Chương 70 Ai có thể trường sinh bất tử
Sau khi mặt đất chấn động, mộ cổ Yoshino biến thành phần mộ của những vị khách không mời mà tới nàyChủ nhân ngôi mộ ngủ say 2000 năm, cuối cùng thốt ra một câu đầy đủ, nhẹ tới nỗi chỉ có Tần Bắc Dương mới nghe thấy, hơn nữa là âm vận thời Tần Hán, phải nghiền ngẫm mới hiểu được. Haneda Taiki cũng tiến lên, sau đó là Tề Viễn Sơn, Tiểu Mộc và Hikari. Tần Bắc Dương lại gần tai Từ Phúc, nhỏ nhẹ: “Tôi là Tần Bắc Dương, Từ Phúc quân phải không?” “Ta là Từ Phúc người nước Tề, dã phương sĩ, ta thấy Thủy Hoàng đế, ngụy từ viết: phía Đông Nam núi Bồng Lai, thấy cung điện, có sứ giả hình rồng đồng sắt, ánh sáng khắp trời, có tiên đan trường sinh bất lão. Ta mạo danh thần linh, lấy đồng nam đồng nữ và đủ loại nghề thủ công đạt được. Tần Hoàng đế ra lệnh, sai 3000 đồng nam đồng nữ, đủ loại ngũ cốc và thợ thủ công đi theo. Ta đến nơi đồng bằng rộng lớn, quyết không về nữa.” Tần Bắc Dương khó khăn lắm mới hiểu được đoạn này, tình cờ trùng hợp với Thái Sử Công “Hoài Nam Hành Sơn liệt truyện – Sử ký”, có câu còn không sai một chữ! “Quân đã luyện thành tiên đan trường sinh bất lão chưa?” “Đã, ta đã uống vào, tự nguyện vào quan tài, để tránh nhân gian loạn thế. Một giấc ngủ muôn đời, cầu sau giấc thiên thu, thiên hạ đại đồng vĩnh hưởng an lạc.” Từ Phúc thều thào đoạn này, Tần Bắc Dương nghe hiểu bảy, tám phần – 2000 năm trước, Từ Phúc luyện thành công tiên đan trường sinh bất lão, ông ta ăn xong bèn nằm vào quan tài, chôn trong ngôi mộ địa cung này. Ông ta là người thông minh, biết sau này thiên hạ hỗn loạn, cho dù có làm chủ quần đảo Nhật Bản cũng sẽ có ngày bị lật đổ, đến lúc đó giết người thấy máu, đầu người rơi xuống đất thì tiên đan lợi hại đến đâu cũng vô dụng. Ông ta có kế hoạch lâu dài, đó chính là trốn trong quan tài ngủ một giấc, đợi một giấc mộng tỉnh, chưa biết chừng nhân loại sẽ bước vào thời đại đồng mà thượng cổ thánh hiền mơ ước, khoa học kỹ thuật hưng thịnh, xã hội văn minh, có thể vô lo vô nghĩ hưởng thụ cuộc sống. Dù sao vẫn tốt hơn ở lại thời loạn thế nhà Tần, sống ở đảo hoang trên biển. Phương sĩ nước Tề này quá mưu mô! Quả nhiên bà lão yêu quái mang lòng yêu thương đại nhân Abe no Seimei không nói dối! Bà ta cũng là một trong 3000 đồng nam đồng nữ, là thị nữ bên cạnh Từ Phúc, ăn vụng tiên đan trường sinh bất lão, du đãng bi thảm trong cuộc đời 2000 năm, cho đến một tháng trước mới bị Tần Bắc Dương và Cửu Sắc giết chết. Từ Phúc nằm trong quan tài đá lại hỏi Tần Bắc Dương: “Ngươi có biết Thủy Hoàng đế?” “Thống nhất sáu nước, thống nhất chữ viết, thống nhất xe ngựa, phế chư hầu, xây quận huyện, đốt sách chôn nho, thiên cổ nhất đế!” “Thủy Hoàng đế đã truyền được mấy đời?” “Hai đời!” “Than ôi! Bạo Tần kết thúc! Hai đời ba đời vạn đời, truyền được vô tận ư? Tựa như giấc mộng Trang Chu.” Từ Phúc dường như hơi kích động, âm lượng tăng lên: “Sau khi Tần chết, thất hùng Chiến Quốc có trỗi dậy? Nước Tề ta có trỗi dậy?” “Thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân. Cuối thời Chu, bảy nước phân tranh nhập thành Tần. Tần diệt, Sở, Hán phân tranh, lại nhập thành Hán. Hán triều từ Cao Tổ chém bạch xà khởi nghĩa, thống nhất thiên hạ, sau đó Quang Võ trung hưng, truyền tới Hiến đế rồi chia làm ba nước.” Tần Bắc Dương dứt khoát đọc thuộc lòng khúc dạo đầu “Tam Quốc diễn nghĩa”, vừa khéo tóm gọn lịch sử Tần Hán tới đó. “Ba nước?” “Thục Hán, Tào Ngụy, Tôn Ngô.” Chỉ còn thiếu không nói nốt Lưu Quan, Trương Đào, Viên Tam kết nghĩa, Gia Cát Khổng Minh với gió thu Bạch Lộc Nguyên nữa thôi! “Ba nước lại nhập thành Tấn, Ngũ Hồ loạn Trung Hoa, sĩ tộc nhà Tấn y quan nam độ (1), tiếp là Nam Bắc triều. Tùy Văn Đế thống nhất, triều Đường nối gót đến, Đường Thái Tông Lý Thế Dân, Đường Cao Tông Lý Trị, Nữ hoàng Võ Tắc Thiên, Đường Huyền Tông Lý Long Cơ… Loạn An Sử, thịnh cực tất suy, phiên trấn biến thành Ngũ đại Thập quốc. Anh em Triệu Khuông Dận lại thống nhất, Tống trọng văn khinh võ, Liêu xuôi Nam rồi suy tàn. Kiêu hùng một đời, Thành Cát Tư Hãn càn quét vạn dặm Tây Vực tới châu Âu, Kim diệt Tống vong, Nhai Sơn không có Trung Hoa. Chu Nguyên Chương xua đuổi Thát lỗ, khôi phục Trung Hoa, Minh chết vào loạn trong giặc ngoài, Mãn Thanh nhập quan, hồi phục nhất thống. Tây Dương đến, cách mạng Tân Hợi, Hoàng đế thoái vị!” Tần Bắc Dương nghẹn một hơi, lưu loát kể lại lịch sử Trung Hoa: “Từ Thủy Hoàng đế bắt đầu đến Thanh Hoàng đế kết thúc! Đến nay đã được 2140 năm!” Cậu tự tính trong bụng, từ trước công nguyên năm 221, Doanh Chính thống nhất sáu nước, tự xưng Thủy Hoàng đế bắt đầu, đến bây giờ là công nguyên năm 1919, vừa vặn 2140 năm. Từ hoàng đế Trung Hoa đầu tiên cho đến hoàng đế cuối cùng, bây giờ vẫn còn đang ở trong Tử Cấm Thành đấy. Mà hai tòa lăng mộ hoàng đế cuối cùng của Trung Hoa, Sùng lăng của Quang Tự đế và Hồng Hiến đế lăng của Viên Thế Khải, Tần Bắc Dương đều tham gia xây dựng. Còn tòa lăng mộ của hoàng đế Trung Hoa đầu tiên, lăng mộ Tần Thủy Hoàng vẫn lẳng lặng nằm dưới chân núi Ly Sơn, chờ đợi trộm mô hoặc quân phiệt đào bới. “Ta vừa mơ đã 2000 năm ư.” Từ Phúc nháy mắt, tựa hồ hai giọt nước mắt vẩn đục lăn xuống. Đối thoại với người 2000 năm trước, nội tâm Tần Bắc Dương cuồn cuộn kích động, không cầm lòng nổi mà càng nói nhiều. Cậu lại nói tới cục diện thế giới hiện tại, Trung Hoa suy sút, thành con mồi cho các nước xâu xé. Mỹ, Anh, Pháp, Đức, Nga, Nhật, Áo, Ý tranh cường tranh bá, khôi phục tình thế thời Xuân Thu Chiến Quốc, nước Đức một dạo được coi là “nước Tần thời hiện đại” vừa mới bị đánh bại trong thế chiến. Kết luận chính là, lịch sử 2000 năm của nhân loại, lại quay trở về như cũ! Từ Phúc nghe mà đau lòng, ông ta vốn tưởng ngủ đến khi nhân loại đại đồng, nào ngờ đại đồng vẫn còn xa xôi. Từ Phúc lắc đầu: “Bắc Dương bạn ta, ta mong lại ngủ 2000 năm, đại đạo mà thi hành thì thiên hạ là của chung, kén người anh hiền, của người tài năng, giảng điều tin thực, sửa điều hòa mục, nên người ta không riêng thân người thân mình, không riêng yêu con cái mình, khiến cho người già có cái nương dựa cuối đời, người trẻ có việc làm để thi thố, người bé có sự chăn dắt để lớn lên; hạng quan phu, quả phụ, côi cút, đơn chiếc và tàn tật đều được nuôi dưỡng; con trai có phận, con gái có nơi chốn để nương về; đối với tài hóa, ghét rằng rơi vãi ở đất, không cần chứa cất ở nơi mình; đối với sức lực, ghét rằng không ra từ mình, không cần phải làm vì mình. Ấy cho nên mưu mô đều dẹp tắt mà không dấy lên, trộm cắp giặc cướp không nổi dậy; cổng ngoài không phải đóng, thế gọi là đại đồng” (Hoàng Trúc Thâm dịch) Tần Bắc Dương nghe sao mà quen tai, hóa ra là “Lễ vận Đại đồng thiên” của Khổng Tử. Đối thoại giữa thế kỷ thứ ba trước công nguyên và thế kỷ 20 sau công nguyên kết thúc, Từ Phúc mỉm cười, lại nhắm mắt lại, không có sinh khí nữa. Quan tài đá không ngờ tự động đậy lại, một khe hở đều không lộ ra. Haneda Taiki đứng bên cạnh, Tề Viễn Sơn, Tiểu Mộc và Hikari đều cảm giác như trọng mộng ảo. Tần Bắc Dương đột nhiên hối hận, nên hỏi Từ Phúc thêm câu nữa, về thú trấn mộ, hoặc là trong địa cung còn cửa ra nào khác không? “Từ Phúc uống thuốc trường sinh bất lão, có thể đợi thêm 2000 năm, thậm chí hai vạn năm. Nhưng chúng ta thì sao?” Tiểu Mộc suy sụp ngồi xuống đất, cầm một đống nồi niêu chum vại gốm rách nát: “Hai ba ngày là xong đời? Nhiều nhất ăn thịt lẫn nhau, uống máu lẫn nhau, tự uống nước tiểu sống lâu vài ngày. Trước kia tôi đi theo cha trộm mộ, đã từng nghe thấy truyền thuyết như vậy.” Tần Bắc Dương trừng mắt: “Đó là vì hù dọa các người không được bỏ rơi bạn đồng hành đấy!” “Vừa rồi động đất rất mạnh, chúng ta không có đường đi ra ngoài.” Haneda Taiki gõ gạch vụn, nói: “Bắc Dương, ngay cả Từ Phúc đại nhân cũng gặp được rồi, e rằng cuộc đời này tôi chẳng còn gì nuối tiếc. Trước khi chết, tôi còn một vấn đề cuối cùng.” “Nói đi, nhưng tôi không cảm thấy chúng ta sẽ chết dễ dàng như vậy.” Tần Bắc Dương là người duy nhất không có lòng tin, chỉ cần đôi mắt lưu ly bóng loáng của Cửu Sắc còn phát sáng, nghĩa là còn có hi vọng. “Cậu biết thiên tử trấn mộ không?” ________ Chú thích: (1) Y quan nam độ là cuối thời Tây Tấn loạn thế, sĩ tộc xuôi nam tránh né. Nhai Sơn không có Trung Hoa là chỉ sau trận hải chiến Nhai Sơn, nhà Tống chính thức diệt vong, đại biểu cho văn minh cổ điển kết thúc, Trung nguyên bị dân du mục chiếm giữ, cho nên có cách nói như thế.