoshi. Hatada Saburo ra lệnh giết hết tất cả những người chứng kiến. Cậu buộc phải nổ súng với Tần Bắc Dương nhưng lại giơ súng cao hơn hai tấc. Bằng không với kỹ thuật bắn của cậu, dù có nấp trong rừng sâu đêm tối, khó có ai có thể trốn thoát. Hatada Saburo nhặt năm bộ áo giáp còn lại, vận chuyển đến doanh trại Liên đội. Hôm sau, rất nhiều người từ Đại học Lục quân Tokyo đến cùng các thiết bị máy móc kỳ quái, loay hoay cả tháng trời. Tối hôm qua, tàu quân sự xuất phát từ Kyoto, mang theo năm bộ áo giáp Chiến quốc đến tỉnh Nara. Không kịp tham quan cố đô năm nghìn tuổi, Liên đội Bộ binh lại nhổ neo đi tiếp. Năm rương gỗ được chất lên xe tải quân dụng, đến Yoshiro. Một tháng sau, hoa anh đào nở rộ trên núi Yoshiro, dài đất xanh chuyển sang một đại dương màu hồng. Liên đội tiếp tục huấn luyện hành quân, vòng quanh mộ cổ, cùng nhau hát “Sao rơi gió thu ở Ngũ Trượng Nguyên”, thế nhưng phát hiện ra Tần Bắc Dương phía sau mộ cổ. Dưới ánh nắng vàng ươm buổi chiều, Tề Viễn Sơn thấy một cô bé mặc đồ thủy thủ và một thiếu niên cao to dẫn theo chó lớn lông đỏ. Bọn họ không kịp nói gì, mặt trời chưa lặn, Cửu Sắc không thể biến hình. Tần Bắc Dương và Hikari bị áp giải đến doanh trại trước mộ cổ. Hatada Saburo phụ trách thẩm vấn, “Các người là ai? Không biết nơi đây là khu vực quân sự cấm sao?” Chưa đợi Tần Bắc Dương trả lời, Hikari mỉm cười nói, “Thưa Trung úy, trước khi gặp Liên đội trưởng của các anh, chúng tôi sẽ không nói gì” Liên đội trưởng cấp Đại tá tức giận xuất hiện. Hikari nói nhỏ vào tai người đó. Tần Bắc Dương và Hatada Saburo không nghe rõ. Liên đội trưởng lập tức cười xu nịnh, lệnh cho lính cần vụ cơm bưng nước rót chiêu đãi họ. Tần Bắc Dương thoải mái ăn một trận như hùm như hổ, đêm đó ở lại trong lều doanh trại. “Em nói gì với Liên đội trưởng thế?” Cô bé chỉ mỉm cười bí mật, đáp một câu, “Em nói em là Hikari” Lúc này, Tề Viễn Sơn bước vào lều, cởi quân phục Nhật Bản. Hai người giải thích xong, xóa bỏ khúc mắc, ôm chặt lấy nhau. Tề Viễn Sơn xoa đầu Cửu Sắc rồi lại chào hỏi Hikari. Hai người họ nói chuyện rất lâu, mỗi người hồi tưởng lại chuyện đã trải qua ở Nhật. Hikari không hiểu tiếng Trung, bắt Tần Bắc Dương phải phiên dịch lại cho mình. Có điều Tần Bắc Dương cũng dịch cắt xén, quyết không thể để cô bé biết mình là tội phạm bỏ trốn của chính phủ Bắc Dương – Tần Bắc Dương. “Viễn Sơn, cậu có biết vì sao bọn họ lại đưa áo giáp Chiến quốc đến chỗ mộ cổ này không?” “Đây là bí mật quân sự, tôi là sĩ quan dự bị sao biết được” Đêm hôm ấy, đến lượt Hikari ôm Cửu Sắc ngủ. Tần Bắc Dương ngồi một mình ngoài lều, nhìn ánh trăng và sao luân chuyển trên bầu trời mộ cổ. Trong lều để áo giáp, luồng sát khí mơ hồ xuất hiện. Nhớ đến Giáo sư Yamamoto chết dưới tay “máy móc có linh hồn”, Tần Bắc Dương linh cảm sắp có chuyện lớn xảy ra! E rằng là ngay tối mai? Cùng lúc đó, Tề Viễn Sơn đến trước ngôi mộ Yoshino, đúng lúc Hatada Saburo đang luyện Kendo trong đêm trăng lạnh lẽo. Người đàn ông này cởi trần, múa kiếm vùn vụt, đúng là “cơ thể man dã” của quân nhân Nhật Bản! “Tề Tang!” Hatada Saburo thu kiếm, lau mồ hôi trên mặt, “Trung Quốc có loại đồ cổ gọi là thú trấn mộ, Tề Tang có biết không?” “Chưa từng nghe tên” Tề Viễn Sơn thầm nghĩ không thể làm thú trấn mộ bị bại lộ. “Nghe nói lăng mộ vua chúa đều có thú trấn mộ. Có điều sức mạnh của thú trấn mộ không phải chỉ phát huy dưới lòng đất. Hơn một năm trước, cửa Ngô Tùng bùng nổ chiến tranh, hai phái quân phiệt Trực hệ và Hoàn hệ Trung Quốc đại chiến, Hoàn hệ đưa thú trấn mộ lên chiến trường” Nhớ đến bãi chiến trường đẫm máu Ngô Tùng, Tề Viễn Sơn vẫn còn sợ hãi. Nhưng nếu không có trận chiến đó, cậu cũng không lập chiến công, không được Lục quân đầu tư cho đến Nhật Bản du học. “Chuyện này tôi có biết. Nhưng hình như thú trấn mộ ở đây là xe tăng mà người Anh tặng Hoàn hệ. Binh lính Trung Quốc chưa từng thấy con thú đó. Toàn là mấy kẻ mê tín dốt nát bịa chuyện thú trấn mộ để lừa đảo người khác” “Ôi Tề Tang, cậu đừng lừa tôi!” “Tôi là quân nhân Bắc Dương, tuyệt không nói láo!” Tề Viễn Sơn nói cứng nhưng lại nghĩ bụng, “Mà nay quân phiệt Bắc Dương toàn đám khốn nạn không biết tín nghĩa liêm sỉ, nói dối như ranh mới là bình thường” “Được, hai mươi năm sau cậu phải trở thành tướng quân Trung Quốc, tôi cũng sẽ là tướng quân Nhật Bản. Đến lúc đó, Đế quốc Đại Nhật Bản và Trung Hoa Dân quốc mà đánh nhau, tôi và cậu dẫn quân gặp lại trên mặt trận, cậu sẽ thế nào?” Nếu có trận chiến Trung-Nhật? Tề Viễn Sơn miên man suy nghĩ, phải tôn kính quan trên, nhượng bộ lui binh… Nhưng nói như vậy hẳn sẽ bị người Nhật coi thường? Dù chỉ là một sĩ quan dự bị nhỏ nhoi, cậu vẫn ưỡn ngực ngẩng cao đầu, “Nếu một ngày Trung – Nhật chiến tranh, Tề Viễn Sơn sẽ làm theo Nhạc Vũ Mục (3) – Đói, vùng lên ăn thịt giặc Hồ. Khát, cười chém Hung Nô uống huyết” (4) “Hay!” Hatada Saburo mặc quân phục, “Cậu là một người quân nhân Trung Quốc cực kỳ có cốt cách! Quân nhân Trung Quốc mà toàn người như thế thì Nhật sẽ không khai chiến, bởi vì Đế quốc Đại Nhật Bản sẽ không tấn công đối thủ quá mạnh. Nhưng nếu có điều này, xin hãy ra sức vì đất nước, phân cao thấp trên chiến trường! Quân nhân Nhật Bản khinh thường kẻ nhát gan nhưng tôn trọng kẻ địch dũng cảm” Bình minh hôm sau, trước mộ cổ Yoshino cực ồn ào. Tần Bắc Dương và Hikari ra khỏi lều thì thấy ba người đeo mặt nạ quỷ rất to, mỗi người mặc một màu toàn thân đỏ, xanh, vàng, vung gậy sắt vừa múa vừa hát. Có người đàn ông đeo mặt nạ trắng vuông vức, có hai cặp mắt, hai cặp lông mi, tay nâng giáo và khiên. Rất nhiều người kéo cung tên bằng gỗ đào, đốt ngọn lửa cháy hừng hực. “Lễ trừ tà” cô bé viết chữ Hán vào lòng bàn tay Tần Bắc Dương, “Mặt nạ vuông đại diện cho Phương Tương Thị” Tần Bắc Dương nhớ cha mình từng bảo nguồn gốc của thú trấn mộ có liên quan đến “Phương Tương Thị”, thần trừ tà theo tín ngưỡng người Hán cổ. Trong tranh đá dưới mộ cổ triều Hán, Phương Tương Thị có mình người chân thú, giống gấu không phải gấu, người trần truồng, trừ ma quỷ cho chủ mộ. “Không ngờ tín ngưỡng Phương Tương Thị đã đến Nhật Bản từ lâu” “Sau thời cổ, miếu Shinto và Onmyoji cũng tiến hành lễ trừ tà ở cửa hoàng cung theo sách “Lễ ký” của Trung Quốc” “Hikari, sao em biết mấy thứ này?” Cô bé vẫn trả lời như cũ, “Bởi vì em là Hikari” Hoàng hôn buông xuống, Tần Bắc Dương và Hikari bị đưa ra khỏi quân doanh, đưa đến miếu Shinto chỗ mộ cổ. Cô bé thay kimono, thành kính rung chuông làm lễ. Nghi lễ trừ tà ở mộ cổ Yoshino đã kéo dài hàng nghìn năm. Theo truyền thuyết, trong mộ cổ có chân thân của Phương Tương Thị, có thể nói là nghi lễ trừ tà linh nghiệm nhất Nhật Bản. “Có Phương Tương Thị tất có thú trấn mộ!” Tần Bắc Dương nhìn đôi mắt lưu ly của Cửu Sắc, chẳng trách lúc lại gần ngôi mộ này, nó có biểu hiện khác thường. “Anh, anh đang nói gì thế?” “Áo giáp… Lễ trừ tà… Mộ cổ Yoshino,” Tần Bắc Dương quay đầu nhìn núi Yoshino, “Đêm nay! Giống lúc Haneda Taiki và Yamamoto chọn làm thí nghiệm trong đêm tuyết cheo leo mùng một tháng Giêng!”