← Quay lại trang sách

Chương 77 Vượt đại dương

Tháng Tư, ánh mặt trời rực rỡ, con tàu mang hiệu “Hồng Y giáo chủ Richelieu” treo cờ ba màu của Pháp, tải trọng 11000 tấn vượt Thái Bình Dương, đến kênh đào Panama, bên bờ tung bay cờ sao cực lớn, đây là sân sau của MỹTừ nhỏ, Pierre Gauguin đã thích dạo bảo tàng Louvre, ông ta thường ngơ ngẩn cả ngày ở khu nghệ thuật phương đông và Ai Cập cổ. Sau này trưởng thành, ông ta thừa kế di sản, vượt đại dương tới Thượng Hải trở thành một thương nhân đồ cổ. Ông ta kết bạn với nhiều con buôn đồ văn vật, dùng mấy chục đồng bạc mua kiếm cổ Chiến Quốc và tượng Phật thời Nam Bắc triều, rồi tăng giá gấp mười lần bán sang Paris, Luân Đôn và Berlin. Ở Trung Quốc, người đồng bào mà ông ta có quan hệ thân thiết nhất chính là nhà Hán học Pelliot. Ông ta đã từng tài trợ cho sự nghiệp khảo cổ của Pelliot, điều kiện là phải lấy được bức tranh vẽ tường được lấy ra từ động Đôn Hoàng. Một tháng trước, Pierre Gauguin đi từ Thượng Hải sang Bắc Kinh để gặp bạn cũ Pelliot. Ở đại sứ quán Pháp ngõ Đông Giao Dân Hạng, ông ta nhìn thấy Thiên Sứ Bốn Cánh – thú trấn mộ vừa được tu sửa. Sau khi Tần Bắc Dương đến Nhật, Pelliot lại đào lại mộ triều Đường ở Phòng Sơn, chuyển thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh về sứ quán Pháp. Theo ảnh chụp và ghi chép khảo cổ của Pelliot, cơ giới sư người Pháp đã sửa Thiên Sứ Bốn Cánh. Nhưng đây là hành động ăn trộm di vật văn hóa, không thể lấy danh nghĩa quan viên Pháp để chuyển đi. Bắt buộc chúng phải mượn danh Pierre Gauguin, báo quan là hàng bình thường để che giấu tai mắt. Đường vận chuyển không đi gần mà đi xa, không đi qua kênh đào Suez và Địa Trung Hải mà chọn vòng qua Thái Bình Dương và kênh đào Panama, đi nửa vòng trái đất về Pháp. Chứng tỏ chiến tranh châu Âu đã thắng, phía quân họ không cần thú trấn mộ tham chiến vội. Pierre Gauguin đã thuê ba vệ sĩ võ trang của thực dân Pháp ngày đêm trông coi Thiên Sứ Bốn Cánh trong khoang hàng. Đi qua cảng Kobe, ông ta phát hiện tên An giê ri bị đánh úp, may là Thiên Sứ Bốn Cánh không sao, không biết có phải rương gỗ bị người ta mở ra rồi không? Đây là tin cực kỳ xấu – trên tàu này vẫn còn tên trộm mơ ước Thiên Sứ Bốn Cánh. Gauguin ra lệnh cho ba tên trông coi không được rời bảo vật nửa bước, cứ cách mấy tiếng ông ta lại đích thân xuống kiểm tra. Đêm nay, “Hồng y giáo chủ Richelieu” sẽ đi qua biển Carribe, đèn đuốc sáng trưng tổ chức vũ hội chúc mừng chiến thắng. Pierre Gauguin mặc lễ phục, cầm ly rượu đứng nói chuyện vui vẻ với các quý phu nhân. Ai nấy đều biết ông ta là cháu trai của Pau Gauguin, cứ tưởng ông ta sẽ là một nhà nghệ thuật gia phóng đãng. Tất cả người Pháp đều phải chịu đựng chiến tranh, không có gia đình nào không cống kiến tính mạng và máu tươi. Đối với họ, vũ hội này không hẳn là hưởng thụ niềm vui, mà hơn cả là sự bồi thường bốn năm như địa ngục vừa qua. Vũ hội chủ yếu là người Âu Mỹ, chỉ có vài gương mặt châu Á, đa phần đều là người Nhật. Tần Bắc Dương trốn vào góc yến hội, không những không ai tới rót rượu cho cậu mà còn có người coi cậu như tàu viên. Cậu mặc sơ mi trắng cùng với quần có đai, tóc được cắt tỉa gọn gàng, đuổi Cửu Sắc ở ngoài. Nhìn những cô gái người Pháp lộ yếm trong vũ hội, dù sao cũng là thanh niên hừng hực tuổi trẻ, không khỏi đỏ mắt nhìn theo. Có một thanh niên người Tây bắt đầu ho, mặt mũi tái nhợt, trên mặt còn có mấy chấm xanh bất chợt ngã nhào ra đất. Xung quanh vang lên tiếng la thất thanh, bác sĩ tới kiểm tra thì đã không còn sống, tuyên bố tử vong. Thuyền trưởng ra lệnh mang xác chết đi, hát thì vẫn hát, nhảy cũng vẫn nhảy, tuyệt đối không được để tàu im lìm băng qua biển Carribe. Đây là người thứ mười ba chết gần đây! Khoang dưới đã có nhiều người chết liên tiếp, nhiều người mắc bệnh cảm nặng. Những người chết đa phần đều là thanh niên khỏe mạnh, bác sĩ cũng bó tay, chỉ đành phân phát thuốc giá rẻ cung không đủ cầu. Loại thuốc quý như aspirin chỉ có người giàu ở khoang trên được hưởng, người nghèo không có tư cách mua. Vũ hội có hai cô gái bị ngất. Liên tục có người ho hắng, chảy nước mắt nước mũi che mặt rời đi. Thuyền trưởng đăm chiêu nhìn khung cảnh vui vẻ biến thành sự vắng vẻ như đám tang. “Cúm Tây Ban Nha!” Tiền Khoa từ tốn giải thích cho Tần Bắc Dương, loại bệnh này không liên quan gì tới Tây Ban Nha, nhưng hơn tám triệu người ở Tây Ban Nha bị lây nhiễm, thậm chí cả quốc vương cũng bị nhiễm nên mới gọi là cúm Tây Ban Nha. Có tin phong thanh, là vi khuẩn do lao động Trung Quốc mang tới chiến trường ở Pháp. Nhưng không có chứng cứ nào, người châu Âu có định kiến không tốt về vệ sinh của người Trung Quốc. Chỉ có điều xác nhận nguồn gốc của vi khuẩn là từ Mỹ. Mùa xuân năm ngoái, Kansas là nơi bùng nổ dịch cúm. Ban đầu có triệu chứng đau đầu hâm hấp sốt, cơ bắp nhức mỏi, không có sức sống, sau đó là mất mạng. Chỉ vẻn vẹn trong một năm, tuổi thọ bình quân của người Mỹ đã bị rút ngắn hai mươi tuổi. “Đại chiến thế giới bất chợt kết thúc, chỉ e liên quan tới cảm cúm Tây Ban Nha, thanh niên trai tráng đều bệnh mà chết, không ai có thể ra chiến trường đánh trận” Tần Bắc Dương bất chợt ho dữ hội. Tiền Khoa lùi sau hai bước như thể trong không khí có dao giết người. Trên con tàu này, hai thứ duy nhất có thể miễn dịch với vi khuẩn bệnh này chỉ có thú trấn mộ Cửu Sắc và Thiên Sứ Bốn Cánh. Giờ phút này, Pierre Gauguin chỉ muốn quay về phòng, thuyền trưởng gọi với ông ta lại: “Ngài Gauguin! Tôi có thể trò chuyện vài câu với ngài không? Cái rương gỗ to trong khoang chở hàng của ngài, có ba vệ sĩnh võ trang canh chừng ngày đêm, xin hỏi đó là món đồ gì?” “Ồ… ngài thuyền trưởng, tôi có quyền im lặng không?” “Xin lỗi, ông không có quyền im lặng. Trên chiếc tàu này, sự sống của tôi chính là pháp luật. Có người nói, bệnh cúm trên tàu hiện giờ liên quan tới món hàng mà ông chuyển” Gauguin biết lần này không thoát được, thuyền trưởng có quyền mở chiếc rương đó để kiểm tra. “Được rồi, ngài cũng biết tôi là thương nhân buôn đồ cổ ở Tô giới Pháp Thượng Hải. Món hàng mà tôi vận chuyển đương nhiên cũng là một món đồ cổ của Trung Quốc” “Món đồ cổ gì?” “Điều đó quan trọng sao? Ngài thuyền trưởng, tôi chỉ là người vận chuyển phục vụ chính quyền. Chủ nhân thực sự của món đồ cổ này thực ra là chính phủ Pháp, ngài có cần tôi trình thư của Bộ Ngoại giao và Bộ Lục quân không?” “Có người nói, trong món đồ cổ đó sẽ đem theo loại vi khuẩn cổ xưa nào đó như thể rút nắp bình của quỷ Sa tăng, gây ra dịch bệnh lớn như cái chết đen” Thuyền trưởng mở cửa sổ cho gió biển thổi vào để không khí trong phòng tiệc được thoáng hơn. “Mọi người đều biết cái chết đen thời trung cổ do chuột trên tàu từ Biển Đen đem lại” “Ngài nghi ngờ món đồ cổ Trung Quốc trong khoang hàng sẽ đem lại bệnh tật và tai họa cho cả tàu sao?” Vừa đúng lúc tàu đi qua vùng biển Cu Ba, Gauguin đốt một điếu xì gà Havana, “Vớ vẩn! Xin hỏi ai nói cho ngài điều đó?” “Một thanh niên Trung Quốc, cậu ta nói mộ cổ Trung Quốc chôn giấu nhiều bí mật. Có những món di vật thần bí cổ xưa tuyệt đối không thể đưa ra ngoài, cũng không thể chuyển bằng tàu bè. Những di vật này dùng để bảo vệ chủ mộ, đối với người sống có lực sát thương vô cùng lớn” “Thuyền trưởng, ngài đang nói với tôi về lời nguyền của Pharaoh ở Ai Cập sao? Pierre Gauguin đã từng nghe về truyền thuyết lời nguyền của xác ướp Pharaoh Tutankhamun, nhưng ông ta luôn coi thường, cho rằng đó là lời nói vô căn cứ. “Sáng sớm mai chúng ta sẽ vào Đại Tây Dương. Bảy năm trước, con tàu Titanic được mệnh danh không bao giờ chìm đã chìm ở biển Bắc Đại Tây Dương vào mùa xuân tháng Tư” Môi thuyền trưởng trở nên tím tái, “Vợ con tôi đều chết trong tai nạn đó” “Tôi rất tiếc. Thuyền trưởng, kể từ đó ngài trở nên mê tín sao?” “Nghe nói con tàu mang số hiệu Titanic đó, ngoài hơn ngàn hành khách còn có một xác ướp Ai Cập” “Ngài tin rằng tàu Titanic chìm là do xác ướp Ai Cập, tàu “Hồng y giáo chủ Richelieu” của chúng ta sẽ chìm vì thú trấn mộ sao?” “Thú trấn mộ?” Pierre Gauguin biết mình lỡ lời, nhún vai nói: “Ồ… đây là một món đồ cổ rất phức tạp… tôi không thể giải thích cho ngài trong hai ba câu được” “Vốn dĩ tôi tưởng bệnh cúm lần này chỉ truyền ở khoang dưới, chỉ cần cách ly tốt thì sẽ không ảnh hưởng đến khách hạng nhất ở khoang trên. Nhưng vũ hội mừng chiến thắng này khiến tôi nhận ra trên con tàu này không có chỗ nào an toàn, vị khách tôn quý của chúng ta cũng bị bệnh chết rồi, vậy vi khuẩn truyền từ đâu tới? Sáng nay, bác sĩ báo với tôi, trong khoang hàng xuất hiện một người bệnh, đó chính là người Đông Dương trông món đồ cổ của ngài” “Ồ, người châu Á sức khỏe kém, bị bệnh trên biển là chuyện thường. Nhưng sức đề kháng và sự chịu đựng của họ rất tốt, xin yên tâm họ sẽ không sao đâu!” Thuyền trưởng lấy điều xì gà của Pierre Gauguin xuống rồi nói: “Ngài Gauguin, tôi muốn cảnh cáo ông: nếu bệnh cảm này tiếp tục lây nhiễm, để bảo vệ tính mạng của toàn bộ hành khách và tàu viên tôi sẽ ném món hàng của ông – đúng rồi, nó là thú trấn mộ nhỉ, xuống biển!”