Chương 66 Ngôi mộ cổ trên núi Yoshino
Trời tối, núi Yoshino lần nữa vang lên tiếng hát “Ngôi sao rơi xuống trong gió thu tại đồng bằng Ngũ Trượng”, nhất thời thê lương hùng vĩLiên đội bộ binh phong tỏa miệng núi, Tần Bắc Dương và Hikari, Cửu Sắc lách ra sau núi, bò lên dốc núi, quan sát mộ cổ đắp đá bừa bộn. Đầu xuân, trăng lạnh như móc câu, cây anh đào trên khắp núi đồi Yoshino đang ngủ say, lặng im chờ đến ngày nở hoa. Trên đỉnh mộ cổ là cái bệ đá bằng phẳng, có năm bộ áo giáp danh tướng Chiến quốc đứng dưới ánh trăng. Bộ giáp sừng hươu của Honda Tadakatsu, bộ giáp sắt sơn đen của Date Masamune, bộ giáp sáu đồng tiền của Sanada Yukimura, bộ giáp Nanbando của Uesugi Kenshin, bộ giáp Mishaguji của Takeda Shingen… Duy chỉ có bộ giáp xưng bá thiên hạ – bộ giáp Mã Lan của Toyotomi Hideyoshi đã bị quả cầu lửa lưu ly của thú trấn mộ ấu kỳ lân thiêu thành tro bụi một tháng trước. Dầu diesel máy phát điện nổ đặt trên mộ cổ, tiếng vang ầm ầm, giống như tiếng hô chiến đấu sông cuộn núi gào thời cổ. Xung quanh mộ cổ có mấy chục tên lính đứng xếp hàng, trung úy Hatada Saburo dẫn đầu rút ra đao quân dụng, phát hiệu lệnh với năm bộ giáp được lau chùi mới tinh. Giáp trụ Honda Tadakatsu cử động trước, trường thương múa ánh sáng lạnh giữa không trung, mà sừng hươu trên đỉnh đầu cử động còn sớm hơn cả cơ thể. Một tháng trước, phần mũ của nó từng bị hư tổn, nhưng đã được nhóm kỹ sư trường Đại học Lục quân sửa chữa. Tiếp đến là bộ giáp trụ của “Độc Nhãn Long” Date Masamune, phần đỉnh trăng non trên mũ còn chói mắt hơn vầng trăng non trên trời. Takeda Shingen như trở lại Kawanakajima, ngồi trên mộ cổ bình luận giang sơn. Sanada Yukimura từng là gia thần nhà Takeda nên giơ đao bảo vệ bên cạnh. Uesugi Kenshin đội vải trắng như tăng lữ trên đầu, bừng tỉnh khí thế Tì Sa Môn Thiên Vương (thần chiến tranh Nhật Bản), độc lập tuyệt thế. Tần Bắc Dương đứng trên sườn núi nhìn thấy rõ ràng – sau lưng mỗi bộ giáp đều nối một cái dây điện, nối liền với động cơ diesel ầm ì, cơ thể kết hợp hồn danh tướng với điện lực dầu diesel cũng giống như linh thạch trở thành trái tim động lực của thú trấn mộ. Chúng thực hiện các loại động tác bổ giết còn mạnh mẽ và linh hoạt hơn lúc ở rừng trúc Sagano tại Kyoto. Liên đội trưởng đi tới phía trước các bộ giáp, tay múa quân đao, miệng lẩm bẩm. Date Masamune đứng đằng sau hắn có động tác y hệt. Tiếp đó là Honda Tadakatsu, Sanada Yukimura, Uesugi Kenshin và Takeda Shingen, toàn bộ biến thành con rối trong tay liên đội trưởng, bắt chước động tác của hắn, chém bổ, dịch chuyển. Miếng ngọc trước ngực lại nóng lên, Tần Bắc Dương đột nhiên hiểu rõ – trong điều kiện thời gian và không gian nhất định, hễ có người chỉ huy thực hiện, các bộ giáp đều sẽ thực hiện hành động tương tự. Hiện tại là một người chỉ huy năm bộ giáp, tương lai một người cũng có thể khống chế thiên binh vạn mã sẽ là vũ khí mạnh mẽ cỡ nào! Các bộ áo giáp danh tướng chiến quốc mang theo “Thể cơ khí có linh hồn”, nếu Nhật Bản phục chế sản xuất hàng loạt, lại dùng để xâm lược Trung Quốc, chẳng hạn như đối với ba tỉnh Đông Bắc, ắt sẽ đánh cho quân phiệt Bắc Dương yếu đuối không còn mảnh giáp. Tần Bắc Dương quyết tâm ngăn cản tất thảy! Cậu vỗ về Cửu Sắc bình tĩnh lại, nhặt một cục đá lên, khá nặng, dưới ánh trăng nhắm chuẩn vào bộ giáp chỗ mộ cổ, tay trái nhắm về mục tiêu, tay phải tung vòng cung như vầng trăng non. Cục đá bay qua ánh trăng đầu xuân. Hikari nín thở, cục đá chớp sáng, như sao băng rơi xuống trái đất, chuẩn xác đập vào đỉnh đầu vải trắng của Uesugi Kenshin. Cục đá bay tới từ chỗ cao, cộng thêm lực cánh tay kinh người của cậu, tức khắc khiến bộ giáp trụ lung lay mạnh, gắng gượng không đổ xuống. Vốn dĩ các danh tướng chiến quốc đang làm động tác đều nhịp bỗng bị rối loạn, bên trong bộ giáp Uesugi Kenshin phát ra tiếng nổ tung, kể cả ngôi mộ cổ cũng bị chấn động… Liên đội trưởng hoang mang quay lại, bỗng phát hiện bản thân bay cao lên giữa không trung, phía dưới là năm bộ giáp. Đao võ sĩ Uesugi Kenshin đang nhỏ máu, có một thân thể sĩ quan đang thực hiện hành động giương nanh múa vuốt, chỗ cổ phun máu tươi xối xả. Đầu đâu? A, liên đội trưởng chợt phát hiện đầu mình đang bay trên trời, bộ giáp trụ danh tướng chiến quốc đã chém xuống đầu hắn. Các binh sĩ thấy liên đội trưởng bị chém chết, dù quân đội như sắt thép cũng bắt đầu rối loạn. Saburo hạ lệnh tất cả im lặng. Nhưng năm bộ giáp đã hoàn toàn mất khống chế, điên cuồng lao vào người sống. Súng trường Sanpachi nổ lia lịa lên các bộ giáp, dù có thể xuyên qua áo giáp và mũ giáp sọc gân nhưng lại chẳng thể tiêu diệt được linh hồn bộ giáp. Đao Nhật Bản bay múa trên mộ cổ, lấy máu tươi binh lính trẻ làm tế phẩm, vô số đầu người rơi xuống bụi cỏ. Tiếng súng, tiếng kêu thảm thiết, tiếng tứ chi đứt gãy, tiếng đao kiếm va chạm… Lại là một hồi giết chóc, dưới ánh trăng tại ngôi mộ cổ trên núi Yoshino. Tần Bắc Dương nắm lấy sau lưng Hikari, để cô bé không bị hoang mang. Bộ giáp Nhật Bản dù sao cũng không phải thú trấn mộ, một khi kích hoạt liền chỉ còn lại bản năng giết chóc trên chiến trường, căn bản không thể phân biệt địch ta, hễ là nhân loại còn sống, bao gồm cả động vật, đều sẽ trở thành đối tượng tấn công. Quả nhiên, một con chim giật mình bay lên trời, liền bị Date Masamune chém làm hai nửa. Các binh sĩ bị giết còn sót lại vài người. Saburo giơ đao chống cự cũng máu chảy đầm đìa. Tên lính cuối cùng tuyệt vọng ném ra lựu đạn, vừa khéo rơi xuống bình xăng động cơ diesel nổ bùng. Tiếng nổ long trời lở đất, chấn động đến màng nhĩ Tần Bắc Dương đau đớn. Khói đen và ánh lửa hừng hực bay lên ngôi mộ cổ, mùi dầu cháy két tràn ngập, cả ngọn núi Yoshino bao trùm trong làn khói. Đá vụn gần như tung bay lên đỉnh núi, Tần Bắc Dương lấy thân che chở cô bé. Gió núi từ từ thổi, xua đi mảnh vụn và mây đen. Xét về mức độ nào đó, cục đá Tần Bắc Dương ném ra đã giết chết nhiều người như vậy. Cậu che miệng mũi nhìn xuống dưới, mộ cổ như chiến trường đổ nát, lan tràn di hài con người và động cơ diesel, trung tâm là một cái động to. Mọi thứ lắng xuống…. Đột nhiên, hai bóng người xông lên mộ cổ. Nhìn quần áo khẳng định không phải quân nhân, trong đó một kẻ còn đeo kính. Bọn họ lật thi thể trên mộ cổ, còn soi đèn pin xuống phía dưới cái động… Tần Bắc Dương bảo Hikari canh giữ trên sườn núi, cậu mang theo Cửu Sắc vừa lăn vừa bò xuống, rút thanh Đường đao sau lưng ra, hét lên bằng tiếng Nhật: “Ai đó?” Đối phương hoảng sợ giơ tay lên, ánh trăng chiếu sáng gương mặt họ, một là Haneda Taiki, một là tên trộm mộ Tiểu Mộc. “Hóa ra anh vẫn còn sống!” Tần Bắc Dương nói với Haneda Taiki, đoạn quay lại nhìn Tiểu Mộc: “Anh tới trộm mộ ư? Tại sao hai người lại đi với nhau?” “Tôi…” Tiểu Mộc vẫn mang điệu bộ nhún nhường nghe lời, chẳng qua cả người mặc đồ bó sát, sau lưng đeo túi to, eo quấn dây thừng, chuẩn trang phục trộm mộ. “Tôi phải ngăn cản bọn họ thử nghiệm.” Haneda quỳ xuống đất, nhìn từng thi thể bị chém giết. Chỉ có sĩ quan Trung úy còn sống, nhưng thân bị trọng thương, hoàn toàn bất tỉnh. Có người vỗ vào lưng Tần Bắc Dương, cậu sợ hãi múa đao chém tới, bỗng nghe tiếng con gái hét lên. May mà Hikari ngã xuống đất, cậu bèn xách cô bé lên: “Sao em lại xuống?” “Anh để một mình em trên núi, em sợ!” Hikari mười hai tuổi chu môi, nước mắt lăn xuống. Tần Bắc Dương hết cách, đành dỗ cô bé nín khóc. Cậu cúi đầu tìm xác bộ giáp trụ, nhưng không tìm thấy, có lẽ đã rơi vào động sâu rồi? “Xin lỗi, Bắc Dương, tôi thật nhát gan! Mùng một tháng Giêng lịch cũ, rừng trúc Sagano ở Kyoto, tôi không ngờ rằng, những bộ giáp “Thể cơ khí của linh hồn” này lại mất khống chế, chém chết Giáo sư Yamamoto. Hôm sau, tôi dẫn người trở lại rừng trúc Sagano, các bộ giáp đã không cánh mà bay. Tôi theo dõi liên đội bộ binh lục quân Kyoto. Bọn họ đã từng tìm đến Giáo sư Yamamoto, hi vọng đưa thí nghiệm bộ giáp vào kế hoạch quân đội. Nhưng Giáo sư đã từ chối, ông ấy chỉ muốn nghiên cứu “Thể cơ khí có linh hồn”, không muốn biến chúng thành vũ khí giết người.” “Sao anh lại tìm đến tận đây?” “Tỉnh Lục quân có cơ sở ngầm của tôi, tôi nghe nói một nhánh quân rời Kyoto đến Nara, rồi lại xuất phát đến núi Yoshino. Điểm dừng chân lại là ngôi mộ cổ trên núi Yoshino!” Haneda Taiki vỗ vai Tiểu Mộc: “Nửa tháng trước, tôi đến dâng hương tại một ngôi chùa ở Osaka, trùng hợp gặp được tiên sinh Tiểu Mộc. Hóa ra các cậu ở cùng một chỗ, cậu ta lại là cao thủ đào mộ, kinh nghiệm dưới đất của cậu ta sẽ giúp được tôi.” “Phải, cảm ơn tiên sinh Haneda quan tâm giúp đỡ!” Tiểu Mộc cũng học được nói tiếng Nhật, xem ra lâu rồi chưa được đào mộ, ngứa ngáy tay chân. “Hải nữ có khỏe không?” “Cô ấy rất tốt! Hai đứa con cũng rất ổn, tôi đi làm với tiên sinh Haneda, được thưởng mấy trăm yên. Tôi mua quần áo mới và đồ ăn ngon cho họ, hải nữ cũng vui vẻ, cuối cùng tôi cũng kiếm ra tiền.” Tần Bắc Dương đột nhiên nảy sinh thông cảm – người đàn ông này không phải đến đào mộ, mà là vì nuôi sống phụ nữ và trẻ em. “Dưới chân chúng ta chôn giấu sức mạnh linh hồn cổ xưa ư?” “Phải cùng đêm đó tiến hành nghi thức đuổi quỷ ở đền thờ mộ cổ mới có thể triệu hồi linh hồn Phương Tương Thị, nếu không những bộ giáp này chưa chắc đã có thể kích hoạt.” Haneda Taiki chiếu đèn pin xuống động sâu mộ cổ, màu đen đậm đặc, giống như vực sâu địa ngục. Đột nhiên sâu trong mộ cổ vẳng tiếng hô “cứu mạng”, đầu tiên là tiếng Nhật, tiếp đến thành tiếng Trung. Tần Bắc Dương cau mày, nằm sấp cửa động hô to: “Tề Viễn Sơn!” Xa xa dưới nền đất vẳng tiếng hồi âm của Tề Viễn Sơn: “Bắc Dương! Cứu tôi!”