Chương 79 Bay lên đi! Thiên Sứ
Đêm xuân, trên bầu trời đầy sao sáng lấp lánh của biển Bắc Đại Tây DươngCửu Sắc mọc sừng trắng như tuyết, trở lại lớp vẩy đồng màu vàng, khuôn mặt thú hung dữ, biến thành thú trấn mộ ấu kỳ lân trong địa cung. Đây chính là bùa phép cuối cùng của Tần Bắc Dương. Mọi người còn đang bận chạy thoát thân hoặc cầu nguyện, không ai chú ý tới sự thay đổi của Cửu Sắc. Nhưng đối với Tiền Khoa mà nói, anh ta quan tâm tới Thiên Sứ Bốn Cánh hơn. Anh ta đã được học lái máy bay và khinh khí cầu, còn muốn học chế tạo máy bay, cũng từng có ý định cải tạo con thú trấn mộ này với Tiến sĩ Hofertein. Anh ta nhìn đôi cánh của Thiên Sứ Bốn Cánh không chớp mắt, nhìn cả cấu tạo ở giữa ngực bụng nó xem rốt cục nguồn năng lượng gì mới có thể làm cho nó chống được cả cơ thể bằng sắt thép hung bạo, lơ lửng trên không trung chỉ bằng hai đôi cánh. Thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh nhìn Tần Bắc Dương và thú trấn mộ ấu kỳ lân. Nó nhận ra được đây là đối thủ của mình, trợn trừng đôi mắt đỏ lửa, gào thét lao xuống, muốn giết chết một người một thú kia. Tần Bắc Dương rút Đường đao ra lần nữa. Thú trấn mộ ấu kỳ lân Cửu Sắc liên tục phun ra những quả cầu lưu ly màu xanh lục. Những quả cầu như ma trơi bay trong không trung Bắc Đại Tây Dương, đập mạnh mẽ vào cánh của Thiên Sứ Bốn Cánh. Trong khoảnh khắc đó, khung cảnh ánh lửa bay bốn phía trước mắt làm Tần Bắc Dương nhớ đến “Sao chổi vụt qua” của Chuyên Chư đâm Vương Liêu. Cầu lửa lưu ly của thú trấn mộ chắc chắn đã mạnh hơn trước, những viên đạn lửa xông lên trời ầm ầm như máy bắn đá. Dù cầu lửa không thể đốt được lớp sắt ngoài của Thiên Sứ Bốn Cánh nhưng cũng khiến cánh của nó run rẩy rụt lại, không tiếp tục điều khiển luồng khí tiếp, vội vàng lao xuống boong tàu đang nghiêng ngả. Cặp sừng của Cửu Sắc tiếp tục dài ra thành một cây đại thụ che trời, to gấp mấy lần bản thân con thú. Sừng hươu như lưới sắt sắc nhọn trong chiến tranh châu Âu, lập tức nâng cơ thể của Thiên Sứ Bốn Cánh lên, không cho nó làm hại Tần Bắc Dương và Tiền Khoa, vừa để tránh cho nó khỏi bị rơi xuống vỡ nát. Lúc này, Tần Bắc Dương vẫn chưa thoát được Thiên Sứ Bốn Cánh, càng không muốn để Cửu Sắc ném nó xuống biển. Tiền Khoa nắm chặt cánh tay Tần Bắc Dương nói: “Bắc Dương, chúng ta đưa nó về Trung Quốc đi!” Nhưng “Hồng y giáo chủ Richelieu” sắp bị chìm rồi, nước biển dần dâng tới mắt cá chân của Tần Bắc Dương. Cửu Sắc khó khăn giữ thăng bằng, nếu không sẽ cùng Thiên Sứ Bốn Cánh rơi xuống biển. Một phút sau, con tàu to lớn chìm hoàn toàn, đúng lúc đó xuất hiện một cơn lốc cực lớn khiến cho không người hoặc thú nào có thể trốn thoát. Tần Bắc Dương vịn vào ống khói đã sập, đến trước mặt Thiên Sứ Bốn Cánh, nhìn chằm chằm vào mắt nó, ngực bắt đầu nóng lên cùng với viên huyết ngọc ấm Hòa Điền… “Chân chủ vô nguyên. Trạm tịch thường nhiên. Quyền dư tượng hóa. Khởi địa lập thiên. Phân thân xuất đại. Cứu độ vô biên. Nhật thăng ám diệt. Hàm chứng chân huyền. Hách hách văn hoàng. Đạo quan tiền vương. Thừa thời bát loạn. Càn khách khôn trương. Minh minh cảnh giáo. Ngôn quy ngã đường…” Đây là “Bia Trung Quốc thịnh hành Đại Tần Cảnh Giáo”, người viết bia chính là con của Cảnh Tịnh – chủ mộ của Thiên Sứ Bốn Cánh – giáo đồ Cảnh giáo. Tần Bắc Dương nhìn thấy bản dập tấm bia này trong nhà của bạn cùng học họ Quách – du học sinh Trung Quốc, tiện thể học thuộc bốn đoạn nhỏ, dùng ngữ điệu thời Đường, đảm bảo Thiên Sứ Bốn Cánh hiểu được. Quả nhiên, đôi mắt đã tắt lim của Thiên Sứ Bốn Cánh lại sáng lấp lánh. Nó hiểu đoạn văn này, tựa như đây là thần chú kêu gọi chủ mộ. Nó lại giương cánh, kêu gọi sóng dâng cuồn cuộn, nước biển bắn lên mặt Tần Bắc Dương. Cậu to gan trèo lên cổ con thú trấn mộ này, Tiền Khoa cũng trèo lên, cuối cùng là tới Cửu Sắc. Thú trấn mộ ấu kỳ lân thu sừng, trở về hình dạng con chó lớn. Trong khoảnh khắc ống khói tàu chìm xuống biển Bắc Đại Tây Dương, thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn cánh bay vút lên trời cao. Nó chở hai người một thú, lao lên với một góc 90 độ. Tần Bắc Dương ôm chặt cổ nó, Tiền Khoa cũng túm chặt Tần Bắc Dương như lần đầu ngồi máy bay. Còn bộ vuốt sắc bén của Cửu Sắc như mọc rễ trên lưng Thiên Sứ Bốn Cánh. Cảm giác như quay về núi Đạt Ma trên biển, buổi sáng cùng với thú trấn mộ ác long, Tần Bắc Dương bay vút lên trời cao cùng với lòng chiến đấu hừng hực. Sao Bắc Đẩu tỏa sáng lấp lánh trên đầu, ánh sáng của nó như muốn nuốt chửng của trời đất, thu hút Thiên Sứ Bốn Cánh bay thẳng lên. Tóc Tiền Khoa dựng đứng, lông Cửu Sắc như muốn nổ tung, tựa như vừa từ lao ra từ biển băng, lao vào thiên cung lạnh lẽo. Tần Bắc Dương quay đầu nhìn xuống, biển Bắc Đại Tây Dương tối tăm, chỉ nhìn thấy hư không và hỗn loạn. Thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh đã bay ổn định trên trời, bốn chiếc cánh không còn dao động mạnh nữa, tao nhã điều khiển luồng khí chứ không phải bị luồng khí điều khiển. Tần Bắc Dương và Tiền Khoa không cần túm chặt nữa, cậu sờ đầu Cửu Sắc, Cửu Sắc muốn chinh phục Thiên Sứ Bốn Cánh trước. Con thú đã từng giết vô số người, giờ lại ngoan ngoãn như chim ưng trên vai người dân du mục, như ưng biển trên sào của ngư dân. Tần Bắc Dương dựng thẳng nửa người trên, suýt chút nữa bị gió lạnh lẫn mưa đá đóng băng. Cậu phủ người ôm Thiên Sứ Bốn Cánh, thì thào những lời dịu dàng bên tai nó để tránh con thú này lại trở mặt. Tần Bắc Dương ra lệnh cho nó bay thẳng về phía Tây. Nếu thấy nơi nào có nhiều ánh đèn, chắc chắn là thành phố của Bắc Mỹ, dù là New York, Boston, Philadelphia, Washington, thậm chí cả Quebec cũng hạ cánh ngay lập tức, nếu không cậu và Tiền Khoa sẽ bị lạnh mà chết. Không cần đo tinh trắc, Thiên Sứ Bốn Cánh có thể phân biệt chính xác phương hướng. Tần Bắc Dương nghi ngờ tổ tiên họ Tần năm đó chế tạo thú trấn mộ này, có phải đã lắp cơ quan gì đó như la bàn trong người nó không, hoặc là năng lượng linh hồn gì đó mạnh hơn linh hồn. Tần Bắc Dương hắt hơi mấy cái, Thiên Sứ Bốn Cánh giảm độ cao, chỉ cách mặt nước không quá trăm mét. Đối với Tiền Khoa vừa học lái máy bay mà nói, đây là chuyến bay tầm thấp nguy hiểm. Đại Tây Dương rộng lớn rất dễ khiến người ta không phân biệt được đường biển rồi lại lao xuống biển. Nhưng đối với thú trấn mộ, tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm này, giống như dơi và bất kỳ loài chim nào khác sẽ không phạm phải sai lầm của con người. Đi thẳng về hướng Tây. Cưỡi trên cổ Thiên Sứ Bốn Cánh, Tần Bắc Dương nheo mắt, trước mặt là ánh đèn sáng lấp lánh, chắc hẳn là đất liền Bắc Mỹ. Từ sau lưng họ và Cửu Sắc, mặt trời dần nhô lên trên biển Bắc Đại Tây Dương, từng tia nắng ấm áp mà mỏng manh xóa tan sự lạnh lẽo. Trước khi ánh đèn phía trước tắt, ánh mặt trời cũng chiếu trên mặt biển, chiếu lên các con thuyền treo đủ màu sắc cờ của các quốc gia. Hòn đảo dài màu xanh ở phía bên tay phải cậu, sóng gợn lăn tăn, bờ biển ăn sâu vào đất liền Bắc Mĩ, ở giữa có một con sông cùng một hòn đảo nhỏ. Đó là sông Hudson và đảo Manhattan. New York! New York! Tần Bắc Dương lệnh cho thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh tăng tốc độ bay, tranh thủ ánh mặt trời mua xuân bay lượn qua vùng biển New York. Lượn trên không đầu vô số những con tàu khác, cậu đã nhìn thấy tòa nhà chọc trời của Mahattan, đây mới thực sự là rừng thép, cảm giác choáng gấp một trăm lần so với ngoài bãi biển Thượng Hải. Nhưng Thiên Sứ Bốn Cạnh lại bay về phía một hòn đảo nhỏ. Đó là một bức tượng người phụ nữ cầm bó đuốc, hình như là người Hy Lạp cổ với bộ quần áo bay bay, trên đầu đội bảy ánh sáng tượng trưng cho bảy châu lục. Dù là cha sứ người Ý di dân, dân du mục người Ailen di dân hay là giáo sĩ người Đức di dân, cái nhìn đầu tiên khi vào New York chính là tượng Nữ thần Tự Do, ấn tượng khó quên cả đời. Bảy giờ sáng, Tần Bắc Dương và Tiền Khoa cưỡi thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh đáp xuống trên vai tượng Nữ thần Tự Do. Phía dưới có người nhìn thấy họ, hoảng sợ la hét sự xuất hiện của giáo đồ khác, đặc biệt là thiên sứ đầu thú có bốn cánh sau lưng, như điềm báo thế giới trong tương lai. Đột nhiên, Tần Bắc Dương nhìn xuống mặt đất cách khoảng mười hai tầng, bắt gặp gương mặt một cô gái Trung Quốc. Đôi mắt cô màu lưu ly như hai tấm gương phản chiếu toàn bộ ánh sáng mặt trời. Đây không phải mơ! Cũng không phải ảo giác dưới đáy biển Bắc Đại Tây Dương. Tần Bắc Dương đứng trên vai Nữ thần Tự Do chết gọi nữ thần tự do đang sống phía dưới, hét khản cả giọng: “Âu Dương Anna!”