Chương 75 Nhảy thuyền
Trung Hoa Dân quốc năm thứ tám, Nhật Bản năm Taisho thứ tám, ngày 25 tháng 3 năm 1919 Dương lịch, tại cảng KobeHoa anh đào mới nở, rực rỡ mà ngắn ngủi, tựa như tính mạng võ sĩ samurai vừa nằm xuống. Hoa anh đào nở dọc sườn núi của bến cảng, giống như hoa tuyết rơi xuống không ngừng, phản chiếu bóng hình lên mặt nước biển Setonai. Bến tàu ở đây tương đối hẹp, nhiều con tàu chen chúc lại thành đám. Một con tàu đậu sát bến sắp khởi hành đến Thiên Tân – Trung Quốc. Ba người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát Bắc Dương đang đợi tội phạm truy nã. Cảnh sát hai nước đang hoàn thành các thủ tục dẫn độ trên chiếc cầu thang bên sườn tàu. Tần Bắc Dương lên tàu, hai tay bị thừng trói chặt, cách xa khỏi các hành khách ồn ào náo nhiệt. Trong số các cảnh sát có một người cấp cao hơn, mặc dù đã kéo thấp vành mũ xuống nhưng vẫn để lộ ra một nửa khuôn mặt quen thuộc, chòm ria đen dầy, đôi mắt như chim ưng, vị danh thám là người tình trong mộng của đàn bà con gái Bắc Kinh – Diệp Khắc Nan. “Diệp…” Cậu vừa định gọi tên anh thì nhìn thấy hai cảnh sát lạ bên cạnh, lập tức nuốt lại lời, tuyệt đối không thể để người khác biết mình quen Diệp Khắc Nan. Diệp Khắc Nan giả vờ nhìn vào tấm hình trên lệnh truy nã, dùng giọng nghiêm khắc như đang giáo huấn tội phạm giết người mà nói: “Này, tiểu tử, cậu chính là Tần Bắc Dương sao?” “Đúng vậy” Tần Bắc Dương liếc nhìn Diệp Khắc Nan, thấy vị danh thám đang quan sát xung quanh, hai người cảnh sát nói mau vào trong khoang tàu đi, đừng đứng trên boong nữa, gió biển lạnh quá. Diệp Khắc Nan nói vội vàng cái gì! Anh rút hai điếu thuốc lá ra chia cho mọi người, chậm rãi quẹt diêm, trong chốc lát ngọn lửa đã bị gió thổi tắt. Anh dùng bàn tay chắn gió, liên tục quẹt ba lần mới châm được lửa. Anh hút thuốc một cách hững hờ, để mặc cho đầu thuốc tự cháy trong gió, tàn thuốc bay qua trước mắt Tần Bắc Dương. Anh còn đang đợi điều gì? Đây là góc gần sát đuôi tàu, trên boong tương đối yên tĩnh, chỉ có vô số con chim hải âu bay lướt qua đỉnh đầu. Tim Tần Bắc Dương đang đập nhanh. Cậu hiểu rằng một khi mình bị áp giải vào khoang tàu thì chắc chắn sẽ bị giam lại, không còn cơ hội trốn thoát nữa. Bỗng nhiên một đống phân chim trắng như tuyết rơi trúng vai Diệp Khắc Nan, bộ cảnh phục màu đen phẳng phiu đã bị bẩn một mảng lớn. “Ôi chao chết tiệt!” Điếu thuốc của Diệp Khắc Nan vừa tắt, anh bối rối cởi áo xuống rồi dùng khăn tay lau đi đống phân chim bắn lên cổ, “Thật đúng là xui xẻo!” Hai cảnh sát còn lại vội vàng giúp anh chỉnh đốn lại quần áo, đồng thời tìm chỗ tránh sự tấn công của phân chim. Diệp Khắc Nan lại nhặt một hòn đá nhỏ trên boong ném vào không trung để đuổi đám hải âu đi, hành động tựa như một đứa trẻ to xác. Tần Bắc Dương cố nhịn cười, cậu gần như có thể khẳng định Diệp Khắc Nan cố tình đứng dưới khu vực đám hải âu tụ tập dầy đặc, đợi màn tấn công bằng lựu đạn phân chim. Danh thám à, chú không phải đến dẫn độ nghi phạm chạy trốn mà là đến để tấu hài, quả là hoàng đế điện ảnh. Lý do không có gì ngoài bốn chữ: Kéo dài thời gian. Đếm ngược… Khi Diệp Khắc Nan biểu diễn cho hai tên cảnh sát xem thì anh đồng thời nhíu mày một cách lúng túng, miệng bật ra mấy tiếng chửi và liếc cậu, dường như đang thúc giục: Thằng nhóc này sao còn chưa chạy trốn đi? Tần Bắc Dương không muốn chạy trốn một mình, cậu vẫn còn đang đợi một đồng bọn nữa. Miếng ngọc trước ngực đã nóng lên rồi. Chiều xuân, tại bến cảng Kobe đông đúc, sóng biển cuồn cuộn, tàu thuyền náo nhiệt ồn ào. Vô số chú chim hải âu vừa trở về từ biển Nam và quần đảo Thái Bình Dương. Chúng bay sà xuống những chiếc tàu đang neo đậu, oanh tạc một cách vui vẻ, ném phân chim lên mũ kê-pi của cảnh sát, mũ che nắng của các quý bà, mũ trắng của học sinh, mũ phớt đen của thương nhân… Những thiên sứ mang đôi cánh trắng này đột nhiên phát hiện ra một cái bờm lông đỏ, lông trên lưng trắng như tuyết, tựa như chú chó Chow Chow đầu hươu xông lên cầu thang bên sườn tàu. Không, chỉ có đám hải âu là biết, nó tuyệt đối không phải là chó mà là một loài không thuộc về bất cứ một loài động vật nào tồn tại trên trái đất. Nó đến từ mộ phần. Cửu Sắc đã đến. Con thú trấn mộ ấu kỳ lân hóa thân thành chó, phía sau lưng buộc một chiếc ô cán dài nặng nề, bốn chân thú phi như bay xuyên qua đám hành khách đang hoang mang sợ hãi, lao thẳng về boong tàu phía sau của chiếc tàu. Nó giống như một viên đạn pháo trắng đỏ xen kẽ, phát ra sức mạnh tựa ngàn cân, trong chốc lát đã đâm ngã hai viên cảnh sát. Danh thám Diệp Khắc Nan cũng “nhân tiện” ngã xuống, cố ý ngã đúng tư thế chó ăn phân. Tần Bắc Dương nhanh chóng vùng hai tay ra khỏi dây trói, bởi vì dây thừng này là do Diệp Khắc Nan trói cậu, anh đã cố tình để lại một nút buộc có thể cởi ra dễ dàng. Đã một tháng không gặp, giờ cậu cũng không kịp vuốt ve Cửu Sắc, một người một thú cùng xông về phía bên kia của con tàu. Nhưng có một tên cảnh sát lại bò dậy, rút súng lục ra đuổi theo ngay phía sau. Diệp Khắc Nan cũng giả vờ bò dậy, nhưng hét to “Ôi chao mẹ ơi” rồi lại ngã tiếp, “bất cẩn” khiến tên cảnh sát kia lại vấp ngã. Không ngờ tên này có nghị lực mạnh mẽ, hắn đã quyết tâm không để tên tù trốn trại của chính phủ Bắc Dương chạy thoát, vậy nên mặc dù trán đang chảy máu hắn vẫn lại bò dậy để đuổi theo. Tần Bắc Dương chạy đến cạnh mạn tàu thì boong tàu bị một bức tường chặn lại. Chiếc ô cán dài buộc trên lưng Cửu Sắc chắc chắn có giấu thanh Đường đao ba thước bên trong, nhưng đao kiếm có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể cản được súng đạn. Cửu Sắc kéo mạnh ống quần cậu, đầu lắc lắc về phía chiếc tàu bên cạnh, đó là chiếc tàu Pháp đang treo lá cờ ba màu xanh trắng đỏ. Thì ra vị trí neo đậu có hạn nên hai chiếc tàu phải đỗ song song với nhau, khoảng cách giữa hai mạn thuyền không quá ba, bốn mét. Cậu có thể nhìn thấy rõ ràng mũi và lông mi của người Pháp đứng trên boong tàu đối diện, ngửi thấy mùi cơ thể hoặc mùi nước hoa nhẹ dưới nách họ… Nhảy! Diệp Khắc Nan lảo đảo đuổi theo sau tên cảnh sát, thầm vì Tần Bắc Dương mà nghĩ đến một chữ trong đầu. Tần Bắc Dương tóm lấy một cái phao nặng nề ném về phía tên cảnh sát để trì hoãn thời gian nổ súng của đối phương. Cậu hít sâu, lùi lại sau vài bước, hét lớn một tiếng rồi bắt đầu chạy nước rút. Adrenalin của cậu trai mười chín tuổi bắt đầu được đốt cháy. Cậu cảm thấy mình đang bay, giống như thiên sứ bốn cánh, bay qua mặt biển giữa hai con tàu. Trong không trung xẹt qua một tia chớp màu đen, hơn chục con hải âu dưới thấp đang liệng cùng hướng với cậu. Moses vượt qua biển Đỏ, Tần Bắc Dương bay qua biển Setonai. Sau 01 giây cậu đáp xuống boong tàu của con tàu Pháp đối diện. Bay qua cùng với cậu còn có Cửu Sắc bốn chân. Dù sao chăng nữa thì khả năng nhảy của loài chó cũng hơn con người, huống chi nó là loài vật mạnh hơn cả chó. Nói theo thuật ngữ của dân thủy thủ thì đây chính là “nhảy thuyền”. Tần Bắc Dương cảm thấy dây chằng hai bên đùi như sắp đứt, những người Pháp đi ngang qua boong tàu đều rất kinh ngạc nhưng không ai dám lại gần bọn họ. Đúng lúc này, tên cảnh sát Trung Quốc đã ngắm súng vào sau lưng Tần Bắc Dương qua khoảng cách giữa hai mạn thuyền. Tiếng súng vang lên. Tần Bắc Dương yếu ớt ngã xuống boong tàu, Cửu Sắc điên cuồng giẫm lên ngực cậu. Một con hải âu rơi từ trên trời xuống, phun ra đầy máu tươi, đôi cánh đập đập. Họng súng của tên cảnh sát chĩa lên trời, thì ra vào khoảnh khắc hắn nổ súng, Diệp Khắc Nan đã nâng cánh tay hắn lên. Đạn tuy đã bắn ra khỏi nòng nhưng lại trúng vào con chim hải âu bay ngang qua đầu. “Chó chết!” Diệp Khắc Nan tước vũ khí của tên cảnh sát này ngay tại chỗ rồi cho hắn hai cái bạt tai, “Cậu mù rồi sao? Con tàu đối diện treo cờ Pháp, cậu mà bắn chết người Pháp thì lớn chuyện thế nào biết không? Bát cơm của ba chúng ta sẽ cùng bị đập vỡ đó!” Tên cảnh sát vẫn còn muốn nhảy thuyền sang để kiểm tra, Diệp Khắc Nan lại đạp cho hắn một cái rồi nói: “Khốn kiếp! Chúng ta là cảnh sát Trung Quốc, có thể kiểm tra tàu của Pháp sao? Đến cả Tô giới của Thượng Hải và Thiên Tân chúng ta cũng không vào được, ở Đông Giao Dân Hạng gặp phải binh lính Pháp còn phải cúi đầu khom lưng, cậu mượn gan báo của ai vậy?” Trong lúc vị danh thám đang dạy dỗ thuộc hạ, con tàu Pháp ré lên mấy hồi còi, ống khói phun ra khói đen cuồn cuộn, chân vịt đuôi tàu chuyển động, cuộn lên từng gợn sóng. Các hành khách nhao nhao vẫy tay về phía bến tàu, Tần Bắc Dương toàn vẹn không chút thương tích cũng lặng lẽ chắp tay thi lễ với Diệp Khắc Nan ở phía đối diện, chỉ còn thiếu điều quỳ gối tạ ơn cứu mạng nữa thôi. Đây đã là lần thứ năm Diệp Khắc Nan cứu mạng cậu. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc xuyên qua đám người, chạy một mạch đến đầu tàu, có như vậy mới tránh được cảnh sát của chính phủ Bắc Dương. Con tàu này thật lớn, Tần Bắc Dương đã từng làm mô hình tàu khi còn ở trường học Đức ở Thiên Tân lúc còn nhỏ, cậu đoán rằng con tàu này có lượng thoát nước trên chục nghìn tấn. Con tàu từ từ rời khỏi cảng Kobe, lúc này cậu mới nhìn vào đoàn người đứng tiễn biệt trên bến, xa xa là mấy bóng người đang đứng – Tề Viễn Sơn cao lớn trẻ trung, Haneda Taiki đeo kính, hải nữ bế hai con nhỏ, còn có cả một cô bé mặc đồng phục học sinh. Hikari. Saga Hikari mười hai tuổi. Bọn họ đem Cửu Sắc và thanh Đường đao đến để tiễn biệt Tần Bắc Dương, hoặc có thể nói là để Cửu Sắc đến cứu mạng cậu. Mắt Tần Bắc Dương hơi rớm lệ. Hikari hát cho cậu, trong làn gió biển tràn ngập mùi hoa anh đào loáng thoáng truyền tới lời ca tiếng Nhật: “Đêm thu dần buông, bầu trời nơi xứ lạ Một mình muộn phiền với những suy nghĩ trống vắng Nhớ về quê hương, nhớ về cha mẹ Đành tìm kiếm trong mộng con đường trở về quê Đêm thu dần buông, bầu trời nơi xứ lạ Một mình muộn phiền với những suy nghĩ trống vắng.”