Chương 73 Hà Đồng
“Kappa!”Haneda Taiki lớn tiếng kêu, đây là phát âm tiếng Nhật của “Hà Đồng”. Nhưng đã không còn kịp nữa, Hà Đồng đã tóm lấy cổ chân Hikari, lôi tuột cô bé xuống nước. Tần Bắc Dương nhào lên vồ hụt, nhưng lại có Hà Đồng lôi cậu cùng rơi xuống con sông bên trong địa cung. Dòng nước này lạnh đến thấu xương, tựa như bắt nguồn từ tảng băng tan dưới lòng đất. Tần Bắc Dương suýt chút nữa thì bị chuột rút, may mà cậu bơi lội giỏi. Trong làn nước, cậu mở to đôi mắt, nhìn thấy mấy chục con Hà Đồng đang bơi lội tung tăng xung quanh giống như trong bể bơi của nhà trẻ vậy. Những con Hà Đồng này cũng không làm tổn thương Hikari mà chỉ vây quanh cô bé cùng vui đùa. Vậy nhưng Hà Đồng có thể thở được dưới nước còn con người thì không. Chẳng trách dân gian Nhật Bản truyền rằng Hà Đồng sẽ lôi trẻ con xuống nước cho chết đuối, thì ra không phải là ác ý mà chỉ là muốn cùng đùa vui thôi. Tần Bắc Dương rút thanh Đường đao sau lưng ra, một đao chém xuống khiến một con Hà Đồng bị chặt đôi, bắn máu xanh trong nước. Hà Đồng bắt đầu hoảng hốt thậm chí cất tiếng hét chói tai, thì ra đây đều là những sinh vật nhát gan. Tần Bắc Dương ra sức chém những sinh vật này, xua đuổi chúng ra xa, cuối cùng đã tóm được Hikari, giống như tóm một đám rong mềm mại. Thú trấn mộ đồng nam đồng nữ cũng chỉ biết đứng giương mắt ra nhìn, lẽ nào nó cũng sợ nước? Cửu Sắc thì đã vượt qua nỗi sợ nước, đúng lúc nó đang định lao xuống thì Tần Bắc Dương cặp Hikari dưới nách trồi lên khỏi mặt nước, được Haneda Taiki và Tề Viễn Sơn kéo lên bờ. Hikari uống mấy ngụm nước, cô bé đã sớm ngừng thở, mặt trắng bệch, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, Cửu Sắc dùng đầu cọ vào cô bé, dùng sức nóng của thú trấn mộ để giúp cô xua tan khí lạnh dưới đáy nước. Tần Bắc Dương ra sức làm hô hấp nhân tạo, điên cuồng gọi tên Hikari, miệng đối miệng đưa hơi thở của mình truyền vào miệng cô bé. Cuối cùng Hikari đã từ từ tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy đôi môi của Tần Bắc Dương. Cô bé sặc ra nước đá, ho dữ dội một hồi rồi hoàn dương trở lại nhân gian. Cô nhắm mắt lại rồi yếu ớt nói: “Cảm ơn anh!” Tần Bắc Dương vẫn còn đang thở dốc bên cạnh dòng nước, cậu nhìn thấy một đám Hà Đồng may mắn sống sót vẫn còn đang thấp thỏm nhìn cậu từ dưới nước, có lẽ chúng đang nghĩ xem tên hung thần này từ đâu đến. Hà Đồng còn được gọi là Hổ nước, cũng được truyền từ Trung Quốc đến Nhật Bản. Vào thời Bắc Ngụy, Lịch Đạo Nguyên đã từng viết trong cuốn “Thủy Kinh Chú” rằng: “Miến Thủy có quái vật, giống như đứa bé ba bốn tuổi, thân mang vảy như cá chép, tên bắn không thể xuyên vào da thịt. Giữa tháng Bảy, tháng Tám thích phơi mình trên bãi cát. Đầu gối tựa như hổ, bàn chân và móng vuốt chìm trong nước, chỉ lộ ra đầu gối. Trẻ nhỏ không hiểu biết, muốn bắt nó để chơi, vậy nên thường bị nó giết”. Cuốn “Bản thảo cương mục” của Lý Thời Trân cũng viết về Hổ nước. Tề Viễn Sơn cẩn thận ngồi xổm bên cạnh mép nước nói: “Bên dưới địa cung của mộ Từ Phúc sao lại xuất hiện nhiều Hà Đồng như vậy chứ? Tôi thấy chỗ này đã thành sào huyệt của bọn chúng rồi!” “Hơn hai nghìn năm rồi, huống chi nơi này thường xuyên xảy ra động đất, mộ có kiên cố đến đâu thì cũng không tránh khỏi chấn động như vậy” Haneda Taiki giải thích, “Tôi thấy dòng nước này là dòng chảy của suối, chắc chắn có mật đạo thông ra ngoài. Đám Hà Đồng này thuận theo dòng nước chảy mới vào được bên trong địa cung mộ Từ Phúc. Bên ngoài con người quấy nhiễu, đám Hà Đồng không thể sống yên ổn, chỉ có ở nơi này chúng mới có thể sống vui vẻ. Có lẽ chúng là những con Hà Đồng cuối cùng của Nhật Bản” “Tiểu Mộc đã bị Hà Đồng lôi xuống nước chết đuối rồi sao?” “Không nghi ngờ gì nữa!” Haneda Taiki đấm ngực giậm chân, “Đáng tiếc là tên khốn này đã lấy trộm thuốc trường sinh bất lão! Nếu đó là thật thì chúng ta không những có thể kéo dài tuổi thọ mà khi thoát khỏi địa cung này, ra đến bên ngoài còn có thể nghiên cứu kĩ thành phần của tiên đơn, đó sẽ là một bước tiến lớn của khoa học, giúp loài người vượt qua vấn đề sinh lão bệnh tử! Đây là một bước tiến nhỏ của chúng ta và một bước tiến lớn của nhân loại” “Toàn nhân loại trường sinh bất lão ư?” Tần Bắc Dương trả lời một cách hời hợt, “Nằm mơ đi!” “Hay là chúng ta tiếp tục tìm? Chiếc hộp gỗ sơn trên người Từ Phúc chắc chắn ở dưới đáy nước này” Tề Viễn Sơn cũng bị dụ dỗ, nói xong bèn muốn nhảy xuống nước, vậy nhưng đã bị Tần Bắc Dương cản lại: “Mọi người đều bị điên rồi sao? Cậu cũng muốn bị chết đuối ư?” Trong lúc mọi người đang chực cãi nhau thì Hikari dần dần hồi phục lại, cô bé yếu ớt nói: “Lúc nãy ở dưới nước, em cảm thấy dòng chảy rất xiết. Địa cung này không phải hoàn toàn khép kín, nhất định có đường thông ra bên ngoài, nếu không Hà Đồng cũng không thể tồn tại được” “Có lý đấy Hikari!” Tần Bắc Dương dìu cô bé, hướng về phía mép địa cung mà tìm kiếm. Cuối cùng cậu đã phát hiện ra phía cuối con sông rõ ràng có một dòng chảy xiết đang chảy ra ngoài. Tề Viễn Sơn nhắc nhở một câu: “Nước chảy chỗ trũng, không phải nó chảy xuống dưới lòng đất chứ?” Haneda Taiki lắc đầu nói: “Không, địa hình núi Yoshino rất phức tạp, bên cạnh có khe núi sâu, cho dù là mặt đất bên dưới sườn núi cũng có thể vẫn cao hơn đáy khe núi. Có lẽ bên ngoài chính là một con suối chăng?” “Tôi đã hiểu rồi, các ngôi mộ cổ của Trung Quốc đa phần đều được xây dưới chân núi, bởi vậy càng đào càng sâu, khác hẳn với địa hình ở đây” Tần Bắc Dương nghĩ đến “hải nhãn” Bắc Kinh bên dưới ngôi mộ núi Phòng Sơn, lần trước cậu đã thoát từ dưới đáy nước ra ngoài. Cậu cũng mặc kệ Hà Đồng có hại người hay không, đeo thanh Đường đao trên lưng, nhảy xuống nước, lần mò được một cửa hang chật hẹp. Nhưng người trưởng thành chắc chắn không chui lọt, chỉ có loài vật mang hình dáng trẻ con như Hà Đồng mới chui vừa. Nhưng trong bọn họ vẫn còn một người có thể chui qua – Hikari, cô bé chính là một đứa trẻ, dáng dấp tương tự như Hà Đồng. “Không, em không đi” Cô bé vừa được Tần Bắc Dương cứu về từ Quỷ môn quan dính lấy cậu nói: “Anh đi thì em mới đi” Tần Bắc Dương buộc lòng phải đuổi cô bé đi: “Anh không cần người em gái như em, từ hôm nay trở đi anh không còn là anh của em nữa, em mau đi đi!” “Anh!” Cô bé bật khóc, Haneda Taiki khẽ nói bên tai cô: “Hikari, em mà không thoát ra ngoài thì tất cả chúng ta đều sẽ bị vây khốn đến chết ở nơi đây. Nhưng chỉ cần em ra được bên ngoài thì mới có thể tìm người đến cứu chúng ta được” Cuối cùng Hikari đã bị thuyết phục. Cô bé đấm vào người Tần Bắc Dương nói: “Anh, em nhất định sẽ quay lại cứu anh!” Tần Bắc Dương tiếp tục cảnh giới dưới nước, Haneda Taiki cũng nhảy xuống giúp đỡ. Hikari nín thở lặn vào kẽ hở chật hẹp dưới nước. Cô bé chật vật mãi mới chui được ra ngoài xuôi theo dòng nước xiết… Hikari đã biến mất. Cô bé rốt cuộc đã chạy thoát thân hay chết đuối rồi? Hoặc lại bị vây trong mê cung kế tiếp? Tần Bắc Dương, Haneda Taiki, Tề Viễn Sơn và cả thú trấn mộ Cửu Sắc cùng mòn mỏi đợi chờ trong địa cung ngôi mộ Từ Phúc, ngắm trời trăng sao không bao giờ ngừng nghỉ và quang cảnh Tề Lỗ hơn hai nghìn năm trước. Không rõ đã đợi bao lâu, đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, “Thái Sơn” trên vách tường địa cung bị nổ ra một lỗ lớn. Xung quanh tràn ngập khói bụi mờ mịt, Tần Bắc Dương ra lệnh cho tất cả mọi người nằm xuống, cậu sợ không biết có còn dư chấn nữa không. Không, cậu nhìn thấy mặt trời. Đêm dài đằng đẵng đã qua, hai nghìn năm nay, mặt trời lần đầu chiếu sáng vào trong địa cung này, vùng núi Yoshino tựa như một bức họa được mở ra. Đồng nam đồng nữ đông cứng lại dưới ánh mặt trời, cùng lúc đó, tiếng súng liên tiếp vang lên… Một khẩu súng nòng xoay, một khẩu Maxim, còn cả lựu đạn, Tề Viễn Sơn nghe thấy rõ ràng. Thú trấn mộ đồng nam đồng nữ đã bị cơn mưa đạn hạ gục. Mấy quả lựu đạn nổ ngay trên đầu nó khiến phần vỏ ngoài bằng đồng xanh bị nổ thành những mảnh vụn. Đây không phải là con thú trấn mộ đầu tiên bị tiêu diệt bởi vũ khí hiện đại, nhưng là con thú trấn mộ đầu tiên đổ máu. Tần Bắc Dương và Haneda Taiki đều hết sức kinh hãi – bộ hài cốt của đồng nam đồng nữ chảy ra dòng máu đỏ tươi, không phải là dầu nhớt, cũng không phải là loại chất lỏng nào đó mà là máu tươi của một sinh mạng thực sự. Tiếng súng đã ngừng. Tần Bắc Dương thấy không thể tưởng tượng nổi, cậu không những nhìn thấy máu mà còn có cả da, thịt lẫn với tia máu, xương cốt gãy nát, thậm chí cả phần óc trắng hếu rơi rớt bên ngoài… Cuối cùng, bên trong thú trấn mộ lộ ra hai khuôn mặt, là gương mặt của người sống: một bé trai, một bé gái, tựa như được đúc từ cùng một khuôn, hai đứa trẻ sinh đôi hơn mười tuổi. Không, bây giờ chúng đã trở thành người chết. Đôi đồng nam đồng nữ sống sờ sờ từ thời Tần đã bị súng đạn của hai nghìn năm sau bắn cho tan xương nát thịt. Trong đầu Tần Bắc Dương hiện lên một hình ảnh: cặp anh em song sinh này – hai trong số ba nghìn đồng nam đồng nữ – đã theo Từ Phúc vượt biển đến Nhật Bản. Chúng nhỏ tuổi nhất, còn chưa dậy thì thì đại nhân Từ Phúc đã nằm vào trong quan tài, chỉ thị chôn theo cặp song sinh. Không phải là chết rồi mới chôn mà là chôn sống. Cũng có thể là tự nguyện, cũng có thể là bị ép buộc, hai anh em uống thuốc trường sinh bất lão rồi bị niêm phong bên trong lớp vỏ của con thú trấn mộ, giống như Từ Phúc bên trong quan tài vậy, ngủ một giấc dài hơn hai nghìn năm. Thú trấn mộ vật sống sao? Đây là bí mật lớn mà “Tần thị mộ tượng giám” không hề ghi chép lại! Nó rốt cuộc là thú trấn mộ hay là thú trấn mộ giả đây? Bỗng nhiên từ vị trí trái tim cặp đồng nam đồng nữ rơi ra một viên linh thạch còn đang bốc hơi nóng ngùn ngụt.