Chương 69 Từ Phúc có lời muốn nói
Địa cung nhà Tần trong mộ cổ YoshinoTần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn ôm chặt lấy nhau, nếu không vì cứu mình, cậu ta cũng sẽ không mạo hiểm xông vào ngôi mộ. Tề Viễn Sơn lòng còn hoảng hốt nói, lúc thí nghiệm bộ giáp xuất hiện bất ngờ, động cơ diesel nổ tung, cậu ta liền rơi xuống mộ cổ. Tiếp đó, năm bộ giáp võ sĩ cũng rơi xuống theo, may mà cậu ta lọt vào khe hở, các bộ giáp không thể trực tiếp giết chết, nên mới có thể chờ đến Cửu Sắc giáng lâm. “Cửu Sắc dùng sường hươu và cầu lửa lưu ly lần lượt tiêu diệt bốn bộ giáp võ sĩ, cứu tính mạng chúng tôi.” Haneda Taiki thở hồng hộc: “Nó cũng cảm ứng được hơi thở hai người, truy đuổi đến đây, ép Takeda Shingen rơi xuống đây, bấy giờ mới phát hiện hai người.” Tần Bắc Dương vuốt bộ bờm đỏ của thú trấn mộ nhỏ: “Lại là Cửu Sắc đã cứu chúng ta!” “Còn cả tôi nữa! Là tôi mở cửa địa cung, hơn nữa tìm được địa đạo chính xác, phát hiện cửa ngôi mộ, bằng không mọi người đều đã bị lạc.” Tiểu Mộc tranh công, kỹ thuật của kẻ trộm mộ cũng có tác dụng. Nhìn ngôi mộ Từ Phúc, thói quen nghề nghiệp khiến đôi mắt hắn chớp ánh vàng, chỉ muốn xắn tay áo vơ vét tất thảy. Tần Bắc Dương gác Đường đao lên cổ hắn: “Không được chạm vào bất cứ thứ gì! Nếu ai dám trộm mộ, tôi sẽ chặt đầu kẻ đó! Tôi đã phát hiện ra bí mật ngôi mộ này rồi, chúng ta mau chóng ra ngoài thôi!” Tiểu Mộc hết cách phản kháng, đành hậm hực đi theo mọi người ra cửa ngôi mộ, đột nhiên dưới lòng đất dâng luồng hơi nóng. Dưới chân bắt đầu run rẩy, cả ngọn núi đều lay động kịch liệt, mảnh đá vụn rơi xuống, lối đi phía trước dần dần sụp đổ… Haneda Taiki hét lên: “Động đất!” Nhật Bản suốt ngày động đất, hồi ở Kyoto, Tần Bắc Dương cũng từng gặp vài lần. Nhưng lần này động tĩnh khá lớn, trong mộ cổ sâu này, tình hình vô cùng hung hiểm. Mọi người đều cuộn người lại, tìm chỗ lõm tránh né đá rơi loạn. Hikari hét ầm lên, dứt khoát trốn vào lòng Tần Bắc Dương. Cửu Sắc biến thành thú trấn mộ ấu kỳ lân, có lẽ lân giáp bằng đồng có thể ngăn cản xung kích. Sừng hươu tuyết trắng mọc ra, giương nanh múa vuốt như mui xe, như chiếc ô chỉ có khung xương, bao phủ tất cả mọi người lại, trở thành nơi tị nạn động đất của mọi người. Mấy phút sau, động đất dừng lại. Ai nấy đều bị khói bụi tro vụn làm sặc khó thở. Tần Bắc Dương hỏi có ai bị thương không? Kết quả hỏi một vòng, chỉ có mình cậu bị phiến đá sắc nhọn cào bị thương ở sau lưng và cánh tay, máu chảy đầm đìa. Hikari xé quần áo băng bó cho cậu. Tề Viễn Sơn do thám vài bước, phát hiện không đường để đi, động đất phá hoại cửa ngôi mộ, khắp nơi là tảng đá to. Mặt Tiểu Mộc như đưa đám: “Xem ra chúng ta không thoát ra được? Bị nhốt chết trong mộ cổ này? Tôi trộm mộ ở Trung Hoa không chết, ngược lại lại chết trong ngôi mộ Nhật Bản.” “Đừng nói xui xẻo!” Tần Bắc Dương chỉ muốn đánh cho hắn ta một trận, Tiểu Mộc chẳng sợ: “Tôi chết cũng được, đáng thương hải nữ, hai đứa con trai nữa, bọn nó biết gọi tôi là cha rồi.” “Phải chết ở chỗ này ư?” Tề Viễn Sơn cũng ngồi xuống, nắm tay Tần Bắc Dương, hờ hững nói: “May mà chúng ta chết cùng một chỗ, không uổng công làm anh em với nhau.” Trong lúc tuyệt vọng, giữa địa cung bỗng sáng lên ánh sáng đỏ, chói lóa khiến ai nấy không mở nổi mắt. “Quan tài đá!” Tần Bắc Dương nhắc nhở một câu, may mà thú trấn mộ đồng nam đồng nữ vẫn ngủ say, cậu dè dặt vòng qua, phát hiện tấm che bộ quan tài đá xưa cũ này vừa khéo bị động đất làm lộ ra một khe hở. “Cẩn thận! Anh trai.” Hikari ở đằng sau nhắc nhở một câu, Tần Bắc Dương bảo mọi người đừng di chuyển, cậu chỉ muốn biết trong quan tài là gì thôi? Khi cậu nhẹ nhàng chạm vào rìa quan tài đá, tấm che mở ra, bên trong hoàn toàn lộ ra, ánh sáng đỏ phủ kín xung quanh, như thể mở ra kho báu. Tần Bắc Dương vô thức che đôi mắt, cảm thấy ánh đỏ dần tối xuống, dương khí nóng rực cũng bị âm khí trong quan tài thay thế, luồng hơi lạnh từ rốn xâm nhập vào cơ thể… Cậu nơm nớp lo sợ đặt tay xuống, chờ mong nhìn thấy di hài Từ Phúc, 2000 năm qua, cậu sẽ là người đầu tiên chứng kiến. Không phải di hài, xác định không thể nghi ngờ, nằm trong quan tài đá là một ông già râu bạc, mặc áo bào đen, da, bắp thịt và râu tóc đều hoàn hảo, sinh động như thật, đạo cốt tiên phong, như thể đang ngủ! Thi thể Từ Phúc không hề thối rữa! Hơn 2000 năm đấy! Tần Bắc Dương hoàn toàn khiếp sợ. Mà cậu ta còn có lo lắng duy nhất là, giả như trộm mộ mở quan tài, không khí tiếp xúc đến di thể vốn bảo tồn hoàn hảo, tức khắc biến thành tro bụi. Cậu đợi một phút, Từ Phúc vẫn nằm yên trong quan tài. Những người khác cũng tụ tập lại đây, Haneda Taiki nhìn thấy chân thân Từ Phúc, anh ta là đời sau của 3000 đồng nam đồng nữ, lập tức quỳ xuống khấu đầu: “Từ Phúc đại nhân, xin tha thứ chúng tôi bất kính!” Tiểu Mộc từng là trộm mộ, nhìn mà răng va lập cập, khó dằn lòng định giơ tay sờ vào trong quan tài, lại bị Tề Viễn Sơn đập vào mạch môn: “Đừng lộn xộn!” Tần Bắc Dương cau mày, đánh giá kỹ thi thể 2000 năm không thối rữa này, sao cứ có cảm giác kỳ quái nhỉ? Đột nhiên, Hikari duỗi tay nhỏ vào quan tài đá, để trước mũi Từ Phúc, hét lên: “Ông ta đang thở!” Mọi người bỗng hoảng sợ tột cùng, tới tấp tìm chỗ trốn. Trong quan tài 2000 năm trước nằm một thi thể không đáng sợ, nằm một người còn sống mới là chuyện đáng sợ. Đúng vậy, không những còn thở, cơ thể vẫn còn ấm. Chỉ có Tần Bắc Dương một mình đứng trước quan tài đá, im lặng nhìn kỹ mí mắt Từ Phúc. Mí mắt vẫn động đậy, hoặc phải nói là, con ngươi đang chuyển động. Thông thường đây là biểu hiện của người đang ngủ nằm mơ, Từ Phúc đang nằm mơ ư? Ông ta “chết”, chính là cảnh trong giấc mơ lâu dài ư? Tần Bắc Dương nhớ tới thẻ tre “Tề vật luận – Trang Tử”, ông ta mơ thấy mình thành bướm, hay mơ thành Hoàng đế? Từ Phúc mở mắt ra. Hai ánh mắt ẩn nấp dưới lòng đất 2000 năm, mang theo hơi lạnh mãnh liệt, bắn thẳng tới trong mắt Tần Bắc Dương. Đầu gối run nhè nhẹ, gần như phải quỳ xuống với Từ Phúc sống lại. Từ Phúc nằm trong quan tài đá nhìn cậu, ánh mắt hơi hiền từ, như nhìn một trong những đứa trẻ đồng nam đồng nữ của mình. Môi Từ Phúc bắt đầu chậm rãi nhúc nhích, nhìn vẻ mặt gian nan kỳ quái này, Tần Bắc Dương chỉ muốn tặng ông ta chén nước. Nhưng lại nhớ tới dạ dày 2000 năm chưa từng ăn uống, đột nhiên uống nước liệu có bị đau bụng? Hoặc ngũ tạng lục phủ sẽ bị thối rữa ngay? Ông ta mở miệng, phun ra làn sương đen, cuồn cuộn không ngừng lao ra khỏi quan tài đá, lượn vòng giữa địa cung, giống như đám mây, lại biến thành mấy trăm con bướm đen. Tần Bắc Dương trợn mắt há mồm, một con bướm đen đậu trên vai cậu, rồi nhẹ nhàng bay đi. Đây là không khí đọng lại trong cơ thể Từ Phúc 200 năm, hoặc giả khí quản và lá phổi của ông ta đã biến thành sào huyệt của bướm đen rồi chăng… Có thể khẳng định rằng, đôi mắt Từ Phúc chuyển động giống như Trang Chu mơ thấy bướm. “Ngươi… Ngươi… Ngươi…” Môi Từ Phúc phát ra âm thanh rất nhỏ, Tần Bắc Dương run rẩy kề tai sát quan tài, lắng nghe âm thanh 2000 năm trước. “Ngươi… là ai?”