← Quay lại trang sách

Chương 76 Thú trấn mộ trên biển

Bài ca của HikariTrên tàu rời khỏi Kobe, Tần Bắc Dương cảm thấy bài hát này hơi quen. Hình như phong cảnh tiễn biệt chia xa lúc nào có nhịp điệu thì thầm thế này. Mười tháng trước, lúc cậu còn ở pháo đài Taku ở Thiên Tân lên tàu chạy đến Nhật Bản, Âu Dương Anna đã từng hát bài hát giống thế, chỉ có điều là lời bài hát hoàn toàn khác. Thực ra bài hát này không phải của Trung Quốc cũng không phải của Nhật, mà là bài cũ “Dreaming of Home and Mother” của Mỹ. Thời Minh Trị, bài hát này du nhập vào Nhật, được Kyuukei Inudou viết lời thành “Lữ sầu”. Mà Lý Thúc Đồng lại viết lại lời bằng tiếng Trung, trở thành “Tiễn biệt” nổi tiếng sau này. “Lữ sầu” ngày càng xa. Cậu không nhìn rõ Hikari của cậu nữa, giống như hoa anh đào bay đầy trên núi hòa làm một, tỏa sáng lấp lánh như một mặt trời nhỏ. Tàu của Pháp xuất phát ở đào Osaka chuẩn bị vào Thái Bình Dương, hai bên là những đảo rải rác và chính quyền của Osaka. Tần Bắc Dương còn mặc áo tù nhân của Nhật, chỉ thiếu điều viết hai chữ “Trốn ngục” lên trán. Cậu đưa Cửu Sắc trà trộn vào tàu, đi vớ vẩn thế nào lại đến đúng phòng giặt, trời cũng giúp ta rồi! Cậu chọn một chiếc sơ mi mặc với quần dây đeo. Ăn mặc tuy không quá nổi bật những cũng không lộ vẻ nghèo túng, nhìn như những hành khách bình thường. May mà cậu cao to, mặc size đồ Tây không bị rộng, Cậu đeo đai đen trước ngực nhìn càng có phong thái của kỹ sư. Tần Bắc Dương định lên boong tàu trên tầng, vừa quay người thì va phải một người Pháp. Hành lang toàn mùi than đá, ánh đèn soi sáng gương mặt của người đàn ông trung tuổi. Râu ở cằm được cắt tỉa gọn gàng, đeo kính gọng vàng, đôi con ngươi màu xám. Gặp nhau tại hành lang chật hẹp, đối phương nói “Xin lỗi” bằng tiếng Pháp rồi vòng qua Tần Bắc Dương, liếc Cửu Sắc thêm vài lần nữa. Chú chó này đi đâu cũng thu hút ánh nhìn của mọi người. Hình như từng gặp ở đâu đó rồi? Tần Bắc Dương cẩn thận rà soát lại tất cả người châu Âu cậu từng gặp, giống như một chiếc máy đánh chữ không ngừng chạy… Ký ức dừng lại ở núi Đạt Ma trên biển, Thượng Hải, giáo đường thiên chúa Micheal. Ông ta là thương nhân đồ cổ Pháp sống ở Thượng Hải – Pierre Gauguin. Gương mặt này từng tới hỏi mua thú trấn mộ ấu kỳ lân, sao ông ta lại ở trên chiếc tàu này? Chắc vừa khởi hành từ Trung Quốc, vòng qua Osaka nhật, trạm tiếp theo là chỗ nào? Hongkong hay Singapore? Mong không phải Thiên Tân hoặc Thượng Hải, nếu không sẽ thành tự chui đầu vào rọ. Nhìn bóng lưng của Gauguin, Cửu Sắc hơi khom lưng, men theo mùi của người Pháp mà đuổi theo. Ở đây vốn chẳng có khách, chỉ có thợ lò và tàu viên ở tầng dưới, thương nhân đồ cổ Gauguin xuất hiện ở đây có phần kỳ lạ. Lòng vòng mãi mới tới khoang chở hàng, bên trong đầy bưu kiện và hàng hóa. Góc trong cùng tối tăm có tiếng gót giày giẫm xuống sàn nhà. Gauguin đang nói chuyện. Trong bóng tối còn có ba người đàn ông nữa. Một người là người Ả Rập – thuộc địa An giê ri của Pháp, một người là người da đen – thuộc địa Châu Phi của Pháp, người kia là người của một nước thuộc địa của Cộng hòa Pháp ở Đông Dương. Người cuối cùng là kiểu tuần bổ thường thấy ở Tô giới Pháp Thượng Hải. Lưng ai nấy đều dắt súng carbine, bảo vệ một chiếc rương gỗ cực lớn. Tần Bắc Dương không hiểu tiếng Pháp, từ ngữ khí và hành động của Gauguin có vẻ như phải trông chừng cẩn thận. Chờ tới khi Gauguin đi rồi, ba người trông chừng lơi lỏng, người An giê ri rút thuốc lào ra, người châu Phi và Đông Dương bỏ bài ra chơi ăn tiền. Tần Bắc Dương kiên nhẫn chờ đợi tới khi hai người đó ngáp liên tục, lảo đảo về phòng ngủ, chỉ còn lại tên An giê ri càng hút thuốc lào càng tỉnh táo, đôi mắt nhìn trong đêm như mắt mèo. Đột nhiên, có một bóng đen vòng qua sau lưng người An giê ri. Tần Bắc Dương nhìn rất rõ, người đó cầm đèn pin quan sát rương gỗ. Đó là một người đàn ông Trung Quốc không quá hai mươi tuổi. Tiền Khoa. Tần Bắc Dương nhận ra gương mặt này. Thiếu đông gia của xưởng sắt cơ khí science, cháu trai đích tôn của Giáo sư trường Đại học Bắc Kinh Tiền Huyền Đồng, nhà họ Tiền ở Hồ Châu. Cậu ta bỏ cơ hội thừa kế gia sản đến trường hàng không Nam Uyển Bắc Kinh lái máy bay. Tên người An giê ri cảm thấy có điều khác lạ sau lưng, vừa quay lại đã bị đập vào gáy, ngã bổ xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Tần Bắc Dương không cần rút dao ra, chỉ cần dùng chuôi dao cũng có thể giải quyết vấn đề. Tiền Khoa kinh ngạc nhìn cậu, chưa kịp thốt ra ba chữ “Tần Bắc Dương” đã bị bàn tay đầy vết chai bịt miệng. “Cẩn thận! Đừng làm hai tên kia tỉnh dậy!” Cửu Sắc cũng cào cào vào ống quần Tiền Khoa, đây là cách con thú nhỏ bày tỏ sự thân mật. Tiền Khoa không kịp hỏi “Sao cậu cũng ở đây?” thì Tần Bắc Dương đã nói: “Tôi muốn xem bên trong có gì?” “Tôi cũng muốn biết” Rương gỗ to như một căn phòng nhỏ, hoặc có thể nói như một chiếc quan tài lớn. Tần Bắc Dương có linh cảm không lành. Viên huyết ngọc ấm lại nóng lên. Vòng quanh một mặt chiếc quan tài thấy có một cánh cửa nhỏ bị khóa. Tần Bắc Dương quay lại bên cạnh tên An giê ri lấy chùm chìa khóa trong túi ra. Cậu thử lần lượt từng chiếc khóa một như Alibaba mở kho báu. Vừa rồi, khi Gauguin biến mất một lúc chính là đi vào rương gỗ qua cánh cửa này. Tần Bắc Dương nhận đèn pin, rọi vào một thứ đen sì sì, nhìn như thể một người còng lưng kì quái, đằng sau hình như còn có cánh, trông giống một con dơi hơn. Không, con quái vật trong rương có hai đôi cánh. Đèn pin lướt qua cơ ngực cường tráng của nó, đôi móng vuốt cuộn vào, mặt thú dữ tợn, như một chú chó săn lột da bị đóng vào thập tự giá. Thiên Sứ Bốn Cánh. Tần Bắc Dương và Tiền Khoa cùng nhận ra con thú trấn mộ này. Lần cuối cùng nhìn thấy Thiên Sứ Bốn Cánh là là đưa nó về lăng mộ Cảnh Giáo. Khi ấy nó đã bị hư hại nghiêm trọng, gần như bị lòi ruột ra ngoài. Nhưng thú trấn mộ trước mắt đã khôi phục bộ dạng lần đầu Tần Bắc Dương thấy. Đầu, bụng và tứ chi của con thú tuy có vết sửa chữa nhưng đều cứng cáp. Đặc biệt là hai đôi cánh sau lưng, dáng cánh gấp gọn gàng, tinh xảo, công nghệ hiện đại cũng chưa chắc có thể làm được. Người sửa Thiên Sứ Bốn Cánh chắc chắn đã từng nhìn thấy trạng thái lúc đầu trong lăng mộ, như thế mới có thể khôi phục được nguyên vẹn. Mà những ai đã từng thấy nó? Trừ Tần Bắc Dương, Âu Dương Anna, Tề Viễn Sơn, tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La, A U, Giáo sư Vương Gia Duy, nhà nghiên cứu Hán học người Pháp Pelliot. Nhưng cậu chợt quay lại nhìn chằm chằm vào mắt Tiền Khoa: “Chẳng lẽ là cậu?” Tiền Khoa đột nhiên run lên, môi run rẩy lùi về phía sau như nhìn thấy thứ gì khó tả, Cửu Sắc đâm mạnh vào thắt lưng Tần Bắc Dương. Sâu trong rương gỗ, thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh đã mở mắt, tỏa ra ánh sáng đỏ như ánh lửa. Trong cơ thể dưới hai đôi cánh phát ra âm thanh ầm ầm của máy hơi nước như muốn thoát ra ngoài… Tần Bắc Dương đóng cửa, khóa lại. Cậu trả chìa khóa cho tên canh giữ người An giê ri đang hôn mê, nhìn rương gỗ dần bình tĩnh lại. Có thể là Cửu Sắc, cũng có thể là chính Tần Bắc Dương mới khiến thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh sống dậy. Bọn họ lẻn ra khỏi khoang chở hàng, leo mười mấy tầng lên đến boong tàu. Hoàng hôn trên Thái Bình Dương như một chiếc lòng đỏ trứng rơi vào nước sôi, ánh nắng chiều màu đen đỏ đan xen đang kéo màn đêm dài bất tận trên biển. “Không phải tôi sửa thú trấn mộ này” Tiền Khoa hoảng hốt trèo lên lan can, trả lời câu hỏi của Tần Bắc Dương. “Sao cậu lại ở trên tàu này?” “Bắc Dương, tôi đã học được lái máy bay ở trường Hàng không Nam Uyển. Dạo này đang thịnh hành sang Pháp vừa học vừa làm, vừa hay tôi thi đỗ trường Đại học Công nghiệp Paris, định học chuyên ngành chế tạo máy hàng không” “Chế tạo máy bay?” Đôi mắt Tiền Khoa loang loáng dưới ánh nắng chiều: “Mơ ước từ nhỏ là tôi là chế tạo ra chiếc máy bay đầu tiên của người Trung Quốc, chiếc khinh khí cầu Berlin đầu tiên” “Tôi hâm mộ cậu! Cậu chạy theo giấc mơ của cậu, thế còn giấc mơ của tôi?” Cậu ôm lấy Cửu Sắc ngại ngùng gãi đầu. Cậu miêu tả đơn giản lại lý do mình lên tàu. “Bắc Dương, một năm trước tôi nghe nói cậu là tội phạm truy nã bắt cóc tướng quân Tiểu Từ. Nhưng tôi tin cậu vô tội” “Tôi thực sự đã bắt có người đó để cứu thú trấn mộ, nhưng tôi không cho rằng mình đã làm sai. Đúng rồi, trạm kế tiếp của tàu là điểm nào?” “Panama” “Thật…” Nói nửa năm tiếng Nhật, suýt chút nữa thì cậu buột mồm nói “Nani?” (Thật ư) “Chiếc tàu Pháp này khởi hành từ Thiên Tân, vòng qua Kobe vượt Thái Bình Dương, từ Panama đi tới Đại Tây Dương, dừng ở New York, cuối cùng vượt Đại Tây Dương đến Pháp” “Vậy là phải đi mất nửa vòng trái đất!” Tần Bắc Dương thích xem bản đồ thế giới, nắm rõ năm châu lục và bốn đại dương như lòng bàn tay. “Từ Trung Quốc đến châu Âu không phải chỉ cần qua eo biển Malacca và kênh đào Suez? Sao phải đi xa thế?” “Tàu này muốn ở lại New York một tuần, tôi muốn nhân tiện đi thăm giáo hàng không học của Mỹ, xem trình diễn máy bay mới nhất nên chọn đường xa” “Sao cậu lại phát hiện ra Thiên Sứ Bốn Cánh ở kho hàng?” “Lúc lên tàu, tôi thấy có nhân viên sứ quán Pháp, còn có một chiếc rương gỗ to được chuyển lên tàu. Trong kinh thành đang đồn Thiên Sứ Bốn Cánh rơi vào tay người Pháp. Tôi lại phát hiện chủ nhân của món hàng đó là Pierre Gauguin, vừa hay ông ta lại là thương gia đồ cổ ở Thượng Hải”. Quả nhiên là Pelliot! Nhà Hán học này cũng chính là võ thứ quan của sứ quán Pháp ở Trung Quốc. Ông ta có thể trộm 6000 di thư Đôn Hoàng đến Paris, đương nhiên cũng có thể chuyển trộm Thiên Sứ Bốn Cánh ra khỏi Trung Quốc. Trên đại dương mênh mông có hai con thú trấn mộ, một con biết bay một con chạy dưới đất, như thể tàu Noah thời đại hồng thủy. Tiền Khoa ở trên khoang khách hạng hai, mời Tần Bắc Dương ngủ chung giường. Cậu cảm ơn và từ chối ý tốt đó, quyết định không rời Cửu Sắc một phút nào. Xuống cầu thang, nơi góc hẹp khiến người khác khó thở, Tần Bắc Dương va phải một cô gái tóc dài. Mái tóc màu hạt dẻ được buộc lại, bốc lên mùi dầu mỡ, cái mũi cao như đỉnh núi An pơ, hai hàng nước mũi vàng nhầy nhụa chảy xuống. Chắc là người Pháp, hơn hai mươi tuổi, mặt mũi tái nhợt như xác chết, mắt đỏ ngầu, hai gò má có mấy đốm tàn nhang đen. Nếu cô ta khỏe mạnh, trang điểm đẹp, cũng là một cô gái xinh xắn. Cô ta bắt đầu ho dữ dội, Tần Bắc Dương tưởng do cậu va vào, nhưng lập tức cảm thấy có điều không đúng. Cửu Sắc cũng có linh cảm chuyện gì đó sắp tới, cắn ống quần kéo cậu tránh ra. Cô gái bò ra đất nôn, suýt chút nữa nôn lên bộ quần áo mới của Tần Bắc Dương. Tần Bắc Dương hỏi cô có cần giúp gì không? Có lẽ cô ta không biết tiếng Anh, có lẽ do tiếng Anh kiểu Nhật của cậu dở tệ nên cô gái hoảng hốt đứng dậy, rẽ ở góc hành lang, hòa vào tiếng ồn ở khoang khách hạng ba như chuột rơi vào bể nước…