← Quay lại trang sách

Chương 67 Đồng nam đồng nữ Miễn phí

Mộ cổ Yoshino chưa từng trải qua nghiên cứu khảo cổ học, không hiểu đã bầu bạn cùng cây anh đào bao nhiêu năm rồi?Khỏi cần nói, cho dù núi đao biển lửa, Tần Bắc Dương cũng phải xuống cứu Tề Viễn Sơn. “Tôi xuống với cậu.” Haneda Taiki tìm ra cửa động, chui vào con đường hầm dốc đứng: “Tôi là người giúp đỡ thí nghiệm “Thể cơ khí có linh hồn”, tôi phải chịu trách nhiệm.” Cửu Sắc và Hikari, bé gái và chó to, cộng thêm tên trộm mộ cũng đi xuống theo. Đến nơi đây, Tiểu Mộc như cá gặp nước, vô cùng quen thuộc. Tần Bắc Dương bình tĩnh hít thở, tay cầm Đường đao ba thước, một đường chạm vào vách tường đất, khắp nơi có dấu vết con người như cắt xé, mài giũa, chứng tỏ tay nghề thợ đá lão luyện. Hikari chạy tới bên cậu: “Anh trai, em không muốn cách anh quá xa.” Còn chưa dứt lời, trong bóng tối phía trước bỗng hiện ra vệt sáng lạnh. Tần Bắc Dương nhận ra hình đao Nhật, kế tiếp là hình mũ sắt trăng non của Độc Nhãn Long Date Masamune. Cậu lấy thanh Đường đao cứng rắn ngăn cản một chút, nhưng vì đường hầm hẹp, lại phải bảo vệ cô bé, ngược lại rơi xuống hạ phong. Bộ giáp sức lực kinh người, Tần Bắc Dương bị đẩy đến vách đá, đập mở một tấm cửa đá. Hikara tóm lấy eo cậu, hai người rơi xuống cùng nhau, tựa như rơi xuống vực sâu vạn trượng. Đỉnh đầu bịt kín, không có ánh sáng. “Anh ơi, chúng ta sẽ đến địa ngục sao?” Trong lúc rơi xuống, Hikari thỏ thẻ bên tai Tần Bắc Dương. Tần Bắc Dương ngã đập vào tảng đá, eo suýt thì gãy đôi, may mà không bị gãy xương. Hikari thì rơi xuống ngực cậu cho nên không bị làm sao. “Anh trai!” Cô bé hét lên trong bóng tối, chạm vào mắt mũi cậu, Tần Bắc Dương túm lấy tay nó: “Anh không sao!” Tần Bắc Dương mò lấy Đường đao trên mặt đất, lại bò lên lục lọi chốc lát, không sờ thấy ranh giới, có vẻ là căn phòng hoặc đại sảnh rộng rãi. Hai người chẳng nhìn thấy gì, Hikari chỉ biết túm lấy eo cậu, ngửi mùi vị trên người cậu và tiếng thở dốc trong lồng ngực thiếu niên. “Cửu Sắc!” Tần Bắc Dương hô to lên đỉnh đầu: “Haneda…” Trần nhà đá vọng lại thanh âm, như thể địa ngục chân chính. Hơi thở dài trút giận, cậu phịch mông xuống đất, móc ra phiến đá nhân tạo. Hikari xốc cậu lên, tiếp tục sờ soạng đi về phía trước: “Em còn chưa muốn chết, anh nhất định phải tìm ra đường sống.” “Xin lỗi! Hikari.” Mặc dù nơi đây là Nhật Bản, nhưng Tần Bắc Dương nhớ lại kết cấu cổ mộ Trung Quốc, một khi rơi vào không gian này, cơ bản không còn đường sống, hoặc bị thú trấn mộ ăn mất, hoặc sẽ chết đói… Đi một lúc lâu, dường như vĩnh viễn không đến cuối, cũng không có ánh sáng. Hay là hai người đã chết, biến thành linh hồn thong thả bước trên con đường dẫn tới Âm phủ? Hikari nản chí, dường như đang khóc, dựa vào ngực Tần Bắc Dương nói: “Anh ơi, anh có thích ai không?” “Có.” Câu trả lời chắc chắn này làm cô bé thoạt dừng lại: “Chị ấy tên là gì?” “Anna.” Tần Bắc Dương lấy ngón tay viết vào lòng bàn tay Hikari, lần lượt dùng chữ Hán, chữ mượn, chữ cái La Tinh viết ra “Anna”. “Anh sẽ chết vì chị ấy sao?” “Phải.” Hễ nhớ tới Âu Dương Anna, trái tim liền đập an ổn lại. Nhắm mắt, hít sâu. Như thể trong thế giới âm u vô ngần bỗng hiện lên đôi mắt lưu ly, như sinh vật sáng ánh huỳnh quang trong biển sâu Nam Dương xa xôi, thổi hơi thở bên tai cậu… Đột nhiên, đằng trước ánh lên vầng sáng xanh lục. Tần Bắc Dương tóm lấy Hikari, lao về phía vầng sáng. Mà xung quanh vầng sáng, dường như lờ mờ xuất hiện nhóm người. Bọn họ đều không nhúc nhích. Lại gần mới phát hiện từng gương mặt hoặc màu xám hoặc màu đỏ, mắt mũi dài nhỏ, đầu búi búi tóc đặc biệt. Bọn họ trông đều trẻ, có nam có nữ, có cả nhi đồng, nhiều nhất chính là thiếu niên. Nhưng từ hình dáng quần áo lại không giống người Nhật, trái lại càng giống phong cách thời Tần Hán. Cậu to gan chạm vào bọn họ, hóa ra đều là đồ gốm nung bồi táng, đắp nặn sống động, bên ngoài sơn hoa văn màu. Dưới đất có mấy thanh kiếm đồng, cách ngàn năm nhìn vẫn sắc bén. Hồi còn ẩn nấp ở trong Lũng Tây đường, Đức Thắng môn, Bắc Kinh, cậu từng trông thấy rất nhiều thanh cổ kiếm thời chiến quốc Tần Hán, đều giống hệt như vậy. Không đúng! Nơi đây càng giống một ngôi mộ cổ thời Tần Hán hơn thì phải? Đương lúc hoảng hốt, giữa đống đồ điêu khắc vang tiếng quèn quẹt, vô số đất sét bị đánh rơi vỡ, ánh sáng xanh lục lan tới chỗ Tần Bắc Dương. Cậu để Hikari ra sau lưng, Đường đao ba thước đặt phía trước, bất kể đó là quái vật gì cũng đừng hòng tổn thương tới cô bé này. Quái vật cũng là cô bé. Đôi mắt ánh màu xanh lục, một cô bé mười một, mười hai tuổi, búi kiểu tóc thời Tần Hán, làn da vàng lập lòe, chiếc mũi vểnh lên. Đồng nữ. Cô bé có đôi cánh tay nhỏ bé, không có chân, hoặc nói, có bốn cái chân thú. Thân thể đồng nữ vang lên âm thanh quen thuộc nào đó, miếng huyết ngọc ấm chợt nóng lên. Thú trấn mộ đồng nữ. Nó nhìn chăm chú vào mắt Hikari, chừng như thấy đồng đội cùng tuổi, miệng hơi nhoẻn lên, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng muốt. Nó đang cười, cười ngây thơ. Hikari cũng cười. Cô bé không sợ hãi, còn vượt lên đằng trước Tần Bắc Dương, dợm đưa tay chạm vào mặt đồng nữ. Bỗng nhiên, Tần Bắc Dương kéo lại cô bé. Đỉnh đầu vang tiếng nổ, có thứ đồ đen sì nện xuống, rơi xuống đống đồ gốm nung, mảnh vỡ lại lần nữa văng tung tóe. Đó là một bộ giáp trụ màu đỏ, mũ đeo lông tuyết trắng tinh, mặt quỷ không có mắt, bộ giáp Mishaguji của Takeda Shingen, dường như đằng sau vẫn còn tung bay quân kỳ Tôn Tử tứ như “Phong lâm hỏa sơn” (1). (1) Trích từ “Binh pháp Tôn Tử – Quân tranh thiên”: Này tật như gió, này từ như lâm, xâm lược như hỏa, bất động như núi, khó biết như âm, động như sấm chấn. Nó giơ lên đao Nhật chém trúng khuôn mặt thú trấn mộ đồng nữ, tạo ra vết rách nho nhỏ, đồng thời thanh đao cũng vỡ vụn thành hai mảnh. Sau đó, khuôn mặt đồng nữ tỏ ra đau khổ, nó lập tức xoay người lộ ra sau lưng… sau lưng nó cũng là một khuôn mặt! Một gương mặt cậu bé, cũng mười hai tuổi, trông hơi giống Tần Bắc Dương hồi nhỏ. Đồng nam để kiểu tóc thời Tần Hán, mặt lộ vẻ giận dữ, giơ cánh tay to khỏe lên, một quyền đánh vỡ tan bộ giáp Takeda Shingen. Lực đạo thật mạnh mẽ, bộ giáp danh tướng Nhật Bản “thể cơ giới có linh hồn”, “giáp phỉ chi hổ” uy danh hiển hách, danh tướng đệ nhất thời Chiến quốc, trước mặt thú trấn mộ lại không đỡ nổi một đòn, chẳng những vỏ ngoài biến thành bột mịn, ngay cả động cơ và ắc quy cỡ nhỏ được cải trang trong bụng cũng vỡ tung, giống như bụng và nội tạng trống rỗng. Thú trấn mộ đồng nam xoay người, lại biến thành gương mặt đồng nữ, lần này nó không buồn nữa mà lộ vẻ tươi cười hì hì. Tần Bắc Dương bây giờ mới phát hiện, đây không phải thú trấn mộ đồng nam, cũng không phải thú trấn mộ đồng nữ, mà là thú trấn mộ đồng nam đồng nữ hợp thể. Giống như hai mặt đồng xu, chính diện là nữ, mặt sau là nam. Nó có hai đôi tay khác nhau, lại dùng chung thân thể và bốn chân thú. Đột nhiên, thú trấn mộ đồng nam đối mặt với Tần Bắc Dương, nhìn thấy thanh Đường đao trong tay cậu, cũng giống như thanh đao Nhật trong tay bộ giáp, đều là hung khí bất hảo. Cánh tay đồng nam đánh về phía Tần Bắc Dương, như thể bọn nhỏ ẩu đả trong trường học. Một quyền này nhanh như chớp, căn bản không thể trốn tránh, cậu đành nhắm mắt nhận lấy cái chết. Bỗng dưng, nắm tay đột ngột dừng lại. Hikari. Cô bé mười hai tuổi ngăn cản giữa Tần Bắc Dương và nắm đấm thú trấn mộ, chóp mũi chỉ cách khớp xương nắm tay nửa tấc. Một giọt nước mắt lăn từ má xuống môi cô bé, đoán chừng đau buồn vì anh trai và mình khó thoát khỏi cái chết. Giây lát, thú trấn mộ đồng nam đồng nữ lùi lại, chúng dường như cảm nhận được sợi tơ vi diệu nào đó giữa cô bé và chàng thiếu niên, cũng là sợi tơ ở giữa nam đồng và đồng nữ, đến từ bên kia biển khơi xa xôi, vĩnh viễn không thể trở về quê cũ. Tần Bắc Dương cũng cảm nhận được nỗi buồn của đồng nam đồng nữ, cậu bèn hát “Tề phong” từ “Kinh Thi”. Vầng dương vừa rạng trời đông. Nàng kia sớm đã tới phòng của ta. Phòng ta nàng đã lân la. Theo ta bén gót, nàng đà tới đây. Trăng vàng lấp ló trời đông. Nàng kia vẫn hãy còn trong cửa sài. Thềm hoa nàng vội trở hài. Theo ta bén gót, ra ngoài chia tay. (Bản dịch Nguyễn Văn Thọ) Mặt trời lấp ló phương đông, người con gái xinh đẹp đã ở trong nhà ta, đã ở trong nhà ta chơi đùa. Mặt trăng phương đông, người con gái xinh đẹp đã ở trong phòng ngủ của, đã ở trong phòng ngủ của ta chơi đùa… (Đoạn này là thơ của tác giả) Đây là bài hát mà ở sau ngôi mộ của Abe no Seimei, bà lão yêu quái ngàn năm trong viện bảo tàng từng hát để chứng minh bản thân là một trong 3000 đồng nam đồng nữ đi theo Từ Phúc.