Chương 71 Tiên đơn
Tại ngôi mộ cổ trên núi Yoshino, bên cạnh quan tài của Từ Phúc trường sinh bất lão có Tần Bắc Dương, Haneda Taiki, Tề Viễn Sơn, Tiểu Mộc, Hikari và Cửu Sắc“Haneda, anh cũng biết về cái này sao?” “Vào thời Nara, tổ tiên Tần Đông Thắng của nhà tôi – một thành viên trong đoàn sứ giả được phái sang đi sứ nhà Đường – đã từng vượt biển xa xôi đến tận Trường An. Thực ra ông ấy muốn liên hệ với nhà họ Tần ở Trung Quốc. Ông ấy đã gặp nguy hiểm, được một con ấu kỳ lân che chở. Sau khi về nước, ông ấy nguyện tôn kỳ lân làm thần bảo hộ, xây dựng đền thờ để đời đời cung phụng” Câu chuyện của vị sứ giả được phái đi sứ nhà Đường này và ấu kỳ lân liệu có liên quan đến Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ vào thời Võ Tắc Thiên không? Tần Bắc Dương vuốt vuốt chiếc bờm đỏ của Cửu Sắc: “Chẳng trách anh muốn mua Cửu Sắc với số tiền lớn – à không, là thú trấn mộ ấu kỳ lân” “Tại triều Đường, tổ tiên Tần Đông Thắng đã tận mắt nhìn thấy Càn lăng được xây dựng, cũng đã nghe nói đến cái chết của Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ – cháu của nữ hoàng Võ Tắc Thiên, con trai Duệ Tông Lý Đán. Ông ấy đã ghi chép lại toàn bộ những gì mình nhìn thấy và nghe được ở triều Đường, cất giấu trong nhà Haneda chúng tôi đời đời kiếp kiếp. Trong đó có một ghi chép quan trọng liên quan đến thiên tử trấn mộ” “Có phải là trên người Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ trong ngôi mộ lớn trên Bạch Lộc Nguyên đó có ẩn giấu chiếc chìa khóa mở Càn lăng?” “Bắc Dương, cậu là truyền nhân chân chính của gia tộc thợ mộ, cậu chắc chắn phải biết” Tần Bắc Dương lại nhìn Hikari rồi dùng tiếng Nhật nói tiếp: “Chưa có ai từng nhìn thấy thú trấn mộ cấp thiên tử. Nó ẩn nấp trong địa cung Càn lăng càng lâu, vượt qua một nghìn hai trăm năm, sức mạnh sẽ mạnh hơn thời Đường vô số lần – điều này do chính vị trí địa lý của Càn lăng quyết định. Quan Trung nằm trong tám trăm dặm Tần Xuyên, là long mạch mạnh nhất của Trung Quốc, thậm chí là cả vùng Đông Á. Càn lăng nằm trên long mạch của long mạch. Trước triều Minh, ngoài lăng của Tần Thủy Hoàng thì gần như tất cả lăng mộ của các đế vương đều bị đào trộm, duy chỉ có Càn lăng là an toàn” “Bởi vì có sự tồn tại của thiên tử trấn mộ” “Đúng, cho dù có mở Càn lăng ra thì ai có thể đánh bại thú trấn mộ cấp thiên tử chứ?” Haneda Taiki cũng nhìn Cửu Sắc: “Trước khi khoa học phát triển mạnh vào thế kỷ hai mươi, muốn đánh bại thú trấn mộ mạnh nhất thì chắc chắn phải là số nhiều của thú trấn mộ” Thiên địch duy nhất của thú trấn mộ chính là thú trấn mộ, đây là chân lý không gì lay chuyển được. Tần Bắc Dương lại nhớ đến hai từ – “chìa khóa”. Tiểu Hoàng tử triều Đường là một chiếc chìa khóa, bản thân Tần Bắc Dương cũng là một chiếc chìa khóa. Cô bé Hikari mười hai tuổi véo mạnh cậu một cái: “Anh, đừng kể truyện thần thoại nữa, mau đưa em ra ngoài đi” “Không ra được nữa rồi!” Tiểu Mộc nhìn quanh địa cung sáng rực đã tồn tại hai nghìn năm nay rồi ỉu xìu nói: “Chúng ta đều sẽ chết đói, chết khát ở đây” Tần Bắc Dương không còn hơi sức đánh hắn nữa, không khí tuyệt vọng dần dần lây cho từng người, đến Hikari cũng bò rạp trên người Cửu Sắc nói: “Này, chỉ có mỗi ngươi là không cần sợ! Ngươi chính là thú trấn mộ, ngươi có thể trường sinh bất lão trong mộ, đúng không?” “Trường sinh bất lão ư?” Tiểu Mộc dường như đã nghĩ thông suốt: “Đợi chút! Trong địa cung của Từ Phúc liệu có thuốc trường sinh bất lão không nhỉ?” “Đúng vậy!” Tề Viễn Sơn cũng đấm xuống: “Chúng ta đều đã tận mắt thấy sự trường sinh bất lão của Từ Phúc, nếu ông ta đã uống tiên đơn, vậy thì rất có thể cũng đem tiên đơn chôn cùng chăng?” Tiếp theo không cần thảo luận nữa, mọi người chỉ cần làm một việc – điên cuồng tìm kiếm tiên đơn trường sinh bất lão bên trong lăng mộ! Tần Bắc Dương vốn muốn ngăn cản nhưng cũng chẳng ăn thua gì, đến Haneda Taiki cũng bắt đầu đập vỡ mấy chiếc chum và bình: “Chúng ta không cướp bóc mà là đang cứu tính mạng của chính mình! Nếu uống được tiên đơn trường sinh bất lão thì chí ít cũng sống được đến khi có cơ hội thoát ra ngoài” Hikari cũng lục tung mọi thứ lên để tìm kiếm, cô bé bới hết vàng bạc châu báu trong khí cụ đồng xanh ra – đối diện với cái chết, những báu vật này không đáng một đồng, chỉ cần có tiên đơn để kéo dài tính mạng thôi. “Hikari, em quên bà lão trong bảo tàng yêu quái rồi sao?” Tần Bắc Dương vẫn muốn khuyên cô bé, “Dù cho bà ấy trường sinh bất lão nhưng chẳng phải đã cô độc hai nghìn năm mà chết đó sao?” “Anh, em không nghĩ đến hai nghìn năm, nhưng em mới chỉ sống được có mười hai năm, lẽ nào anh nhẫn tâm thấy mấy ngày sau em bị chết đói sao? Hay là thế này, anh ăn thịt em luôn đi, như vậy anh sẽ sống thêm được vài ngày” “Đúng là tiểu oan gia!” Không biết phải làm sao, Tần Bắc Dương đành giúp Hikari cùng tìm tiên đơn trường sinh bất lão. Cả nhóm người tìm hơn nửa ngày, thắp sáng tất cả đèn đuốc mà đến cả một sợi lông của tiên đơn cũng không thấy. “Đành đợi chết như thế này sao?” Tiểu Mộc lầm bầm vừa ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy cỗ quan tài đá ở trung tâm địa cung. Mẹ ơi, mình xuất thân là trộm mộ mà sao lại quên mất nó chứ! Hắn nhặt một cây trường mâu lên, đâm vào kẽ hở của nắp quan tài, dùng hết sức bú sữa mẹ mới cạy được cỗ quan tài đá của Từ Phúc ra một lần nữa. Tần Bắc Dương thấy vậy hét lớn: “Tiểu Mộc! Anh điên rồi!” Mặc dù thanh Đường đao ba thước có thể dễ dàng chém chết Tiểu Mộc, Cửu Sắc cũng có thể dùng quả cầu lửa lưu ly thiêu chết hắn ta, ngón áp út bên bàn tay trái của Tiểu Mộc từng bị đốt rụi trong địa cung ngôi mộ lớn trên Bạch Lộc Nguyên, nhưng Tần Bắc Dương cũng có vài phần tò mò, rốt cuộc Tiểu Mộc sẽ phát hiện thấy thứ gì? Tiểu Mộc nhìn thấy chân thân của Từ Phúc – người đàn ông đã say giấc hơn hai nghìn năm, người đã tận mắt nhìn thấy Hoàng đế Tần Thủy Hoàng, nhà thám hiểm đã dẫn ba nghìn đồng nam đồng nữ vượt biển đến Nhật Bản. Nhưng Tiểu Mộc cũng đã nhìn thấy tiểu Hoàng tử triều Đường một nghìn hai trăm năm không thối rữa trong cỗ quan tài bên trong ngôi mộ lớn trên Bạch Lộc Nguyên. Hắn bình tĩnh vươn tay vào trong quan tài Từ Phúc, lần mò từ mép quan tài trước, giống như mò thi thể như năm đó khi đi trộm mộ… Hắn moi ra một thanh bảo kiếm đồng xanh, lại lấy ra một mặt ngọc có hình quả ớt, cuối cùng là một chiếc gương đồng. Khi Tiểu Mộc bày ba vật này lên nắp quan tài, Haneda Taiki không nhịn được mà quỳ xuống thán phục: “Ba thần khí!” “Thanh kiếm Kusanagi, ngọc Yasakani, gương Yata sao?” Hikari mười hai tuổi cũng có thể nói ra chính xác tên của ba món bảo bối. Haneda Taiki liên tục gật đầu: “Cô bé, em nhất định có lai lịch bất phàm! Trong cuốn “Nhật Bản Thư Kỷ” và “Cổ Sự Ký” có ghi chép lại rằng: Ba món thần khí là báu vật mà thần Amaterasu Omikami đã truyền cho gia tộc Thiên hoàng, gọi tắt là “kiếm, gương, ngọc”. Thiên hoàng nào lên ngôi cũng đều phải thừa kế ba món thần khí này, có như vậy mới hợp pháp” “Tôi hiểu rồi, giống như ngọc tỷ truyền quốc của Trung Quốc vậy – Tần Thủy Hoàng đã lệnh cho Lý Tư khắc tám chữ Triện “Nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi” lên Hòa Thị Bích rồi truyền lại cho các triều đại về sau, Hoàng đế phải có được ngọc tỷ này mới có được thiên hạ chính thống, mãi cho đến thời Ngũ Đại Thập Quốc” “Ba món thần khí của Nhật Bản, ngoài Thiên hoàng và những người thân cận nhất bên cạnh ngài ra thì chưa có ai tận mắt nhìn thấy. Trong dân gian có lời đồn đại bất kính rằng: ba thần khí thật sự đã sớm bị hủy hoại bởi chiến loạn và tai họa, ba thứ ngày nay được cất giấu trong hoàng cung chỉ là hàng giả của đời sau mà thôi” “Đồ thật nằm trong mộ của Từ Phúc, ngay trước mắt chúng ta sao?” Tần Bắc Dương kinh ngạc quan sát thanh gươm đồng xanh, miếng ngọc và chiếc gương đồng, rõ ràng đây là hình dáng của đời nhà Tần, rất dễ nhận thấy là chúng được chế tạo ở Trung Quốc, do Từ Phúc mang đến Nhật Bản rồi lại được chôn vào quan tài theo ông ta. Chắc hẳn ba món thần khí của hoàng thất Nhật Bản chính là hàng nhái của ba món báu vật này. Bọn họ đang nói chuyện về lịch sử thì Tiểu Mộc – lúc này đang nằm rạp trên chiếc quan tài đá – đã sờ vào thân thể của Từ Phúc. Cơ thể trường sinh bất lão đang say giấc này đã cắt đứt hết sự trao đổi chất, lạnh lẽo gần như người chết, lại giống con rùa già đang ngủ đông. Lúc trước, khi hắn trộm mộ thì sờ cơ thể người chết, lần này lại là sờ cơ thể người sống hai nghìn năm trước, sợ rằng khi bị sờ vào nách, Từ Phúc sẽ buồn mà cười phá lên! Cuối cùng, Tiểu Mộc đã sờ được một chiếc hộp gỗ sơn trên rốn Từ Phúc. Hai tay hắn run rẩy mở nắp chiếc hộp ra, bên trong chứa mười mấy viên thuốc màu đỏ – đây là hình dáng đan dược do đạo sĩ tu luyện ra, nghe nói rất nhiều hoàng đế đều do ăn thứ này nên mới qua đời, ví dụ “Hồng hoàn án” – một trong ba vụ án lớn trong cung nhà Minh. Đột nhiên, Từ Phúc đang nằm trong quan tài mở to mắt, đôi con ngươi bên trong có màu vàng. Một cánh tay khô quắt tóm lấy cánh tay Tiểu Mộc khiến hắn kinh hãi đến nỗi không thể nhúc nhích. Từ Phúc chậm rãi há mồm, một làn khói đen cuồn cuộn tuôn ra, tiếp đó vang lên giọng nói của triều Tần: “Trộm mộ ư?” “Khốn kiếp, thả ta ra!” Nhìn vào đôi mắt của Từ Phúc, trái tim của Tiểu Mộc kinh sợ đến mức sắp vỡ vụn ra, hắn kêu la chửi bới om sòm. Theo bản năng, hắn thả chiếc hộp gỗ sơn xuống, nhưng lại tóm lấy thanh kiếm đồng xanh, trong lúc hoang mang, hắn nhắm mắt, đánh liều đâm một nhát kiếm xuống…