Chương 74 Saga Hikari
Tại ngôi mộ cổ trên núi Yoshino, trong địa cung Tề Lỗ của ngôi mộ Từ PhúcĐây là viên linh thạch lâu đời nhất mà Tần Bắc Dương từng thấy, là thứ đồ cổ vào thế kỷ thứ ba trước Công nguyên, đáng tiếc đã bị thế kỷ hai mươi sau Công nguyên tiêu diệt. Chỉ cần có linh thạch thì chính là thú trấn mộ chân chính, dù là bên trong có hai người sống – động lực của chúng đến từ linh thạch, linh hồn của chúng cũng đến từ đại nhân Từ Phúc. Tần Bắc Dương không khỏi thầm cảm thán, thú trấn mộ ẩn chứa những bí mật bất tận mà những thứ mình biết chỉ là một góc của tảng băng, ít ỏi đến đáng thương! Thừa lúc ánh nắng còn chưa chiếu đến viên linh thạch, thú trấn mộ ấu kỳ lân Cửu Sắc đã giương cặp sừng hươu trắng như tuyết, khoác vảy giáp đồng xanh xông đến bên cạnh cặp đồng nam đồng nữ bị bắn tan nát rồi ngoạm lấy viên linh thạch triều Tần hơn hai nghìn năm trước. “Cửu Sắc!” Tần Bắc Dương không thể chế ngự được nó, cậu tận mắt thấy viên linh thạch của cặp đồng nam đồng nữ giống như chiếc bánh bao nướng thơm phức mới ra lò bị thú trấn mộ Cửu Sắc nuốt vào bụng! Hơn một năm trước, sau khi Tần Bắc Dương giết chết con ác long tại núi Đạt Ma trên Đông Hải, Cửu Sắc cũng nuốt viên linh thạch của thú trấn mộ ác long. Bây giờ trong cơ thể của thú trấn mộ ấu kỳ lân đã có ba viên linh thạch! Không biết dạ dày (hoặc có thể nói là máy móc) của nó có thể tiêu hóa được không? Đợi đến khi khói súng đã tan hết, binh lính Nhật Bản mặc quân phục kaki vàng đất xông vào, mấy chục họng súng chĩa vào bọn họ. Tần Bắc Dương rút thanh Đường đao ra bảo vệ mọi người. Cửu Sắc vừa nuốt linh thạch cũng bị trúng mấy phát đạn, nhưng vì da thô thịt dầy nên không ảnh hưởng chút nào, nó đang định phun ra quả cầu lửa lưu ly thì nghe thấy tiếng thét chói tai của một cô bé: “Đừng!” Hikari đã quay lại rồi. Người cô bé vẫn còn chưa khô hết, cô ngẩn người ra nhìn Tần Bắc Dương, bên cạnh có một người đàn ông trung niên mặc Âu phục, đầu đội mũ chóp cao giống như thân sĩ còn sót lại từ thời Minh Trị. “Anh, xin các anh hãy đầu hàng đi” Nhìn ánh mắt khẩn cầu của Hikari, Tần Bắc Dương từ bỏ việc chống cự, cậu khống chế Cửu Sắc lại. Cậu hiểu rằng cặp đồng nam đồng nữ đã tan xương nát thịt trước hai khẩu súng máy và lựu đạn, vậy thì Cửu Sắc có thể may mắn thoát được sao? Cậu và Haneda Taiki, Tề Viễn Sơn, còn cả thú trấn mộ đã biến thành chú chó lớn cùng bị đám binh lính áp giải lên xe tải. Sau đó quân đội rút hết nước trong địa cung nhưng trước sau đều không tìm được thi thể của Tiểu Mộc và cả tiên đan trường sinh bất lão trong chiếc hộp gỗ sơn, điều này khiến mọi người đều cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Còn gia tộc Hà Đồng lấy dòng sông trong địa cung làm sào huyệt cũng vì vậy mà chết hết, cuối cùng chúng đã trở thành loài vật chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết dân gian. Quân đội dùng đá và xi măng bịt kín lại địa cung, bao gồm cả những mảnh vỡ của thú trấn mộ đồng nam đồng nữ – hai đứa trẻ sống sót hai nghìn năm sẽ thối rữa trong vài ngày. Bởi vì ngôi mộ cổ trên núi Yoshino có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với hoàng gia Nhật Bản. Nếu bí mật về “ba thần khí” và chuyện trong mộ mai táng Từ Phúc bị lưu truyền ra ngoài, chỉ e rất không có lợi với tín ngưỡng của Thần đạo, cũng không có lợi cho việc giáo dục Nhật hóa tại Nhật Bản, Triều Tiên, Đài Loan vv… Hikari thì bị đưa lên một chiếc xe Mercedes, người đàn ông trung niêm tóm tay cô bé nói: “Hikari, con phải theo cha về nhà rồi” Ông ta là cha của Hikari. Đêm qua, Liên đội trưởng gọi điện đến Tokyo, người cha mới lập tức đến đón con gái về nhà. “Tên Liên đội trưởng đáng chết! Hắn đã lừa ta” Cô bé mười hai tuổi quay đầu nhìn lại ngôi mộ cổ trên núi Yoshino, hoa anh đào đã sắp nở rồi. Ngày hôm đó, tất cả mọi người được chuyển từ Nara đến Osaka. Tối qua ở Kinki xảy ra trận động đất lớn, gây thiệt hại nghiêm trọng, khắp nơi trên đường đều đổ nát thê lương, còn có cả những đống đổ nát sau hỏa hoạn và nạn dân ngủ nơi đầu đường xó chợ. Tề Viễn Sơn tiếp nhận sự thẩm tra của liên đội bộ binh, xác nhận không vi phạm kỷ luật quân đội, nhưng do đơn vị của cậu đã bị tiêu diệt nên cậu được đưa về trường Tokyo Shinbu Gakko. Haneda Taiki được tạm tha, bèn mang thanh Đường đao ba thước của Tần Bắc Dương đi. Hikari được cha đưa về Tokyo, nhưng cô bé có một điều kiện – bắt buộc phải mang theo Cửu Sắc. Cô bé nói chú chó lớn này là “thú cưng” của mình, cô đã thề phải bảo vệ nó cho tốt. Chỉ có mỗi Tần Bắc Dương bị coi là nghi phạm dụ dỗ bắt cóc bé gái bị giam giữ trong trại tạm giam Osaka. Đây là một tội danh vô cùng nghiêm trọng, có thể bị tuyên án tù ba năm trở lên. Cậu bị nhốt trong phòng giam đơn, ngày dài đằng đẵng như năm, chỉ biết ngắm nhìn bầu trời mùa xuân bên ngoài song sắt. Nếu như địa cung cũng được coi như nhà tù thì đây đã là lần thứ ba cậu trải qua kiếp sống phía sau song sắt. Đám cai ngục chửi cậu là “Tàu khựa”, còn nói cậu cưỡng bức bé gái, đây là sự vu cáo tệ nhất khiến cậu không thể nào chịu nổi. Vài ngày sau, có người đến thăm tù. Bên trong căn phòng thăm tù chật hẹp, Tần Bắc Dương gặp được Hikari. Cô bé mặc một bộ đồng phục học sinh dầy và nặng, mặt không có chút sắc hồng hào nào, làn da gần như trong suốt, có thể nhìn thấy mạch máu xanh rõ ràng. Dưới sự giám sát của cai ngục, cô bé nắm chặt hai tay Tần Bắc Dương. “Tay em lạnh quá” Cậu trai mười chín tuổi nói, giọng của Hikari lại càng thêm yếu ớt: “Anh, được thấy anh là tốt rồi, em không sao” “Em không ổn, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cô bé rút tay lại, Tần Bắc Dương tóm lấy cánh tay cô bé, ngay khi cậu định lật ống tay áo cô bé thì tên cai ngục dùng gậy đập vào vai cậu. Hikari đẩy tên cai ngục ra rồi lại cúi đầu nói xin lỗi. Sau đó cô bé tự mình xắn tay áo lên, lúc này vết thương trên cổ tay mới lộ ra, nơi đó vẫn còn quấn băng vải dày. Tần Bắc Dương đau lòng túm lấy cô bé nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?” “Em muốn đến thăm anh, cha em không cho phép, em đã cắt cổ tay tự sát trong nhà ở Tokyo. Nhưng em quá ngu ngốc, cắt cổ tay thế này không thể chết được. Cha đã đưa em đến bệnh viện rồi mới đưa em đến Osaka thăm anh” Cô bé nói rất ung dung, sau cùng còn mỉm cười, giống như một đứa trẻ làm nũng đòi mua đồ chơi, cuối cùng đã được cha mẹ đồng ý. “Em dám lấy cái chết ra để uy hiếp, chỉ vì muốn đến gặp anh một lần thôi sao?” Tần Bắc Dương thấy cay cay sống mũi, đầu cậu chạm vào trán cô bé, “Hikari, em ngốc quá! Cha em cũng đến đây sao? Ông ấy sẽ hận anh chết mất” “Vâng, ông ấy ở bên ngoài” “Rốt cuộc ông ấy là ai?” “Anh, em vẫn luôn không nói đến họ của mình, tên đầy đủ của em là Saga Hikari” “Saga Hikari?” Cậu tự nhiên nhớ đến rừng trúc Sagano ở Kyoto, cũng vào đêm tuyết cậu và Hikari gặp nhau. “Gia tộc Saga được liệt vào hàng ngũ Hoa tộc (1), bắt nguồn từ nhà Sanjo, ngược dòng về thời kỳ sớm hơn nữa là nhà Fujiwara Hokke vào thời kỳ Nara, trong số các tam công cửu khanh ở Kyoto chỉ đứng sau Ngũ nhiếp gia, Cửu thanh hoa” Hikari gượng cười, trên mặt không có chút vẻ tự hào nào, “Ông cố của em có công với Minh Trị Duy Tân, được ban cho tước vị Hầu tước cha truyền con nối. Bà nội em là cháu gái của mẹ ruột Thiên hoàng Minh Trị, bởi vậy em cũng có quan hệ họ hàng với Hoàng gia” “Thì ra em là hoàng thân quốc thích của Nhật Bản, chẳng trách khi anh hỏi vì sao em hiểu nhiều đến thế, em luôn trả lời: Em là Hikari!” “Em thực sự là Hikari mà, đây là tên mà cha đã đặt cho em” “Nhưng mẹ em qua đời, cha mang mẹ kế về cho em, vì vậy nên em bỏ nhà ra đi” “Không chỉ có nguyên nhân này, em còn ghét cuộc sống quý tộc nữa! Em chạy trốn từ Tokyo đến rừng trúc Sagano ở Kyoto vì đây là vùng đất mà gia tộc bọn em đặt tên, nghe nói đêm tuyết ở rừng trúc Sagano rất đẹp” Cô bé nhìn chằm chằm vào mắt Tần Bắc Dương, “Nhưng em rất may mắn vì vào lúc nguy hiểm nhất đã gặp được anh, anh trai ạ” “Hikari, anh cũng rất may mắn vì có được cô em gái vừa thông minh lại vừa xinh đẹp như em” “Anh, cảm ơn những ngày tháng anh đã cùng em lang thang trên đất phía Tây Nhật Bản, đó chắc chắn là ba mươi ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời em” Thời gian thăm tù đã hết từ lâu, cai ngục đã rất nể mặt tiểu thư của Hầu tước. Ở bên ngoài, Hầu tước Saga cũng không đợi được nữa. Con gái luôn nhớ về cậu trai Trung Quốc này, giống như bị đánh thuốc mê vậy, người làm cha cũng từng lo lắng liệu có phải Hikari đã bị xâm hại rồi từ đó sinh ra cảm giác lưu luyến bất thường đối với tên tội phạm, nhưng qua sự kiểm tra của bác sĩ phụ khoa, Hikari vẫn còn là trinh nữ, hoàn toàn không có dấu vết bị xâm hại nào. Cô bé buông tay Tần Bắc Dương ra, bịn rịn không muốn từ biệt, nước mắt lại trào ra từ khóe mắt. Không biết phải làm sao để an ủi cô, Tần Bắc Dương đành gượng cười nói: “Này, em phải nghe lời cha, ở trường nhớ học hành chăm chỉ đấy!” “Anh, em nhớ rồi” “Em có nhớ “Luận ngữ” của Khổng Tử nói thế nào không?” “Học đồng thời ôn tập lại những kiến thức đã học, chẳng phải là vui lắm sao? Có người tâm đầu ý hợp từ phương xa đến làm bạn, chẳng phải là vui lắm sao? Người không hiểu mình nhưng không vì thế mà tức giận, đó chẳng phải là người quân tử sao?” Hikari trịnh trọng đọc, hoàn toàn theo Hán âm trong tiếng Nhật, đây là chính âm triều đình mà sứ giả phái sang triều Đường và các hòa thượng du học đã mang về Nhật Bản. Cô bé được cai ngục đưa ra khỏi phòng thăm tù, cậu mới nhớ ra mà hỏi một câu: “Này! Cửu Sắc thế nào rồi?” “Nó khỏe ạ! Em xin hứa em sẽ đưa nó về lại bên cạnh anh!” Nghe thấy tiếng khóc của cô bé từ xa, sống mũi Tần Bắc Dương cay xè, đến mức muốn nhanh chóng chết đi cho xong. Sha yang na la! Hai ngày sau, Haneda Taiki đến thăm tù. Anh ta nói lời khai làm chứng của Hikari không có tác dụng nhiều, kiểm sát viên địa phương vẫn chuẩn bị xử nặng với cậu. Vốn dĩ công ty thương mại Haneda đã thuê cho cậu luật sư giỏi nhất vùng Kinki, nhưng bên Nhật đã thông báo cho lãnh sự quán Trung Quốc ở Osaka, xác nhận thân phận của Tần Bắc Dương – cậu là tội phạm truy nã của chính phủ Bắc Dương, người đã phạm tội nghiêm trọng là bắt cóc Từ Thụ Tranh. Vậy nên cơ quan tư pháp Nhật Bản đã quyết định dẫn độ Tần Bắc Dương về Trung Quốc. Trong lòng Tần Bắc Dương hiểu rất rõ, một khi rơi vào tay chính phủ Bắc Dương thì mình chắc chắn không còn đường sống, Tiểu Từ không phải là người nhân từ. Một tuần sau, Tần Bắc Dương rời khỏi trại tạm giam Osaka, bị cảnh sát trang bị đầy đủ vũ trang áp giải đến cảng Kobe. Cậu mong rằng sau khi xuống thuyền ở Thiên Tân có thể nhìn thấy đôi mắt của Âu Dương Anna rồi mới đi vào chỗ chết. ___________ Chú thích: (1) Hoa tộc là giai cấp quý tộc tồn tại trong giai đoạn từ Minh Trị Duy Tân đến khi chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc.