Chương 72 Cái chết của người trường sinh bất tử
“Không!”Trong chốc lát, Tần Bắc Dương và Haneda Taiki muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa. Máu tươi, máu tươi của hơn hai nghìn năm trước bắn ra từ ngực Từ Phúc, thanh kiếm đồng xanh chôn cùng đã đâm thẳng vào trái tim ông ta. Máu của ông ta có màu đen, gần như bắn khắp mặt Tiểu Mộc, khiến hắn kinh hãi hét lớn rồi buông cả hai tay ra. Thanh kiếm đồng xanh đời Tần vẫn còn đang cắm trên ngực Từ Phúc. Vị phương sĩ già theo đuổi sự trường sinh bất tử, luôn nhìn về thế giới đại đồng dường như không tin rằng mình sẽ chết đi như thế này, chết uất ức đến tột cùng như thế này, chết trong tay một kẻ vô danh tiểu tốt? Cho dù nghìn năm không thối rữa thì cuối cùng cũng khó tránh khỏi cái chết bởi đao kiếm, cái chết của trường sinh bất tử. “Đời người có năm mươi năm, so với trời đất thì chẳng qua cũng chỉ như một giấc mộng mà thôi!” Trong số tất cả những người có mặt, chỉ có Hikari là lặng lẽ đến vậy, cô bé khẽ ngâm lời thoại trong vở “Atsumori” của kịch Noh, cũng là câu mà Oda Nobunaga đã từng hát trước khi bất ngờ tấn công trong trận Okehazama. Tần Bắc Dương dường như đã hiểu ra, cậu ôm lấy bờ vai cô bé nói: “Đừng nói là năm mươi năm, hai nghìn năm thì đã sao chứ?” Chưa dứt lời, thân thể hai nghìn năm của Từ Phúc đã thối rữa trong nháy mắt… Da lìa ra khỏi bắp thịt, biến thành từng mảng lông vũ bay lên giữa không trung cùng với máu đen, nội tạng và não nhanh chóng khô héo, tan thành mây khói, chỉ còn lại một bộ xương khô mục nát! Da đầu Tiểu Mộc tê dại, hắn nhìn vào hài cốt bên trong quan tài đá và thanh kiếm đồng xanh vẫn cắm sừng sững không đổ, thầm nghĩ đến cả kẻ sống hai nghìn năm như Từ Phúc cũng bị hắn giết chết rồi, trong thiên hạ này còn kẻ nào đáng để sợ nữa đây? Vậy là hắn lại mở chiếc hộp gỗ sơn, lấy ra một viên tiên đơn đỏ, nhét vào trong miệng mình. Mùi vị nóng rát, lại giống như thêm hoa tiêu vào, cả miệng và lưỡi đều tê dại đi. Hắn không dám nhai mà nuốt chửng luôn. Đây thật sự là tiên đơn trường sinh bất lão ư? Có quỷ mới biết được! Có thể là đúng, có thể không phải, cũng có thể là thuốc độc chí mạng. Tần Bắc Dương, Hikari, Haneda Taiki, Tề Viễn Sơn, cả tiểu thú trấn mộ Cửu Sắc, tất cả đều ngẩn người ra nhìn Tiểu Mộc trên cỗ quan tài đá. Tên trộm mộ mới hơn hai mươi tuổi này vừa làm hai việc lớn mà hai nghìn năm nay chưa ai hoàn thành được – giết chết Từ Phúc và uống tiên đơn trường sinh bất lão. Nếu cộng thêm với nụ hôn nghìn năm của Tiểu Mộc và tiểu Hoàng tử triều Đường trong quan tài của ngôi mộ lớn trên Bạch Lộc Nguyên, trong khoảnh khắc vận mệnh đan xen, hắn đã làm ba việc kinh thiên động địa, quỷ thần khóc than! “Không được! Để sống sót thì chúng ta phải uống thuốc trường sinh bất lão!” Tề Viễn Sơn tóm lấy một cây mâu sắt triều Tần, định xông lên liều mạng với Tiểu Mộc, không ngờ phần cán dài của cây mâu này lại đụng vào đầu của thú trấn mộ đồng nam đồng nữ. Đồng nữ mở mắt, phóng ra ánh sáng màu xanh lục. Trong chốc lát, đồng nữ xoay mình biến thành đồng nam. Con thú trấn mộ đồng nam đồng nữ cổ xưa này vốn đã bị Tần Bắc Dương thôi miên bằng cách ngâm bài “Cô gái phương Đông” trong “Kinh Thi – Tề Phong”, giờ lại bị sự quấy nhiễu của nhân gian đánh thức một lần nữa. Nó không ngừng thay đổi hai khuôn mặt, lúc bi thương, lúc vui vẻ, lúc lại trầm tư… Nó bò đến bên cạnh cỗ quan tài đá, nhìn thấy chủ mộ Từ Phúc – người mà mình bảo vệ hai nghìn năm – đã biến thành xương khô, thành tro bụi, bèn lớn tiếng khóc lóc, ánh mặt lộ ra vẻ hung ác. Tên trộm mộ Tiểu Mộc đáng chết đã nhanh chân chuồn mất, ôm theo chiếc hộp gỗ sơn chứa thuốc trường sinh bất lão, không biết đã trốn đi đâu. Thú trấn mộ ấu kỳ lân Cửu Sắc xông lên trước mặt Tần Bắc Dương, muốn đấu một trận tử chiến với con thú trấn mộ đồng nam đồng nữ này. “Dừng lại!” Tần Bắc Dương ngăn chặn ngay ý đồ chiến đấu của Cửu Sắc. Bởi vì Hikari đã xông lên. Cô bé mười hai tuổi mỉm cười thản nhiên với con thú trấn mộ đồng nam đồng nữ rồi bắt đầu hát: かごめかごめ 籠の中の鳥は いついつ出やる 夜明けの晩に 鶴と亀と滑った 後ろの正面だあれ Tiếng hát của cô bé uyển chuyển như nước chảy, vang vọng trong vòm địa cung của Từ Phúc, Tần Bắc Dương chật vật lắm mới hiểu được ý nghĩa: “Kagome Kagome Hỡi chú chim trong lồng, khi nào thì chú sẽ thoát khỏi lồng giam? Vào đêm đen của buổi bình minh Cả hạc và rùa đều trượt ngã. Ai sẽ là người đứng ngay sau chú?” “Bài đồng dao Kagome ư?” Haneda Taiki đã hiểu ra, đây là bài đồng dao trò chơi mà phụ nữ và trẻ em Nhật Bản đều biết, bài đồng dao này đã được lưu truyền từ thời Muromachi đến nay. Cần phải có một đứa trẻ đóng làm quỷ, ngồi xổm xuống bịt mắt lại, những đứa trẻ còn lại vây quanh “con quỷ” hát bài đồng dao này. Nếu đứa trẻ đóng làm quỷ đoán được sau lưng mình là ai, người bị đoán trúng sẽ phải thay thế làm quỷ. Người Nhật gọi những đứa trẻ chết yểu trong tử cung là “Thủy tử”, trước khi đầu thai sẽ luôn nấp sau lưng của người thân, chính là “anh linh”. Không khí của bài đồng dao này rất kỳ lạ, nghe xong khiến người ta lạnh sống lưng, nghe nói có nguồn gốc từ nghi thức cúng tế tôn giáo. Hikari khi hát bài đồng dao này gần như đã tự đóng vai anh linh. Đồng nam đồng nữ từ thời Từ Phúc cho dù có là tổ tiên của người Nhật Bản thì cũng không hiểu được tiếng Nhật hiện đại, nhưng nó lại cảm nhận được một loại khí thế nào đó trong bài hát này. Tần Bắc Dương ra hiệu cho tất cả mọi người yên lặng, cậu tin Hikari. Quả nhiên, con thú trấn mộ đồng nam đồng nữ cũng chìm đắm trong bài đồng dao mà tạm quên mất chủ mộ đã hồn bay phách tán. Có lẽ trải qua hơn hai nghìn năm, chức năng của con thú trấn mộ này đã thoái hóa nhiều, giống chứng suy giảm trí nhớ nghiêm trọng của người già, thường hay quên mất mình tồn tại vì lý do gì chăng? Có chăng chỉ còn lại trái tim trẻ thơ vẫn chưa tan biến. Tần Bắc Dương bước đến cạnh Hikari, cất giọng Sơn Đông nói với đồng nam đồng nữ: “Em trai, em gái, lối ra ở đâu vậy?” Vậy mà con thú trấn mộ đồng nam đồng nữ vẫn hiểu được, nó đi đến đầu kia của địa cung, ở trong góc là một khe hở được giấu khuất tầm nhìn. Mọi người thấy bóng lưng Tiểu Mộc vụt thoáng qua, thân hình gầy gò bé nhỏ của hắn đã biến mất trong khe hở. Gã xảo quyệt này khi nãy trốn trong chỗ tối để quan sát động tĩnh của thú trấn mộ rồi thừa cơ tìm đường chạy trốn. Tần Bắc Dương gọi tất cả mọi người đuổi theo, theo sau là thú trấn mộ đồng nam đồng nữ, tất cả đều đi xuyên qua khe hở cuối địa cung, giống như mô tả trong “Đào hoa nguyên ký” của Đào Uyên Minh: “Theo cửa hang mà vào, mới đầu hang rất hẹp, chỉ vừa lọt một người. Vào trong vài chục bước, hang mở rộng ra, vô cùng sáng sủa…” Vô cùng sáng sủa. Mắt Tần Bắc Dương sắp mù rồi! Bốn bề ánh đèn sáng rực, chiếu sáng như giữa ban ngày. Nơi đây có một khoảng rộng dọc ngang rộng lớn, những cây hoa đào đung đưa nhẹ trong làn gió xuân, thác nước từ trên sườn núi đổ xuống, dòng nước Tế Thủy cuồn cuộn chảy ngang qua, thật muốn đi lên nói rằng: “Đức Khổng tử đứng bên dòng sông nói, đi không trở lại thế kia ư!” Cậu nhìn thấy một vùng nước mênh mông, Lang Nha đài đứng sừng sững trong gió, sau lưng rõ ràng là Lao Sơn, xa hơn nữa là Thái Sơn cao vút trong mây. Còn có một tòa thành lớn, thấp thoáng có bóng người chen vai thích cánh, đây không phải là Lâm Truy – kinh đô nước Tề sao? Trên đầu thậm chí còn có mặt trời, mặt trăng và sao, hai mươi tám vị tinh tú, Bắc Đẩu thất tinh, chúng cùng phát ra ánh sáng chói lọi… Đây là quê hương của Khổng Tử và Mạnh Tử, Quản Trọng và Bào Thúc Nha, Tôn Vũ và Tôn Tẫn, ba nghìn đồng nam đồng nữ của Từ Phúc ở trên quần đảo Nhật Bản xa xôi nhớ về quê hương ven biển này, vậy nên đã xây dựng một thế giới Tề Lỗ ở sâu trong địa cung của Từ Phúc, bầu bạn với chủ mộ trường sinh bất lão trong quan tài. Tề Viễn Sơn tự xưng là hậu duệ của nước Tề, cậu hào hứng xông lên sờ cây hoa đào, lúc này mới phát hiện đây là cây giả! Tất cả mọi thứ của “Đào hoa nguyên” Tề Lỗ này đều là giả, nghiêm khắc mà nói thì đều là đồ chôn theo người chết, chẳng qua được làm to lớn hoành tráng, lấy cái giả làm rối cái thật. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Hikari há hốc mồm, nhỏ cả nước dãi xuống. Haneda Taiki quỳ xuống dập đầu, tổ tiên của anh ta chính là một trong những đồng nam đồng nữ này. Tiểu Mộc đang ở đâu? Tần Bắc Dương vung thanh Đường đao, muốn tìm hắn để tính sổ. Đột nhiên trong nước nhô lên một vật nhỏ đen sì, giống như cậu bé bốn, năm tuổi, làn da lúc thì đen, lúc thì xanh lam, lúc lại đỏ, thì ra là thay đổi màu sắc theo môi trường và ánh sáng. Đứa trẻ có một khuôn mặt kỳ quái, cả người là vẩy cá, tóc như đám cỏ dại, trên đỉnh đầu có một cái đĩa, giữa các ngón tay còn có màng… “Kappa!”